Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 121 : Thần hàng chư tử

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

- Công pháp vừa mới nghĩ ra hình như có hữu hiệu, vì vậy muốn thử xem thế nào.

Trương Hắc Ngưu nói rất rõ, Vân Quan Nguyệt nghe thì hiểu ngay, sau đó vẻ mặt biến đổi:

- Chu Bất Đồng bây giờ vẫn chưa tỉnh, có nên chờ hắn tỉnh lại đã không?

Trương Hắc Ngưu hình như có chút xem thường nhân mạng, Vân Quan Nguyệt xuất thân bạch đạo tất nhiên sẽ không ủng hộ. Thật ra hắn cũng không biết Trương Hắc Ngưu chẳng phải xem nhân mạng là cỏ rác, chẳng qua hắn không biết liên kết những vấn đề này lại.

- Vì hắn chưa tỉnh lại nên Trương mỗ phải tiếp tục thí nghiệm.

Trương Hắc Ngưu nói.

- Cái gì?

Vân Quan Nguyệt khẽ giật mình.

Trương Hắc Ngưu chạy đến trước mặt đám kỵ binh, sau đó tùy ý vỗ tay vào hư không, đám kỵ binh mơ hồ đứng lên nhưng thần trí không rõ ràng, giống như tượng gỗ. Trương Hắc Ngưu hét lên một tiếng như trong bí pháp Đạo giáo đại thừa đã ghi lại, lúc này ánh mắt tất đều tập trung lên người hắn, hắn nói:

- Đi theo Trương mỗ.

Đám kỵ binh ngây ngốc đi theo Trương Hắc Ngưu đến một bãi đất trống.

- Có chuyện gì vậy?

Bạch Kim Nguyệt dùng giọng không hiểu nói, nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Đám hộ vệ tiến lên thu nhập chiến lọi phẩm, ngựa đều là thứ tốt, hơn nữa còn có đao kiếm và khôi giáp, thu thập lại và bán đi cũng có giá tốt.

Trương Hắc Ngưu học tạp theo sách của Đạo giáo đại thừa, một luồng lực lượng tinh thần chợt bao phủ mọi người. Hắn khẽ quát, âm thanh như có ma lực phóng vào sâu trong lòng đám người, giống như hắn nói bên tai bọn họ:

- Các ngươi đều là hài tử của thần, có được thần lực vô cùng, thần phái các ngươi xuống nhân gian, để các ngươi phục tùng kẻ trước mắt, vâng lệnh người trước mặt.

Trương Hắc Ngưu bắt chước những câu nói của đạo sĩ Đạo giáo đại thừa, nhưng tinh thần lực hùng mạnh của hắn cũng bùng ra, hắn mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ Đạo giáo đại thừa, vì vậy lực cuốn hút mạnh hơn rất nhiều.

Đám người nghe thấy những lời nói như vậy mà chấn động toàn thân, giống như từ sâu trong cơ thể có một ngọn núi lửa phun trào cực mạnh. Lần này Trương Hắc Ngưu không sử dụng chân khí quán thông kinh mạch cho đám kỵ binh, nhưng khi hắn nói thì đám người này như thiên thần hàng lâm, hai mắt bùng lên tinh quang, một luồng khí thế mạnh mẽ bùng ra. Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ quả nhiên có hiệu quả.

- Loạn thế đã xuất hiện, Đại Thu quốc thương vong, thần hàng lâm truyền cho ta đạo thống.

Trương Hắc Ngưu tiếp tục nói, hắn tùy tiện thay đổi giáo lý của Đạo giáo đại thừa, nói những lời mà chính mình còn không hiểu nghĩa:

- Thần tử thần lực vô cùng, thần lực vô hạn, thần lực vô địch.

Mọi người chợt bùng ra khí thế cực kỳ hùng mạnh, hai mắt đỏ hồng, cơ thể bành trướng, lực lượng liên tục được đề thăng, trong cuống họng mỗi người đều phát ra tiếng tru như dã thú. Bọn họ dùng sức đạp xuống, mặt đất bị giẫm tạo ra một hố sâu, khôi giáp trên người cũng vỡ ra, lộ ra một cơ thể dữ tợn. Đám người này giống như được mở cấm chế, mỗi người giống như biến thành những con quái vật có được lực sát thương vô cùng.

Những tiếng nổ ầm ầm giòn tan vang lên, Trương Hắc Ngưu chợt kinh hoàng, có một vài binh sĩ nổ tung đầu, hỗ hợp máu và óc phun ra, cũng có nhiều tên thất khiếu chảy máu, tim ngừng đập, có kẻ toàn thân chia năm xẻ bảy, cốt cách nát bấy, mắt nổ tung. Hầu như chỉ sau một thời gian hít thở thì có một phần ba binh sĩ ngã xuống, tử vong mà không phải té xỉu. Trương Hắc Ngưu rút uy áp về, đám binh lính còn lại chậm rãi trở nên trầm mặc, ngơ ngác bất động. Trương Hắc Ngưu thầm mê hoặc, chuyện gì xảy ra? Một phần ba đã tử vong, bây giờ chỉ còn lại chưa đến bốn mươi người.

Sau thời gian mười lần hít thở, một binh sĩ đầu tiên mở bừng mắt, một luồng hồng quang bùng lên. Tên này đã không hề giống như một người sống nhưng lại tốt hơn một con rối giống như Trần Đạo Đồng, ý thức của hắn vẫn còn tồn tại nhưng một phần tư duy và tâm tình đã mất, chỉ còn lại sự trung thành, hung hãn, không sợ chết.

- Thần tử tham kiến thần vương.

Tên lính ky quỵ trên mặt đất, Trương Hắc Ngưu quét mặt nhìn đối phương, tố chất thân thể được đề cao, chẳng kém gì đám hộ vệ ở bên ngoài, nhưng mức độ vượt xa người thường, giống như những cao thủ luyện ngoại công trên giang hồ. Sau đó lần lượt có một đám binh sĩ quỳ xuống trước mặt Trương Hắc Ngưu, tự xưng thần tử, gọi hắn là thần vương.

- Vì sao gọi ta là thần vương?

Trương Hắc Ngưu thuận miệng hỏi.

- Loạn thế đã xuất hiện, Đại Thu quốc đại loạn, thần hàng chư tử truyền cho ta đạo thống. Thần vương tất nhiên là thần vương, thần tử tất nhiên sẽ là thần tử.

Một binh sĩ đáp, Trương Hắc Ngưu hiểu rõ, coi như đám người kia tưởng những lời nói vừa rồi của mình là thật, Đạo giáo đại thừa kia quả nhiên rất thần thông. Hắn nhìn trái nhìn phải, tên tướng quân kia cũng nhanh chóng đi đến, lúc này trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Trương Hắc Ngưu chỉ có sự trung thành và cực kỳ bình tĩnh.

- Rất tốt...Cảm giác của ngươi thế nào?

Trương Hắc Ngưu hỏi tên tướng quân kia.

- Cực kỳ tốt, mạt tướng giống như thức tỉnh giữa giấc mộng, đã biết mục đích tồn tại trên đời này, tất cả đều không quan trọng, trong lòng chỉ còn thần vương, đời này sẽ theo thần vương.

Tướng quân tất nhiên sẽ có một trạng thái khác biệt, uy vũ không nên lời, một luồng khí thế bùng lên.

- Ngươi tên gì?

Trương Hắc Ngưu hỏi.

- Mạt tướng là Triệu Nhất Hợp.

Tướng quân kia nói.

- Những người này là lính ngươi chỉ huy, sau này hãy theo Trương mỗ.

Trương Hắc Ngưu thỏa mãn nói.

- Vâng, thần vương...Mạt tướng tuân lệnh.

Triệu Nhất Hợp quỳ rạp xuống đất, Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi lai lịch của Triệu Nhất Hợp, hắn đi tới, Triệu Nhất Hợp đi theo sau, số binh lính chưa đến bốn mươi còn lại cũng xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi theo.

- Chuyện gì xảy ra?

Vân Quan Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, đám binh sĩ kia chỉ còn hai phần ba, tình cảnh đám người chết chóc cũng quá khủng bố, mà đám lính kia chợt biến thành những tồn tại còn vượt xa tinh binh.

- Thành công, chỉ là có vài phần bị chết.

Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói:

- Thu thập đi, chúng ta tiếp tục đi.

- Thần vương.

Triệu Nhất Hợp lên tiếng, hắn nói với Trương Hắc Ngưu:

- Mạt tướng còn có khá nhiều lính, mạt tướng sẽ tìm về thần phục thần vương.

- Thần vương? xem tại

Vân Quan Nguyệt dùng ánh mắt khó tưởng nhìn Trương Hắc Ngưu, có ý gì vậy?

- Ngươi đi đi.

Trương Hắc Ngưu suy nghĩ rồi nói, Triệu Nhất Hợp mang theo lính đi về phía đám ngựa của mình, vài tên hộ vệ lại nhìn Trương Hắc Ngưu, lúc này Trương Hắc Ngưu gật đầu, vì thế đám hộ vệ trả ngựa lại cho đám lính, đám người kia nhanh chóng biến mất.

- Trương huynh có thể giải thích một chút được không?

Vân Quan Nguyệt hỏi.

- Chính là những thứ của Đạo giáo đại thừa.

Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói, vẻ mặt Vân Quan Nguyệt chợt biến đổi, thầm nghĩ phương pháp của Đạo giáo đại thừa chỉ có thể áp dụng với dân chúng bình thường, nhưng bây giờ Trương Hắc Ngưu cải tiến nó để đề cao lực chiến của binh lính một cách trắng trợn. Người này quả nhiên là bí hiểm, chỉ cần dùng phương pháp này sẽ tạo nên một đội hùng binh vô địch, Đại Thu quốc sẽ lâm nguy, nhưng chính mình lại không làm gì được hắn.

Trong lòng Vân Quan Nguyệt cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ là nói:

- Chúng ta cũng không phải người của Đạo giáo đại thừa, cách gọi là thần vương nên thay đổi.

Thần vương nào có phải cái tên bình thường dùng để gọi.

Trương Hắc Ngưu nói:

- Tên gì?

Vân Quan Nguyệt suy tư một lát rồi nói:

- Gọi là đại nhân, tương đối tốt...Hơn nữa sau này chúng ta đều gọi là đại nhân...Trang phục của Trương huynh cũng nên thay đổi.

Trương Hắc Ngưu chợt kỳ quái:

- Thay đổi thế nào?

Vân Quan Nguyệt nói:

- Thành bộ dạng nhà giàu, ba chiếc xe ngựa ở phía sau cũng tu chỉnh lại cho phù hợp, nếu không sẽ kém quá xa chiếc xe này.

Vân Quan Nguyệt chỉ vào chiếc xe ngựa hoa lệ.

- Tùy ngươi.

Trương Hắc Ngưu nói, sau đó hắn đi đến bên cạnh Bạch Kim Nguyệt, mà Bạch Kim Nguyệt cũng kỳ quái hỏi:

- Vì sao những binh sĩ kia chợt biến đổi trong nháy mắt, mạnh hơn vừa rồi rất nhiều? Mà tên tướng quân kia đi làm gì?

- Không có gì, chúng ta lên xe thôi, chạy đi cái đã.

Trương Hắc Ngưu nói, không lâu sau Triệu Nhất Hợp và đám lính đã quay về, tuy nhân số ít đi khá nhiều nhưng lại có thêm một trăm tên khác, bọn họ đều là tráng đinh, không biết gì, bị bắt về cũng không nói gì, chỉ biết thành thật đi theo.

Nhóm người này tụ hợp vào thì bây giờ đã tạo nên một đội ngũ khá đông, phải tiến hành chỉnh hợp, sau đó tu chỉnh xe ngựa, có rất nhiều sự vụ cần phải làm. Trương Hắc Ngưu ra lệnh cho Triệu Nhất Hợp chỉ gọi mình là đại nhân, đám lính cũng nghe theo. Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi Triệu Nhất Hợp trước đó muốn đi về đâu, mà Triệu Nhất Hợp cũng quên và chỉ biết đi theo Trương Hắc Ngưu. Mọi người thu thập lại, bắt đầu xuất phát, thiếu kỵ binh nhưng ngựa lại đủ để kéo xe, lính tráng tuy kỳ quái nhưng không hỏi thêm điều gì.

Nhưng Trương Hắc Ngưu cũng không hỏi Triệu Nhất Hợp đi về đâu thì Vân Quan Nguyệt lại muốn hỏi như vậy, dù sao căn cứ vào quy củ của Đại Thu quốc thì quân đội không được tùy tiện rời khỏi nơi đóng quân, vì thế mà Triệu Nhất Hợp nhất định có quân lệnh trong người. Nhưng Vân Quan Nguyệt cảm thấy điều này không liên quan đến mình, cũng không thèm quan tâm. Trương Hắc Ngưu thay đổi một bộ y phục, không còn mặc y phục võ sĩ, mà mặc y phục hoa lệ, tuy có chút mất tự nhiên nhưng rất phù hợp thân phận.

Lý Phù Dung được bãi bỏ công tác kéo xe, được quang vinh nhận nhiệm vụ mã phu. Đám người đi về phía trước được quan binh bảo vệ mà không ai dám ngăn cản, thói quen của quan quân là có thám báo, tuy đội ngũ này không quá đông nhưng cũng có thám báo chạy về phía trước đề phòng.

Một ngày vô sự, ngày thứ hai mọi người tiếp tục đi về phía trước, lúc này trước mắt xuất hiện một khe núi, vách núi hai bên như bị búa bổ ra chỉ để lại một con đường, địa thế cực kỳ hiểm yếu. Đất là một con đường duy nhất, một người có thể vượt ải, vạn người thì không. Nhưng nơi đây là con đường phải đi qua, không có đường vòng, hơn nữa cũng sẽ không có người phục kích, vì vậy đội ngũ tiếp tục đi.

Lúc này âm thanh của Trương Hắc Ngưu từ trong xe vang ra:

- Dừng xe.

Lý Phù Dung như một con mèo nhỏ trước mặt Trương Hắc Ngưu, nàng dừng xe, đám người phía sau cũng dừng lại.

- Chuện gì? Đại nhân?

Triệu Nhất Hợp tiến lên hỏi.

- Trên núi có người mai phục.

Trương Hắc Ngưu nhìn lên vách núi mênh mông nói, mọi người chấn động.