Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 147 : Người của Lý gia

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

Trần Tiểu Thúy cũng không thể đi cùng xe với Lý Phù Dung còn mọi người sau chuyện vừa rồi cũng thất kinh, không nghĩ trong cơ thể nhỏ bé kia lại ẩn chứa năng lượng kinh người như thế, nhìn lại bộ dạng Lý Phù Dung càng thêm cảm thán, lúc này nàng cũng không thể nhìn thấy ai, toàn thân băng kín. Trương Hắc Ngưu cũng không dùng Lý Phù Dung đánh xe mà đổi thành Trần Tiểu Thúy, điều này càng làm Lý Phù Dung thêm tức giận, chẳng qua lúc này nàng cũng không dám trêu chọc Trần Tiểu Thúy.

Trần Tiểu Thúy vạn phần cảm kích, có thể đến gần Trương Hắc Ngưu là điều mà nàng hi vọng nhất. Sau khi được Bạch Kim Nguyệt nói cho biết Trương Hắc Ngưu có thể có trợ giúp nàng nhanh chóng học được võ công, lên đến cảnh giới cực cao thì nhất thời Trần Tiểu Thúy xem Bạch Kim Nguyệt và Trương Hắc Ngưu từ ân nhân cứu mạng lên địa vị cha mẹ tái thế. Chu Bất Đồng sau chuyện tối hôm qua thì cũng luôn dè chừng bên cạnh Trần Tiểu Thúy, chỉ sợ Lý Phù Dung trả đũa, cũng có thể là có ý với nàng.

Trời vừa sáng, mọi người tiếp tục lên đường, Vân Quan Nguyệt tựa hồ có chút bận tâm, không như thường ngày ở trong xe ngựa với Vương Đạo Thống mà cưỡi một tuấn mã đi lẫn trong đội xe. Trương Hắc Ngưu ở trong xe cũng không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng lật xem điển tịch Đạo giáo đại thừa, trong tay cầm một tờ giấy trắng, thỉnh thoảng lại ghi chép vào đó.

Ba kiếm thủ của Bàng gia hiện giờ như hộ vệ trung thành nhất của Trương Hắc Ngưu, bảo vệ chặt chẽ xe ngựa của hắn, mặc dù lúc những người như Vân Quan Nguyệt hay Chu Bất Đồng tới gần sẽ không chặn lại nhưng cũng làm cho những hộ vệ khác cảm thấy khó xử.

Lý Phù Dung yên lặng nằm trong một chiếc xe ngựa cho Tiểu Vũ Điểm chiếu cố, trong một chiếc xe khác là Quỷ kiếm Chu Kiệt bị trói chặt. Đoàn xe cũng không phải bình ổn đi trên đường mà nhấp nhô tiến về phía trước, nơi này người đi đường cực ít, hơn nữa người của Bàng gia cũng chưa xuất hiện.

Đi chừng nửa canh giờ, phía sau đoàn xe vang lên từng hồi vó ngựa. Vân Quan Nguyệt cả kinh đầu tiên, đám người Chu Bất Đồng vội vàng nhìn lại phía sau, chỉ thấy tại đường chân trời trên có một đội nhân mã nương theo một cây đại kỳ hướng về phía đoàn xe, Bạch Kim Nguyệt kỳ quái vén rèm xe lên nhìn lại, Chu Bất Đồng cưỡi ngựa một bên cũng lên tiếng:

- Phu nhân, tựa hồ là có người tới?

- Là ai?

Bạch Kim Nguyệt thầm nghĩ, dĩ nhiên là ta cũng thấy nhưng người tới là địch hay bạn, có chuyện cần tìm hay vô sự đi ngang qua đây.

- Cái này......

Chu Bất Đồng dùng sức nhìn vào đội nhân mã nhưng bởi vì khoảng cách còn xa, hơn nữa đại kỳ phiêu động nên không cách nào nhìn rõ ràng. Tuy nhiên khi đội nhân mã kia đến gần thì Chu Bất Đồng thấy rõ trên lá đại kỳ viết một chữ to, nói:

- Lý? Làm sao không phải là chữ Bàng nhỉ?

Vân Quan Nguyệt giật mình, thầm nghĩ cái này so với chữ Bàng càng thêm hỏng bét, Lý Phù Dung đang nằm xoài trong xe ngựa nghe vậy tinh thần nhất thời phấn chấn, rũ chăn nhìn ra làm Tiểu Vũ Điểm sợ hết hồn:

- Tiểu thư, người phải chú ý thân thể của mình nha!

- Nhiều chuyện......

Lý Phù Dung cũng không quay đầu lại, mắng một tiếng, cẩn thận nhìn lại lá đại kỳ kia, chính là chữ Lý của Bạch Long Lý gia bọn họ.

- Là Lý gia?

Bạch Kim Nguyệt cũng hơi giật mình.

Tốc độ đội nhân mã kia cực nhanh, chỉ trong thời gian mọi người nói với nhau vài câu thì đã có thể nhìn thấy rõ. Cầm đầu là một trung niên mặc áo xanh, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, cho dù ở tuổi trung niên nhưng mơ hồ có thể thấy được phong tư siêu phàm của thời trẻ, ở tuổi bây giờ lại có thêm khí tức thành thục, mặt mũi hòa ái, thân thể mặc dù không phải là hết sức cường tráng nhưng khiến cho người ta có cảm giác tràn đầy lực đạo, trên mặt luôn giữ nụ cười khiến người nhìn vào là có hảo cảm.

- Chư vị huynh đài phía trước kính xin đi chậm!

Thanh âm người nọ không lớn nhưng dễ dàng xuyên qua khoảng cách xa xôi vang vào trong tai mỗi người, bình hòa hữu lễ, hết sức văn nhã, y phất tay tựa hồ muốn đoàn xe tạm thời dừng lại.

- Làm sao bây giờ?

Chu Bất Đồng quay sang Bạch Kim Nguyệt:

- Phu nhân!

Bạch Kim Nguyệt cũng đâu biết phải làm gì, nàng vội vàng xin chỉ thị Trương Hắc Ngưu đang ở trong xe, đoàn xe vẫn chậm rãi tiến về phía trước.

Vân Quan Nguyệt sắc mặt khá hơn một chút, thấy người trung niên kia thì lập tức nhớ lại truyền thuyết về y, lòng cảnh giác dần thối lui. Tuy nhiên những hộ vệ khác và ba kiếm thủ cũng đã sẵn sàng vũ khí trên tay, thậm chí đã có người chuẩn bị cung nỏ.

Có chừng hơn ba mươi kỵ binh làm dấy lên một đạo bụi mù mà tới, khoảng cách tới gần có thể tiếp xúc mới thấy được trung niên kia rất bình thản, Lý Phù Dung cũng hơi thất vọng, kỳ quái là làm sao y lại tới.

- Dừng xe!

Trương Hắc Ngưu trong xe ra lệnh.

Cả đoàn xe chậm rãi ngưng hẳn, Trương Hắc Ngưu từ trên xe ngựa đi tới.

Người trung niên kia tung mình xuống ngựa, chắp tay xá Trương Hắc Ngưu:

- Ra mắt vị đại nhân này, tại hạ là là một trong hai vị chủ quản văn võ của Lý gia tên là Lý Nhất Sinh! Hôm nay may mắn gặp được đại nhân, thật sự là vạn phần vinh hạnh!

Lý Nhất Sinh vừa nói xong thì các kỵ sĩ phía sau nhất nhất tung mình xuống ngựa hành lễ với Trương Hắc Ngưu.

Mọi người lấy làm kỳ, đây là ý gì? Lý Phù Dung cũng ngạc nhiên. Trương Hắc Ngưu nhìn vào Lý Nhất Sinh, cảm nhận được áp lực cường đại của Trương Hắc Ngưu, Lý Nhất Sinh tựa hồ cũng cảm thụ không dễ chịu nên lui nhẹ về sau, nhìn bốn phía tựa hồ là đang tìm người, chợt thấy Lý Phù Dung thì buông lỏng tâm tình, cười nhẹ với Trương Hắc Ngưu:

- Tại hạ bất tài, cũng là phụng mệnh gia chủ , muốn thỉnh giáo Trương đại nhân để tiểu thư nhà ta quay về, lão nhân gia nhà tại hạ tuổi đã cao, vẫn không an tâm về chuyện tiểu nữ nhi chạy ở bên ngoài! Mấy ngày nay nhờ Trương đại nhân chiếu cố, tuy nhiên lão nhân trong nhà nhớ thương, tiểu thư nhà ta cũng là lúc nên trở về...... Trương đại nhân ngươi xem thế nào?

Trương Hắc Ngưu lắc đầu:

- Ngươi nói cái gì?

Lý Nhất Sinh khẽ đờ mặt, Trương Hắc Ngưu là có ý gì, là tức giận hay là làm khó, Lý Nhất Sinh cũng khó phán đoán.

Bạch Kim Nguyệt bước tới bên cạnh Trương Hắc Ngưu:

- Vị này là quản gia trong nhà Lý Phù Dung , muốn đón nàng về nhà đấy!

Thì ra là Trương Hắc Ngưu thật sự không hiểu.

Lý Nhất Sinh nghe thấy thì biết mình hiểu lầm:

- Kính xin Trương đại nhân suy nghĩ cho tâm tình của một lão nhân thấy nữ nhi mình bôn ba phía ngoài!

Trương Hắc Ngưu lắc đầu:

- Nếu nàng không muốn đi thì đừng ai mong dẫn nàng đi!

Lý Nhất Sinh lại biến sắc nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, cười mỉm:

- Quả nhiên là vậy!

Đám người Chu Bất Đồng vừa nghe không ổn, đang nắm chặt vũ khí trong tay định hành động thì thấy Lý Nhất Sinh quay sang thủ hạ phất tay. Chúng thủ hạ lần lượt bước lên đặt ở trước mặt Trương Hắc Ngưu đều là quan tài lớn nhỏ, trên mặt y không hề lộ vẻ tức giận mà vẫn cười hòa nhã:

- Như vậy sau này còn muốn làm phiền Trương đại nhân!

Mọi người cả kinh, lại thấy Lý Nhất Sinh chỉ huy mấy tên thủ hạ lật một chiếc quan tài nặng lên. nắp quan tài chậm rãi mở ra thì ba kiếm thủ cùng tiến lên tới vây lấy Trương Hắc Ngưu, tựa hồ là lo lắng Lý Nhất Sinh ngầm hạ cơ quan ở bên trong rương, Lý Nhất Sinh dường như đã dự liệu, mở hẳn nắp quan tài ra thì làm rực lên một vùng kim quang lóe mắt.

Bên trong quan tài toàn bộ đều là hoàng kim chói mắt, sức hấp dẫn làm người ta không thể kháng cực, mọi người kỳ quái nhìn Lý Nhất Sinh, đây là ý gì? Là biểu diễn ọi người thấy tiền tài quyền thế của Lý gia?

- Tiểu thư nhà ta luôn luôn chiều chuộng, lúc ăn cơm tuyệt đối sẽ không gắp một món đến lần thứ hai, y phục mặc qua sẽ phải vất đi, thích đồ trang sức châu báu nhưng chỉ vài ngày là chán ghét, thường nói lên những yêu cầu cổ quái, mấy ngày nay Trương đại nhân chiếu cố tiểu thư nhà ta, đúng là làm khó Trương đại nhân, không biết Trương đại nhân tốn hao bao nhiêu, Lý gia chúng ta cũng không làm Trương đại nhân tổn thất không công, những thứ này coi như là phí sinh hoạt của tiểu thư, tiểu thư không muốn trở lại vậy thì những người làm như chúng ta cũng không có cách nào, kính xin Trương đại nhân tiếp tục chiếu cố tiểu thư nhà ta một chút rồi!

Lý Nhất Sinh nói ra làm Lý Phù Dung nghiến răng nghiến lợi.

Trương Hắc Ngưu trong lòng kỳ quái, không có phát hiện Lý Phù Dung bình thường lại được chiều chuộng như vậy, hơn nữa ăn uống cũng không cầu kỳ, mặc toàn đồ thô, châu báu đều thuộc về Bạch Kim Nguyệt, cũng không nói ra yêu cầu cổ quái gì, chiếu cố nàng tựa hồ chiếu cố một con ngựa còn dễ hơn, nói:

- Không có vấn đề!

Lý Nhất Sinh gật đầu:

- Đa tạ Trương đại nhân...... Đúng rồi...... Còn có những thứ này!

Y mở những quan tài bên cạnh ra, bên trong đều là châu báu đồ trang sức đeo tay hiếm thấ phục vải vóc, còn có các dạng đồ chơi kỳ quái nhưng chế luyện tinh mỹ, giá tiền không rẻ, Lý Nhất Sinh nhất nhất giới thiệu, tất cả đều là chuẩn bị cho Lý Phù Dung, trong lúc nhất thời làm mọi người nhìn cả vào.

Mọi người sững người, Lý Nhất Sinh phiên thân lên ngựa, liên tục nói cảm ơn:

- Đa tạ các vị, tiểu thư nhà ta giao phó cho các vị rồi!

Y lưu lại những thứ kia rồi dẫn bộ chúng chạy nhanh trở lại, mọi người đều kỳ quái không biết người của Lý gia người đến là có ý gì?