Tháng tám ở Kim Lăng khí trời vẫn còn nóng bức, tiếng ve kêu rả rích.
Trên con phố dài người qua kẻ lại tấp nập, bên bờ hồ Huyền Vũ bóng cây dày đặc, cách bờ hồ mấy trượng là thắng cảnh nổi tiếng nhất Kim Lăng – Đình Vân Tạ. Đình uống rượu này được xây dựng vô cùng khéo léo, đấu củng và mái cong hạ xuống mấy cây cột to lớn cắm sâu trong hồ, tất cả khách ghé thăm đều được đưa đón bằng thuyền nhỏ. Nhìn từ xa trời mây như sà vào lòng hồ, ôm trọn mặt nước xanh biếc, bốn mùa phong nhã vô biên.
Đây vốn là địa điểm ngắm cảnh đẹp nhất Kim Lăng, từ ngày hoàn thành khách khứa đông đúc, tiếng ca không ngừng. Hôm nay Đình Vân Tạ vẫn huyên náo như cũ, người kể chuyện gầy gò đập kinh đường mộc*, kể chuyện hăng say.
Kinh đường mộc là khối gỗ được các vị quan sử dụng trong khi xử án. Mỗi khi nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc là trong hai bên tranh cãi ồn ào, quan huyện sẽ giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc trở lại. Nhưng đây cũng không phải vật dụng chuyên dùng của quan viên mà còn được dùng trong những nghề khác.“Lúc khai quốc bản triều có ba vị Hầu gìn giữ sự ổn định của quốc gia, đó là Tĩnh An Hầu, Uy Ninh Hầu và Chiêu Bình Hầu. Ba vị hầu này đều là Võ hầu, dùng quân công lập nghiệp, cha truyền con nối tước vị và bổng lộc. Trong đó Uy Ninh Hầu ở lại Kim Lăng lâu dài, Chiêu Bình Hầu gặp họa bị cách chức, người có thể thống lĩnh quân Tịnh Biên chỉ có Tĩnh An Hầu. Vị Tả Hầu gia này dùng binh như thần, sát phạt quyết đoán, có danh xưng là Tả Thiên Lang, từng dùng ba ngàn binh mã phá tan sáu vạn đại quân của Man tộc, khiến người Man đổ máu, binh bại như núi, hơn mười năm không dám xuất binh cướp bóc, bách tính vùng biên thùy đều cảm ơn.”
“Tĩnh An Hầu dũng mãnh gan dạ, thành danh đã lâu, ở trong triều được người người kính trọng.” Người kể chuyện nói đến đây thì đập kinh đường mộc, khách uống trà nghe vậy lập tức tập trung tinh thần, đột nhiên chòm râu của ông nhếch lên, chợt chuyển đề tài: “Nhưng câu chuyện kể hôm nay là một câu chuyện mới mẻ, con trưởng của Tĩnh An Hầu mất tích nhiều năm, đột nhiên trở về.”
Khách uống trà bàn tán sôi nổi, có người trẻ tuổi cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Con trưởng? Hiện giờ phủ Tĩnh An Hầu chỉ có một vị công tử và một vị tiểu thư, sao lại có thêm một vị?”
Người kể chuyện đắc ý vuốt râu: “Chuyện bí mật này kể ra thì rất dài dòng, cũng khó trách các vị không biết.”
Khách uống trà nổi lên hứng thú, kêu la muốn người kể chuyện nói chi tiết, những đồng tiền như những hạt mưa bay, leng keng rơi xuống bàn của ông, người kể chuyện thấy đủ mới bắt đầu kể chuyện.
“Lúc Tả Hầu gia còn chưa thừa kế tước vị đã gia nhập quân doanh, một lần gặp phải tập kích của người La Mạc ở biên quan, hai quân giao chiến ở núi Dạ Đề, quân số chênh nhau rất nhiều, Tả Hầu bị thương nặng lại gặp phải bão cát, ông lạc đường ở nơi hoang dã, người người đều nói ông đã mất. Ai ngờ Hầu gia phúc lớn mạng lớn, dẫn theo tàn quân ẩn núp trong sa mạc hoang vắng, mấy tháng sau bất ngờ tập kích, đánh bại người La Mạc, việc này chắc hẳn chư vị đều đã nghe nói.”
Khách uống trà ngồi dưới đài vỗ tay tán thưởng: “Không sai, ta nghe nói Hầu gia chém đầu hơn nghìn người, đuổi giết người La Mạc chạy trốn ngàn dặm.”
“Khi ấy Hầu gia tình cờ gặp gỡ một vị hồng nhan, sinh một đứa con ở biên quan. Mấy năm sau lão Hầu gia bị bệnh qua đời, Thánh thượng ban chiếu chỉ truyền lại tước vị, đồng thời tứ hôn với An Hoa công chúa. Hầu gia trọng tình, đón mỹ nhân bầu bạn với mình nhiều năm vào phủ, đáng tiếc hồng nhan bạc mệnh, chẳng lâu sau trong lúc sinh con gái, nàng đã chết vì khó sinh.”
Người kể chuyện thở dài tiếc hận, “Tả tiểu thư mà nàng để lại được đưa vào cung nuôi dưỡng, còn con trưởng có lẽ là phúc bạc, người yếu bệnh nhiều, bị ho lao khạc ra cả máu, công chúa phí hết tâm tư mời danh y chữa trị, không hiểu sao trong một đêm lại bị người bắt cóc. Khi ấy Tả Hầu chinh chiến ở biên quan, thắng lợi trở về, Kinh Triệu Phủ tìm kiếm mấy năm nhưng không có kết quả, đến nay bản án vẫn chưa phá được.”
Khách uống trà có tuổi đều từng nghe qua lời đồn đại, đa số người trẻ tuổi thì mới nghe thấy lần đầu, líu lưỡi nói, “Ai to gan như thế, dám bắt cóc huyết mạch duy nhất của Hầu gia? Nghe nói vợ chồng Hầu gia không hòa thuận, chẳng lẽ chính vì như vậy mà sinh ra khoảng cách? Vị được nhận làm con thừa tự quả là may mắn.”
Người kể chuyện vuốt râu cười mỉa mai: “Đúng vậy, công chúa mãi không sinh được con, bèn chọn một người trong dòng họ nhận làm con nuôi, chung quy không thể để Tả Hầu bị chặt đứt hương hỏa. Công tử được nhận làm con thừa tự ôn tồn lễ độ, tinh thông võ nghệ và cưỡi ngựa bắn cung, hành xử đoan chính, được thế gia khen ngợi. Mấy năm trước công chúa mắc bệnh lạ đi đứng không tiện, hắn sớm tối thăm hỏi, phụng dưỡng như mẹ ruột, quả thật cũng xứng đáng với cơ duyên này.”
Có khách uống trà cười rộ lên, “Thế thì sao? Bây giờ con ruột của Hầu gia đột nhiên xuất hiện, con nuôi rơi vào cảnh lúng túng.”
Một người khác bác bỏ, “Con ruột cũng chỉ là con thứ, lại mất tích nhiều năm, ai biết được tính cách như thế nào. An Hoa công chúa là em gái ruột của Thánh thượng, thân phận cao quý vô cùng, nếu nàng khăng khăng muốn con nuôi thừa kế tước vị, chỉ sợ Hầu gia cũng không dám trái ý.”
Người ngồi dưới đài thì thầm to nhỏ, có người ủng hộ con nuôi, có người ủng hộ con ruột của Hầu gia, mỗi người một câu, tranh luận đến mặt đỏ tía tai. Người kể chuyện đã có dự tính trước, ông uống trà đợi cuộc nghị luận lắng xuống mới mở miệng nói tiếp, “Chuyện này quả thật rất khó xử, công chúa xem trọng đứa con nuôi bên người từ nhỏ, nhưng Hầu gia tất nhiên càng coi trọng huyết mạch của mình. Nghe nói vị con trưởng này được cao nhân lánh đời đưa đi chữa bệnh, bây giờ lành bệnh trở về, giống như châu ngọc bị mất được tìm về, há lại không thích. Tiếc là người này chưa từng luyện võ, trưởng thành cũng yếu đuối nho nhã, hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong của Hầu gia.”
Trong số khách uống trà, có người nghe vậy thì lắc đầu: “Tả Hầu một đời anh hùng, sao có thể truyền tước vị cho người nho nhã yếu đuối được.”
Cũng có người đưa ra ý kiến trái ngược, “Mắc bệnh lao ho ra máu mà còn khỏi hẳn, mạng người này rất lớn. Không biết võ thì làm sao, phủ Tĩnh An Hầu truyền thừa tước vị, trước đây chẳng phải cũng có mấy đời không có tướng quân sao, mãi đến khi Tả Hầu xuất thế mới có danh uy xứng với thực.”
Lại có vài khách uống trà chú ý đến chuyện khác, “Không biết là vị thần y nào cao siêu như vậy có thể chữa được bệnh lao, chỉ sợ cũng không kém Thánh thủ ở Bồng Lai Cốc bao nhiêu. Nếu người này có thể mời vị thần y đó chữa khỏi bệnh cho công chúa, nói không chừng công chúa vui mừng, thì tước vị là chuyện đã định.”
Người kể chuyện khịt mũi coi thường, “Cho dù đó là kỳ nhân, cũng không thể so sánh với Thánh địa Bồng Lai Cốc. Nếu không phải thực sự khó tìm, thì đã sớm bị quý nhân cầu y chen lấn bể đầu.”
Khách uống trà nghe vậy thì thở dài, nghe nói Bồng Lai Cốc là nơi Thánh thủ tụ tập, y thuật cao siêu, người sắp chết mà thịt còn mọc ra từ xương được, nhưng Bồng Lai Cốc ẩn mình trong núi sâu, lại còn ra giá rất cao, không nói đến người bình thường không có tiền khám bệnh, mà cho dù quan lại quyền quý đồng ý dùng ngàn vàng kéo dài tính mạng cũng khó tìm được đường vào cốc.
Khách uống trà than thở một lúc, câu chuyện dần nhạt đi, tất nhiên người kể chuyện sẽ không để tình cảnh lạnh xuống, ông đập kinh đường mộc kể chuyện mới: “Gần đây trong võ lâm có một chuyện lý thú.”
Một câu nói gợi lại hứng thú của mọi người, khách uống trà nhao nhao thúc giục, người kể chuyện gật gù đắc ý: “Chư vị có biết, hiện giờ trên giang hồ ai là kẻ trộm giỏi nhất không?”
Trong số khách uống trà có người kêu lên: “Phi Khấu Nhi!”
Người kể chuyện lớn tiếng khen ngợi: “Vị dưới đài nói không sai, Phi Khấu Nhi đến không thấy người đi không thấy bóng, vượt nóc băng tường xuất quỷ nhập thần, những năm gần đây luôn đứng đầu danh sách truy nã. Nhà Triệu Công Bá ở Hà Đông, cứ trăm bước là nhìn thấy một viên minh châu, hắn yêu thích trân bảo, thường xuyên thưởng thức. Sau một lần thưởng thức với bạn bè thì minh châu không cánh mà bay, hắn gần như không nể mặt nghi ngờ cả bạn thân, mãi đến lúc phát hiện một nút thắt bằng tơ ở góc phòng, mới giật mình hiểu ra nhà mình bị phi tặc ghé thăm. Chưởng môn Kim Đao Tiền Khai Thái ở Biện Châu vì chúc mừng sinh nhật Thái Thú Hoài Nam, đã bỏ ra một số tiền lớn mua một pho Bạch Ngọc Quan Âm, màu xanh trên gò má Quan Âm hơi nhạt, trông sinh động như thật, quả nhiên là một món đồ có giá trị liên thành, trước hai ngày dâng tặng đã không cánh mà bay. Lớp khóa trùng điệp ở kho cất giữ bảo vật vẫn hoàn hảo như lúc đầu, Thái Thú Hoài Nam đóng cửa thành lục soát hơn mười ngày, đến giờ vẫn chưa có ai nhận được món tiền thưởng kếch xù ấy.”
Nói đến bảo vật, người kể chuyện thao thao bất tuyệt, người trong phòng nghe thấy cũng hào hứng theo.
“Liễu Trung ở Thái Nguyên có hơn vạn ao nước, phú giáp thiên hạ, nuôi dưỡng vô số cao thủ, cũng không ngăn được thần kỹ của Phi Khấu Nhi. Vì mất hai cây San hô Nam Hải yêu quý nhất mà ông ta đau lòng, tức giận đến nỗi nhảy loạn trong ao. Lại có Giải Hầu phu nhân ở Tương Dương có một chiếc áo lông hỏa hồ, Trần gia ở Thông Châu có bảo vật chim bói cá ngậm phỉ thúy, còn có lần này Triệu gia ở Vân Dương bị mất Đàn Lục Khinh, không có món nào không phải là báu vật hiếm thấy. Triệu lão thái gia còn tự mình đến nha môn mời Thần Bộ Yến Quy Hồng, Thần Bộ này quả nhiên bất phàm… “
Dưới khán đài có người cười rộ lên: “Thần Bộ truy tìm Phi Khấu Nhi mấy năm, phi tặc vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, Triệu lão thái gia mời hắn ra tay cũng chẳng có tác dụng gì.”
Người kể chuyện cất cao giọng đè tạp âm xuống: “Chỉ trách Phi Khấu Nhi quá giảo hoạt, mỗi lần xuất hiện đều mang một gương mặt khác nhau, cáo thị chồng đống ở khắp nơi nhưng không có một bức vẽ nào giống nhau. Sở trường của tên trộm này là dịch dung, hắn làm việc kín kẽ, một giọt nước cũng không để lọt. Nếu không phải hắn tùy tiện quá mức, chỗ nào cũng để lại một nút thắt thì không ít người mất đồ sẽ nghi là người trong nhà lấy trộm. Sai nha bình thường ngay cả vạt áo của phi tặc cũng không chạm vào được, mà lần này ở Vân Dương, Yến Thần Bộ có thể làm hắn bị thương, suýt chút nữa là bắt được hắn.”
“Vất vả lắm mới tóm được, sao lại để tên trộm này chạy thoát?” Một khách uống trà tiếc nuối lắc đầu.
Một vị khách khác lại bật cười, hỏi: “Chẳng lẽ hôm đó Thần Bộ đại nhân uống rượu nên nương tay?”
Kinh đường mộc đập xuống liên tục, người kể chuyện nghiêm mặt nói: “Chớ khinh thường tên trộm này, hắn nằm trong bảng xếp hạng cao thủ võ lâm. Quỷ Nhãn La Già Hoàng Tuyền Dẫn, Nhất Tượng Song Lão Tam Tuyệt Thủ, Cửu Kích Truy Hồn Ngọc Toan Nghê, Tu La Yến Bộ Tố Thanh Nhan. Trong bốn câu trên đã nhắc đến hơn mười người đứng đầu chốn võ lâm, ai nấy đều có sở trường riêng.”
Người kể chuyện nắm rõ mấy nhân vật võ lâm này như trong lòng bàn tay, nói rất trôi chảy, “Quỷ Nhãn La Già đi Đông Doanh xa xôi, Hoàng Tuyền Dẫn mấy năm nay chưa hiện thân ở chốn giang hồ. Trừ hai người đó có danh tiếng lớn nhất, chỉ còn sót lại Thiên Địa Song Già, Tu La Đao, Ngọc Toan Nghê, Cửu Vân Kích, Truy Hồn Cầm, Tố Thủ Thanh Nhan, có ai không phải người danh chấn một phương? Tam Tuyệt Diệu Thủ Phi Khấu Nhi xuất quỷ nhập thần, ngoại trừ Yến Thần Bộ, nào có ai bắt được nửa cái bóng của hắn.”
Trong số khách uống trà có người ồn ào: “Tên trộm này nổi danh nhờ vào tài trộm cắp, luận công phu làm sao bì kịp những anh hùng khác.”
Người kể chuyện bật cười hỏi: “Xin hỏi vị khách quan này, tên trộm này đến từ đâu? Sự phụ hắn là người phương nào? Thân thủ ra sao? Già hay trẻ? Bao năm qua hắn đã thất thủ lần nào chưa?”
Khách uống trà hai mặt nhìn nhau, không một ai trả lời.
Khí thế của người kể chuyện tăng thêm vài phần, ông ngẩng đầu nói: “Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tên trộm này thần bí như vậy, gây án vô số mà vẫn nếm mùi đau khổ trong tay Thần Bộ, có thể thấy ma cao một thước, đạo cao một trượng.”
Khách uống trà nghe xong cảm thấy có lý, tốp năm tốp ba phụ họa.
Tinh thần người kể chuyện lên cao, ngửa đầu uống ừng ực hết sạch chén trà, bắt đầu kể về những truyền kỳ của Thần Bộ.
Ở một góc không có ai chú ý, một thiếu niên mặc áo xám đứng dậy, im lặng thả mấy văn tiền vào trong khay trà, đẩy màn che bước ra khỏi quán trà.
Người phục vụ chỉ thấy màn cửa nhoáng một cái, giật mình để người chèo thuyền tiễn khách lên bờ, lúc đuổi theo ra ngoài thì không thấy bóng người, chỉ thấy nước hồ gợn sóng lăn tăn, ve trên bờ râm ran từng hồi, tất cả đều không có gì khác thường.
Hết chương 1.