Có một người đang đứng thẳng, bóng lưng tuấn dật đứng giữa đình cao cây lớn, giống như cảnh đẹp trong hoa viên. Lúc chàng nhanh nhẹn quay người, cảnh trí bình thường đột nhiên có ma lực khiến người ta mê muội, “Mấy ngày bận rộn, không thể gặp nhau, Vân Lạc có thấy nhàm chán không?”
Tô Vân Lạc lấy lại tinh thần, gương mặt không biểu cảm trầm mặc, ánh mắt dừng trên một chùm quả trong khay.
Tả Khanh Từ mỉm cười, không ngần ngại vươn tay ra: “Vân Lạc thích ăn hoa quả tươi, bữa tiệc hôm nay có thứ đặc biệt, ta nghĩ nàng sẽ thích.” Đó là một chùm vải tươi, quả vải màu đỏ tròn trịa, không khác với những quả mà Uy Ninh Hầu sai người đưa đến.
“Nghe nói loại quả này quý hiếm, trồng được rất ít.” Người Tả Khanh Từ tỏa ra mùi rượu, tuấn nhan tựa ngọc, những ngón tay thanh tú như được mài thành từ bạch ngọc nâng quả vải hồng hào, trông giống như một bức tranh vẽ cảnh đẹp ý vui. Tô Vân Lạc chớp mắt nhìn chàng, không nhận lấy, “Uy Ninh Hầu sai người đưa cho Quận chúa một phần, ta đã thưởng thức rồi.”
Tả Khanh Từ thoáng bất ngờ, lập tức cười: “Quả nhiên Uy Ninh Hầu đối xử với Lang Gia quận chúa khác biệt.”
Câu này ẩn chứa ý tứ sâu xa vô cùng, chàng đặt quả vải xuống bàn đá, ung dung ngồi xuống: “Ta mới uống rượu nên lúc này cảm thấy hơi nóng, Vân Lạc có bằng lòng trò chuyện với ta vài câu để giải rượu không?”
Vẻ mặt chàng dịu dàng nhưng dường như có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ bất cứ khi nào, lúc chàng nói cười phá lệ mê người, Tả Khanh Từ không để ý đến vẻ lạnh lùng của Tô Vân Lạc, “Những ngày qua nàng ở chung với Lang Gia quận chúa có ổn không? Nguyễn thị là gia tộc tôn quý, huynh trưởng của bà ấy là Lang Gia Vương, bản thân bà ấy cũng là mỹ nhân có tiếng, tài hoa xuất chúng, đặc biệt là cầm nghệ đứng hàng đầu, vô cùng nổi danh giữa những tôn thất.”
Tô Vân Lạc không nói gì, dù nàng có ấn tượng tốt với Quận chúa thì cuối cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nàng không dư thừa lòng hiếu kì. Tả Khanh Từ hiểu rõ tính tình của nàng, mỉm cười, “Vân Lạc không cảm thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng bà ấy tài mạo song tuyệt, nhưng đến nay vẫn chưa gả.”
Đôi mắt cụp xuống chợt lóe, Tả Khanh Từ ung dung nói tiếp, “Nghe nói bà ấy không quan tâm đến chuyện nhân duyên, nếu không phải người nhà ngăn cản thì đã sớm trốn vào Đạo môn làm bạn lâu dài với thanh đăng hoàng quyển. Đáng tiếc Uy Ninh Hầu dụng tâm lương khổ, lại không lay động được giai nhân.”
Lúc mới vào phủ Tô Vân Lạc đã gặp qua Bạc Cảnh Hoán, nàng nhớ ông ta là một người lạnh lùng nghiêm khắc, nghĩ đến ông ta không màng danh lợi dịu dàng với Lang Gia quận chúa bên người, nàng luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Năm nào Uy Ninh Hầu cũng đến núi Lang Gia tiêu khiển ngày hè, bề ngoài là gặp mặt người bạn thân thiết Lang Gia Vương, kì thực là vì Quận chúa. Ông ta khổ sở đợi chờ giai nhân nhiều năm, không tiếc bỏ trống vị trí chính thê, mọi người ở Kim Lăng đều biết.” Tả Khanh Từ nói với vẻ dạt dào hứng thú, bỗng chuyển sang trêu chọc, “Vân Lạc có hâm mộ một người chung tình không đổi, vĩnh viễn yêu một người như thế không?”
Tô Vân Lạc khó hiểu, nhìn chàng như thể chàng đột nhiên bị trúng gió.
Tả Khanh Từ mỉm cười, lời nói xoay chuyển, “Sắt Vi Nhĩ vẫn luôn nhớ thương nàng, đã nhiều lần đến gặp ta thăm dò tin tức của nàng.”
Nhắc đến vị mỹ nhân tóc vàng khiến người khác đau đầu kia, Tô Vân Lạc rốt cuộc cũng đáp lại: “Nàng ổn chứ?”
“Nàng là khách quý của Hồng Lư Tự, được cung phụng sung túc, muốn làm gì thì làm, há lại không ổn.” Không biết nghĩ đến chuyện gì, Tả Khanh Từ hơi nhướng mày, cười như không cười nói: “Ngày đó Vân Lạc quan tâm chăm sóc nàng tận tình, vừa quay đầu đã quên sạch sành sanh. Từ biệt ở quan ngoại, nàng đã xem nàng ta là người qua đường?”
Tô Vân Lạc thoáng giật mình.
Ánh mắt chàng dừng trên mặt nàng, Tả Khanh Từ nói, “Đối Vân Lạc mà nói, tất cả cuộc gặp gỡ đều chỉ là phù du, thoáng qua liền quên mất. Sắt Vi Nhĩ, Văn Tư Uyên, thậm chí cả đồng môn ngày xưa, nàng cũng nghĩ thế sao?”
Tô Vân Lạc nghe ra ý mỉa mai trong lời chàng, nhưng nàng không hiểu vì sao chàng lại nói thế.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ trào phúng trên gương mặt tuấn tú đã biến mất không dấu vết, Tả Khanh Từ nói: “Là ta nhiều lời, chiều nay Mộc phủ đã tiệc, ta muốn mời Vân Lạc đi theo giúp ta, Bạch Mạch đã chuẩn bị xong trang phục giấu mặt cho nàng, lát nữa sẽ đưa đến.”
Khó nắm bắt, tính tình thay đổi thất thường, không hề để ý và làm việc phù hợp với thân phận, lại có vẻ ngoài mang tính mê hoặc rất lớn, bị chàng quản chế còn khó chịu hơn cả Văn Tư Uyên. Sau khi Tả Khanh Từ rời đi, Tô Vân Lạc trầm tư một lát, ăn hết số vải trên bàn rồi quay về viện của mình.
Thiến Ngân thấy nàng trở về thì nở nụ cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Tô cô nương quay về rồi. Mộc phủ phái người đưa đồ vật đến, gửi cho Tô cô nương, ta đã đặt trên bàn giúp cô nương.”
Trên bàn là một hộp sơn vuông vắn tuyệt đẹp, Tô Vân Lạc mở ra xem, đập vào mắt là một chùm vải tươi tròn tròn, cành lá xanh biếc còn mang theo hơi nước.
Thiến Ngân ngạc nhiên khẽ ồ lên: “Cũng là quả vải?”
Cầm quả vải lên quan sát một lát, Tô Vân Lạc lấy một tờ giấy nhỏ ở đáy hộp ra, trên đó là hàng chữ nhỏ đẫm mùi mực.
“Cẩm Giang cận tây yên thủy lục, tâm vĩ sơn đầu lệ chi thực.”
(“Sông Cẩm Giang ở phía tây có làn nước xanh biếc, sương khói lượn lờ trên mặt nước. Vải chín trên đỉnh núi vừa mới mưa” – Chỗ này mình cũng tự edit nghĩa vì không tìm thấy bản dịch Tiếng Việt, sai sót ở đâu mọi người thông cao nhé) Thiến Ngân đứng bên cạnh nhìn thấy, đọc ra theo bản năng, nàng hầu lâu ở thư phòng đã nhìn quen thơ văn, không nhịn được lắc đầu: “Tuy là Vịnh quả vải, nhưng nơi đây lại không phải Cẩm Giang, cứng nhắc đưa đến tặng người chẳng phải rất kỳ lạ sao, cũng không nhìn thấy lạc khoản.”
Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽTô Vân Lạc không nói câu gì, tiện tay đưa tờ giấy vào ngọn nến đốt đi.
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Thiến Ngân, Lang Gia quận chúa đang đọc sách ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Vân Lạc.
Hoa nở đầy thành Phù Châu, ba ngàn khách say rượu.
Đại Hội Đấu Kiếm đến gần, hào kiệt khắp nơi đều đã đến, Mộc phủ tổ chức một buổi thịnh yến náo nhiệt.
Đuốc lửa bập bùng, những vò rượu chất đống từ viện này sang viện khác, những bàn tiệc kéo dài như thác nước đổ xuống đường phố, du hiệp tụ tập khiến rất nhiều con đường tắc nghẽn. Hơi khói, mùi rượu, tiếng người huyên náo, tiếng cười nói không dứt, sinh tử tranh đấu sau này cũng không bằng vui vẻ trước mắt, hơn ngàn hào kiệt nâng ly cạn chén, đấu quyền đùa nghịch, uống đến độ quên cả trời đất.
Bên trong viện lại được bày trí kiểu khác.
Mười mấy chiếc bàn gỗ cứng rắn, mỗi một bàn tương ứng với thân phận của những vị khách quý, có người nắm giữ một phương, có bô lão đức cao vọng trọng dòng họ, càng nhiều hơn chính là những võ lâm tôn trưởng danh chấn giang hồ, được chủ nhân của Mộc phủ tự mình chiêu đãi.
Trường hợp như vậy tất nhiên không có ghế của Tô Vân Lạc, nàng đứng sau lưng Tả Khanh Từ, nhìn chàng trò chuyện vui vẻ với Uy Ninh Hầu và khách quý bốn phương. Nam nhân này dùng ngoại hình hoàn mĩ và phong thái quân tử thắng được sự tán thưởng của mọi người, biết bao ánh mắt kinh diễm đã quẩn quanh trên người chàng.
Nàng không rõ Tả Khanh Từ có mục đích gì, cũng không quan tâm, chỉ an phận đóng vai một thị nữ mờ nhạt, mạng che mặt che đi khuôn mặt của nàng, trang phục của người Hồ với vạt áo đối xứng và tay áo bó sát không để lộ nửa phần da thịt. Hồ cơ cũng thường mặc trang phục này nên nhìn mãi thành quen, không khiến người khác chú ý.
Hai thiếu nữ người Hồ duyên dáng mặc váy mỏng màu lam, trên vầng trán trắng như tuyết vẽ hoa, múa một điệu vui vẻ mở màn, mấy Hồ cơ nhỏ tuổi hơn đứng bên cạnh người ca người múa phụ trợ, lại có vài chục ca cơ xinh đẹp đi mời rượu, tiếp đón khách trong bữa tiệc. Mỹ nhân yêu kiều cười nói là công cụ điều tiết không khí hữu dụng nhất, bầu không khí gò bó nhanh chóng thả lỏng, trở nên thoải mái phóng khoáng.
Tô Vân Lạc không xem ca múa, ánh mắt bình thản dừng trên mặt đất, Tả Khanh Từ ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn quanh một vòng, chàng nở nụ cười nhẹ nhàng, vẫy tay ra hiệu cho những Hồ cơ đến mời rượu lui xuống. Mỹ nhân thất vọng lùi ra ngoài, lại không dám không tuân theo lời chàng, bưng ly bạc ấm ức chuyển sang tiếp người khác.
Tiệc rượu trôi qua phân nửa thời gian, bỗng gian ngoài xôn xao huyên náo, hình như lại có khách đến thăm.
Chỉ chốc lát, con trưởng của Mộc phủ Mộc Anh dẫn một đoàn người đi vào trong, đám người này ăn mặc đẹp đẽ, bên hông đeo kiếm hoặc bội đao, đều là những thanh niên thần thái sáng láng, khí thế bừng bừng.
Đi đầu là một thanh niên có tướng mạo tuấn lãng, mỗi một cử chỉ đều mang theo vẻ hào hiệp khoan dung, không đợi giới thiệu đã vái chào, thi lễ với chủ nhân của Mộc phủ: “Không mời mà đến làm phiền, Tả Khuynh Hoài của phủ Tĩnh An Hầu dẫn theo bạn bè đến chào hỏi các vị tôn trưởng.”
Chủ nhân của Mộc phủ ngạc nhiên vô cùng, vô thức liếc nhìn Tả Khanh Từ rồi đứng dậy hoàn lễ: “Nhị công tử vừa đến Phù Châu? Hoan nghênh đã đến, vừa hay lệnh huynh của công tử cũng ở đây.”
Lệnh huynh? Người thanh niên kia giật mình, nhìn theo phương hướng được chỉ dẫn.
Tả Khanh Từ thong dong đứng dậy, mỉm cười nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, trong đôi mắt khẽ lóe lên tia sáng mà chỉ người ở gần mới nhìn thấy được: “Hóa ra Khuynh Hoài cũng đến, không hẹn mà gặp, kinh hỉ vô cùng.”
Hết chương 40.