Reacher không đến phi trường. Ông biết không nên làm thế. Giới chức quân sự cao cấp phải ngồi máy bay loại nhỏ rất nhiều, cả loại cánh cố định lẫn cánh quạt, và họ không thích thế. Ngoài việc đánh nhau ra, nhân viên quân sự chết trong các vụ rớt máy bay nhiều hơn bất cứ nguyên nhân nào khác. Vì thế khi được quyền chọn lựa, một chuẩn tướng khôn ngoan như Eileen Hutton sẽ không chọn một chiếc cào cào nhỏ xíu từ Indianapolis xuống. Bà sẽ hài lòng với một chiếc phản lực lớn từ phi trường Washington National, nhưng bà sẽ không đếm xỉa đến một chiếc loại hai chong chóng cho bước cuối cùng của chuyến đi. Không đời nào. Thay vào đó bà sẽ thuê xe rồi tự lái.

Thế nên Reacher đi về hướng Nam và Đông đến thư viện. Ông hỏi người đàn bà nhút nhát ngồi ở bàn đón tiếp nơi đặt những cuốn niên giám điện thoại. Ông đến nơi bà ta chỉ và tha một cuốn đặt lên bàn. Mở vần K tới chữ Khách sạn. Và tìm. Hầu như chắc chắn một nhân viên văn phòng Tòa Thượng Thẩm nào đó của JAG đã làm điều tương tự trong ngày hôm trước, nhưng từ xa, chắc là trên mạng. Hutton hẳn sẽ bảo anh ta đặt cho bà một căn phòng. Anh ta sẽ sốt sắng được làm vui lòng bà, nên trước tiên anh sẽ giở bản đồ ra, tìm thấy tòa án và con đường dẫn vào từ hướng Bắc. Rồi anh ta sẽ chọn một nơi đàng hoàng, thuận tiện tới cả hai nơi. Một nơi nào đó có bãi đậu xe cho chiếc xe thuê. Hẳn là một khách sạn liên kết, có mức khấu trừ cố định cho quan chức có thể truy cập qua một mã số.

Reacher nghĩ, Phòng suite ở khách sạn Marriott. Đó là nơi bà sẽ đến. Rẽ khỏi xa lộ, theo hướng Nam về thị trấn, một lối rẽ trái vào hướng Đông dễ nhận thấy, vậy là đến nơi, cách tòa án ba khối phố về hướng Bắc, đi bộ dễ dàng, có phục vụ ăn sáng. Nhân viên văn phòng chắc đã in ra bản đồ chỉ dẫn lái xe trên mạng và kẹp vào bảng hành trình của bà. Luôn sốt sắng phục vụ. Hutton có tác động kiểu đó lên người khác.

Ông ghi nhớ số của khách sạn Marriott và cất cuốn niên giám đi. Rồi bước ra khách sảnh, ông bấm số ở một điện thoại công cộng.

Ông nói, “Tôi muốn xác nhận lại việc đặt phòng.”

“Tên gì ạ?”

“Hutton.”

“Vâng, chúng tôi đã dành sẵn phòng. Đêm nay, loại suite.”

Reacher nói, “Cám ơn.” Và gác máy.

Bà sẽ bay chuyến sớm từ Washington. Sau hai thập niên trong quân đội, bà sẽ thức dậy lúc năm giờ, lên xe taxi lúc sáu giờ, lên máy bay lúc bảy giờ. Bà sẽ có mặt ở Indianapolis chín giờ là muộn nhất. Ra khỏi bãi cho thuê xe của hãng Hertz lúc chín giờ ba mươi. Đoạn đường lái xe dài hai giờ rưỡi. Bà sẽ đến đúng trưa. Trong khoảng một tiếng đồng hồ nữa.

Ông ra khỏi khách sảnh và đi vòng qua quảng trường rồi nhắm hướng Bắc và Đông, đi qua một nhóm người, qua mé bên kia phòng tuyển quân, qua sau lưng tòa án. Ông dễ dàng tìm ra khách sạn Marriott và chọn một chiếc bàn ở trong góc quán cà phê của khách sạn để ngồi chờ.

Helen Rodin gọi điện cho Rosemary Barr ở sở làm. Cô ta không có ở đó. Người tiếp tân có vẻ hơi bối rối về điều này. Helen gọi về số ở nhà của cô ta, cô ta nhấc máy sau hồi chuông thứ hai.

Helen hỏi, “Họ cho cô nghỉ à?”

Rosemary đáp, “Nghỉ không ăn lương. Tôi tự nguyện đấy. Mọi người hành xử với tôi rất ngượng ngùng.”

“Thật là tệ.”

“Bản tính tự nhiên của con người thôi. Tôi cần phải lên một kế hoạch. Có lẽ tôi sẽ dời đi nơi khác sống.”

Helen nói, “Tôi cần một danh sách những người bạn của anh cô.”

“Anh ấy không có bạn nào cả. Thử thách tốt nhất với tình bạn là nghịch cảnh, phải thế không? Và không một ai đến thăm anh ấy. Thậm chí không một ai muốn thăm cả. Không một ai gọi điện cho tôi để hỏi anh ấy thế nào.”

Helen nói, “Ý tôi là trước kia. Tôi cần biết anh ta gặp ai, chơi với ai, có ai hiểu anh ta. Đặc biệt nếu là bạn mới.”

Rosemary đáp, “Không có bạn mới nào cả. Không có, theo như tôi biết.”

“Cô có chắc không?”

“Tôi tin thế.”

“Còn bạn cũ thì sao?”

“Cô có một mảnh giấy lớn không?”

“Tôi có cả tập giấy ghi đây.”

“Chà, cô cũng chẳng cần nó đâu. Một cái vỏ bao diêm cũng được rồi. James rất ít cần đến người khác.”

“Anh ta phải có bạn bè chứ.”

Rosemary đáp, “Một vài người thôi, tôi nghĩ vậy. Có một anh tên là Mike bên hàng xóm. Họ trò chuyện về làm cỏ vườn tược và bóng chày, cô biết đó, chuyện đàn ông với nhau.”

Helen viết, Mike. Chuyện đàn ông với nhau. “Còn ai nữa?”

Im lặng một lát.

Rosemary nói, “Một người tên là Charlie.”

Helen nói, “Kể tôi nghe về Charlie đi.”

“Tôi không biết gì nhiều về anh ta. Tôi chưa bao giờ thực sự gặp anh ta.”

“James quen anh ta bao lâu rồi?”

“Nhiều năm.”

“Luôn cả khi cô sống ở đó?”

“Anh ta chưa bao giờ đến khi tôi có nhà. Tôi chỉ thấy anh ta có một lần. Anh ta ra về thì tôi vào nhà. Tôi hỏi, ai vậy? James trả lời, Charlie, như thể anh ta là một người bạn thân tình.”

“Anh ta dáng người thế nào?”

“Anh ta nhỏ con. Có mái tóc kỳ cục. Như là cái bàn chải chùi bồn cầu màu đen vậy.”

“Anh ta là người vùng này?”

“Tôi đoán vậy.”

“Họ gặp gỡ nhau ở điểm gì?”

Lại im lặng.

Rosemary đáp, “Súng. Họ có cùng sở thích.”

Helen ghi lại, Charlie. Súng.

Donna Bianca gọi di động một lát và liệt kê ra lịch trình những chuyến bay giữa Washington và Indianapolis. Cô biết những chuyến bay chuyển tiếp sẽ cất cánh đúng vào mỗi đầu giờ và bay mất ba mươi lăm phút. Cô tính rằng một người có hẹn với tòa án lúc bốn giờ sẽ không dự định đến muộn hơn hai giờ ba mươi lăm. Có nghĩa là rời Indianapolis lúc hai giờ, có nghĩa là đến đó muộn nhất là khoảng một giờ ba mươi, dành thời gian đi qua các cổng. Có nghĩa là rời Washington National muộn nhất là lúc mười một rưỡi hay mười hai giờ. Điều đó là không thể được. Chuyến bay thẳng cuối cùng từ National đến Indianapolis là lúc chín giờ ba mươi. Có một đợt buổi sáng và một đợt buổi chiều. Ở giữa không có chuyến nào hết.

Cô nói, “Bà ta sẽ đến vào chuyến mười hai giờ ba mươi lăm.”

Emerson xem đồng hồ. Mười hai giờ kém mười lăm.

Ông nói, “Nghĩa là Reacher sắp có mặt ở đây.”

Lúc mười hai giờ kém mười, một người giao hàng đến tòa nhà của Helen Rodin mang theo sáu thùng các-tông lớn chứa những bản sao chứng cứ của bên khởi tố dành cho luật sư biện hộ. Quá trình tìm hiểu, do đòi hỏi của nguyên tắc xét xử đúng pháp trình. Của đạo luật nhân quyền, hiểu ngầm là như vậy. Người giao hàng gọi điện từ khách sảnh và Helen bảo anh ta đi lên. Anh ta phải mang chiếc xe đẩy đi làm hai chuyến. Anh ta chồng những cái thùng trong phòng thư ký còn để trống. Helen ký nhận và anh ta ra về. Rồi cô mở chúng ra. Có một đống giấy tờ và hàng tá bức hình. Và mười một cuốn băng hình VHS mới. Chúng được dán nhãn có in số ngay ngắn khớp với một tờ giấy có công chứng mô tả chúng là những bản sao trung thực và trọn vẹn từ những cuộn băng an ninh của bãi đậu xe, được thực hiện bởi một người làm hợp đồng độc lập. Helen lấy tất cả ra và xếp chúng thành một chồng riêng. Cô phải mang chúng về nhà và dùng đầu video của mình để xem. Cô không có đầu video trong văn phòng. Ti vi cũng không có.

Có một ti vi trong tiệm cà phê của khách sạn Marriott. Nó được gắn cao ở góc phòng, trên một cái giá màu đen được bắt vào tường. Ti vi để câm. Reacher xem một quảng cáo chiếu một phụ nữ trẻ trong bộ váy mùa hè mỏng dính đang nô đùa trên một cánh đồng hoa dại. Ông không biết chắc người ta quảng cáo món sản phẩm gì. Bộ váy, chắc thế, hay đồ trang điểm, hay dầu gội đầu, hay thuốc chống dị ứng. Rồi hiện lên logo bản tin. Tin tức buổi trưa. Reacher xem đồng hồ. Đúng mười hai giờ. Ông liếc nhìn về hướng bàn tiếp tân trong khách sảnh. Tầm nhìn từ đây khá rõ. Không có bóng dáng Hutton. Chưa có. Rồi ông nhìn trở lại ti vi. Ann Yanni đang trên hình. Có vẻ như cô ta đang được ghi hình trực tiếp, đâu đó ở ngoài trời trong khu trung tâm.Trước mặt khách sạn Metropole Palace. Cô ta nói không có tiếng nhưng rất khẩn thiết trong một lúc rồi hình chuyển sang đoạn băng quay bóng tối chập choạng. Một con hẻm. Hàng rào của cảnh sát. Một khối không hình thù đắp tấm ga trắng. Rồi hình chuyển lần nữa. Một tấm ảnh bằng lái xe. Da trắng. Mắt xanh. Tóc đỏ. Ngay dưới cằm một lời chú thích được thêm vào: Alexandra Dupree.

Alexandra. Sandy.

Reacher nghĩ, Giờ thì chúng đi quá xa rồi.

Ông rùng mình.

Xa quá mức rồi.

Ông nhìn chăm chăm vào màn hình. Gương mặt Sandy vẫn còn đó. Rồi hình lại chuyển, về đoạn băng quay từ trước đó, khuôn hình đầu và vai của Emerson. Một cuộc phỏng vấn được ghi hình. Yanni đưa micro đến tận gần mũi Emerson. Ông đang nói. Yanni kéo micro lại và đặt câu hỏi. Emerson nói thêm chút nữa. Đôi mắt của ông ngán ngẩm, trống rỗng, mệt mỏi và nhíu lại vì chói ánh đèn sáng trên máy quay. Cho dù không có âm thanh Reacher vẫn hiểu điều ông ta nói. Ông đang hứa hẹn một cuộc điều tra đầy đủ và trọn vẹn. Ông đang nói, Chúng tôi sẽ tóm cổ tên này.

“Em nhìn thấy anh từ bàn tiếp tân,“ một giọng nói vang lên.

Rồi giọng nói ấy tiếp, “Và em tự hỏi, mình có biết tay kia không?”

Reacher không nhìn ti vi nữa.

Eileen Hutton đang đứng ngay trước mặt ông.

Tóc bà ngắn hơn. Bà không rám nắng. Có những vết nhăn mờ mờ quanh mắt. Nhưng mặt khác thì trông bà vẫn y như mười bốn năm về trước. Và vẫn đẹp như thế. Chiều cao trung bình, thanh mảnh, điềm đạm. Tề chỉnh. Thoảng hương thơm. Nữ tính cực kỳ. Bà không tăng thêm một cân nào. Bà mặc thường phục. Quần kaki, một áo thun trắng, một áo sơ mi xanh dương khoác ngoài. Giày lười, không vớ, không phấn son, không nữ trang.

Không nhẫn cưới.

Bà hỏi, “Còn nhớ em chứ?”

Reacher gật đầu.

Ông nói, “Chào Hutton. Anh nhớ em. Dĩ nhiên là anh nhớ. Và rất vui gặp lại em.”

Bà cầm chiếc ví và chìa khóa xe trên tay. Một vali bánh xe có quai dài đặt dưới chân.

Bà nói, “Em cũng vui khi gặp lại anh. Nhưng hãy nói rằng anh đến đây là sự ngẫu nhiên. Làm ơn nói như thế.”

Nữ tính kinh khủng, trừ việc bà vẫn là người phụ nữ trong thế giới do đàn ông cai trị, và bạn vẫn có thể thấy chất thép nếu bạn biết cần nhìn vào đâu. Là trong đôi mắt. Chúng sinh động như một bảng điện tử thông tin chứng khoán, nồng ấm, nồng ấm, chào mừng, chào mừng, với một ánh chớp lóe sáng định kỳ: Quậy với tớ thì tớ sẽ moi tim cậu ra.

Reacher nói, “Mời em ngồi. Ăn trưa nhé.”

“Ăn trưa?”

“Thì đó là việc mà người ta làm vào giờ ăn trưa.”

“Anh đang đợi gặp em. Anh đã chờ em.”

Reacher gật đầu. Liếc nhìn lại lên ti vi. Ảnh trên bằng lái xe của Sandy lại hiện lên. Hutton nhìn theo ánh mắt của ông.

Bà hỏi, “Đó có phải là cô gái bị chết không? Em nghe tin trên radio, khi lái xe tới. Nghe như là ai đến đây cũng nên được hưởng trợ cấp nguy hiểm.”

“Radio nói thế nào? Ở đây không có tiếng.”

“Án mạng. Khuya qua. Cô gái người vùng này bị gãy cổ. Một cú đấm vào thái dương bên phải. Trong một con hẻm bên ngoài một khách sạn. Không phải là khách sạn này, em hy vọng là vậy.”

Reacher nói, “Không, không phải là cái khách sạn này.”

“Tàn bạo.”

“Có lẽ vậy.”

Eileen Hutton ngồi xuống. Không đối diện với ông. Trên chiếc ghế cạnh ông. Như là Sandy trong bar rượu vậy.

Ông nói, “Em trông đẹp lắm. Thật sự vậy.”

Bà không nói gì.

Ông lặp lại, “Gặp em thật là vui.”

“Em cũng thế.”

“Không, anh nói thật đấy.”

“Em cũng nói thật mà. Tin em đi, nếu chúng ta đang ở một buổi tiệc cốc-tai nào đó ở Beltway [27] em sẽ còn đa cảm và nhớ nhung bằng giời cho xem. Có thể em vẫn sẽ làm thế, miễn là em xác nhận được rằng anh không đến đây vì cái lý do như em nghĩ.”

[27]: Một trong những biệt danh chỉ Washington.

“Nó có thể là lý do gì vậy?”

“Để giữ lời hứa của anh.”

“Em còn nhớ chuyện đó à?”

“Dĩ nhiên em nhớ. Anh đã kể hết mọi chuyện trong một đêm.”

“Và em đến đây vì bộ lục quân có trát đòi.”

Hutton gật đầu, “Từ một tay công tố viên ngu ngốc nào đó.”

Reacher nói, “Rodin.”

“Tay ấy đấy.”

Reacher nói, “Lỗi của anh.”

Hutton nói, “Chúa ơi, anh nói gì với hắn vậy?”

Reacher nói, “Không gì cả. Anh không nói với hắn điều gì. Nhưng hắn nói với anh vài chuyện. Hắn cho anh biết tên của anh nằm trên danh sách nhân chứng của luật sư bào chữa.”

“Danh sách của luật sư bào chữa?”

Reacher gật đầu, “Điều đó làm anh thật kinh ngạc, dĩ nhiên. Thế nên anh hoang mang. Cho nên anh hỏi hắn có phải tên của anh đến từ một hồ sơ cũ nào đó của Lầu năm góc không.”

Hutton nói, “Không đời nào.”

Reacher nói, “Về sau anh đã hiểu ra điều đó. Nhưng dù sao, anh đã nói ra câu thần chú. Anh đã nhắc đến Lầu năm góc. Cái kiểu người như hắn, anh biết là hắn sẽ đi dò tìm mọi nơi. Hắn rất lo lắng. Hắn muốn vụ án của hắn được bọc sắt cho chắc ăn kìa. Thế nên, anh rất ân hận.”

“Anh nên ân hận thì hơn. Em phải mất hai ngày ở một nơi xa xôi hẻo lánh và biến mình thành một kẻ khai man trắng trợn không lối thoát.”

“Em không phải làm như thế đâu. Em có thể tuyên bố đây là vấn đề an ninh quốc gia.”

Hutton lắc đầu. “Em và họ đã nói chuyện rất dài và gay cấn về chuyện này. Và mọi người quyết định không tạo ra bất cứ điều gì gây chú ý. Câu chuyện Palestine đó rất nguy hiểm. Nếu chuyện đó được phô bày ra, thì mọi chuyện cũng phô bày ra. Thế nên em đến đây để thề độc rằng James Barr chỉ là một lính Mỹ như mọi lính Mỹ khác.”

“Em không phiền chuyện đó ư?”

“Anh hiểu quân đội mà. Không ai trong chúng ta còn trong trắng nữa. Đây là vấn đề nhiệm vụ, và nhiệm vụ là che đậy vụ Kuwait City.”

“Tại sao họ lại giao phó cho em?”

“Hạ hai con chim bằng một mũi tên. Chẳng lợi lộc gì nếu phái một người khác đi mà vẫn còn em là người biết sự thật. Bằng cách này, em không thể nói về nó bất cứ ở đâu nữa. Nói ra có nghĩa là tự động thú tội đã một lần khai man trước tòa ở Indiana. Họ đâu có ngu.”

“Anh ngạc nhiên là họ vẫn quan tâm. Nó thật sự đã là chuyện đời xưa rồi.”

“Anh xuất ngũ bao lâu rồi?”

“Bảy năm.”

“Và rõ ràng là anh không đặt mua Thời báo quân đội.”

“Cái gì?”

“Hay có lẽ anh chưa từng biết.”

“Chưa từng biết cái gì?”

“Biết chuyện này đi xa đến đâu vào thời điểm đó, ngược lên tới cấp nào.”

“Sư đoàn, anh nghĩ vậy. Nhưng có lẽ không đi suốt đến cấp chỉ huy cao nhất.”

“Nó dừng lại ở bàn của một đại tá. Chính ông ta đã hủy nó đi.”

“Và?”

“Tên ông ta là Petersen.”

“Sao nữa?”

“Đại tá Petersen giờ là trung tướng Petersen. Ba sao. Sĩ quan liên lạc quốc hội. Sắp lên bốn sao. Sắp được gọi là Phó tổng tư lệnh Lục quân.”

Reacher nghĩ, Cái này chỉ làm rắc rối thêm.

Ông nói, “Thật đáng xấu hổ.”

Hutton nói, “Xấu hổ đứt đi rồi. Tin em đi, việc này sẽ được tiếp tục giữ kín. Anh phải luôn luôn nhớ vậy. Dù có muốn làm bất cứ điều gì về lời hứa của mình, thì anh cũng không thể nói về chuyện đã xảy ra. Cũng như em thôi. Họ sẽ tìm được cách để mò ra anh.”

“Không ai trong chúng ta cần nói về nó. Chuyện này không phải bàn lại.”

“Nghe điều đó em rất mừng.”

“Anh nghĩ vậy.”

“Anh nghĩ vậy?”

“Cứ việc hỏi xem thật ra họ lấy được tên anh bằng cách nào.”

“Thật ra họ lấy được tên anh bằng cách nào?”

“Từ chính James Barr.”

“Em không tin.”

“Anh cũng đã không tin. Nhưng giờ thì anh tin.”

“Vì sao?”

“Mình nên ăn trưa. Mình cần nói chuyện lắm. Bởi vì anh nghĩ có một ai đó bên ngoài biết chuyện.”

Emerson và Bianca bỏ cuộc lúc mười hai giờ năm mươi. Reacher không đến. Chuyến bay chuyển tiếp đến đúng giờ. Không có một ai trông giống một bà chuẩn tướng từ Lầu năm góc xuống máy bay. Hai người chờ cho tới khi mọi hành khách đều ra hết và sảnh đến trở nên vắng lặng. Họ ra xe lái về thành phố.

* * *

Reacher và Hutton ăn trưa. Cô phục vụ đến, mừng rỡ vì sau cùng cũng có được khách ở chiếc bàn trong góc này. Thực đơn như mọi quán ăn thông thường. Reacher gọi một chiếc bánh mì kẹp thịt và pho mát, và một cà phê. Hutton dùng sa lát thịt gà Caesar và trà. Họ vừa ăn vừa trò chuyện. Reacher lướt qua những chi tiết của vụ án. Rồi ông duyệt qua giả thuyết của mình. Chọn lựa địa điểm sai lầm, giả định có sự cưỡng bách. Ông kể cho Hutton về giả thuyết của Niebuhr về người bạn mới giỏi thuyết phục. Nói với bà rằng Barr cho biết là không có bạn mới, và rất ít bạn cũ.

Hutton nói, “Dù sao cũng không thể là một người bạn mới. Bởi vì đây là một vụ sắp đặt từ trước được bố trí theo nhiều tầng. Có chứng cứ đồng thời và những tương đồng với quá khứ. Tầng hai một bãi đậu xe mười bốn năm trước ở Kuwait City, tầng hai một bãi đậu xe ở đây và bây giờ. Hầu như cùng một khẩu súng. Đạn bắn tỉa đuôi thuôn. Và ủng cao cổ. Em chưa bao giờ thấy chúng trước chiến dịch Lá chắn sa mạc. Chúng gợi ý quá rõ. Dù ai soạn kịch bản cho hắn đi nữa thì cũng đã biết mọi điều trong quá khứ của hắn. Nghĩa là không phải làmột người bạn mới. Không thể là bạn mới. Phải mất hàng năm trước khi Barr cảm thấy muốn chia sẻ bất cứ chuyện gì về Kuwait City.”

Reacher gật đầu. “Nhưng rốt cuộc thì hắn đã chia sẻ, rõ ràng là vậy. Vì thế mà anh nói là còn có kẻ nào đó biết mọi chuyện.”

Hutton nói, “Chúng ta phải tìm cho ra kẻ đó. Nhiệm vụ là phải che đậy câu chuyện này lại.”

“Không phải là nhiệm vụ của anh. Anh không quan tâm việc cha nội Petersen kia có lấy bốn sao hay không.”

“Nhưng anh có quan tâm đến việc danh dự của một phần tư triệu cựu chiến binh bị làm ô uế. Vụ tai tiếng sẽ bôi nhọ tất cả bọn họ. Và họ là những người tốt.”

Reacher không nói gì.

Hutton nói, “Chuyện dễ thôi mà. Nếu James Barr không có nhiều bạn, thì anh sẽ không mất nhiều công truy tìm. Một trong những người bạn đó phải là kẻ kia.”

Reacher không nói gì.

Hutton nói, “Một mũi tên trúng hai con chim. Anh tìm ra kẻ giật dây và quân đội thì được bình yên.”

“Vậy sao quân đội không làm chuyện đó cho anh?”

“Bọn em không thể để bị chú ý.”

Reacher nói, “Anh có chút trục trặc kỹ thuật.”

“Anh không có thẩm quyền pháp lý?”

“Tệ hơn thế nữa. Anh sắp bị bắt.”

“Về chuyện gì?”

“Về chuyện giết cô gái đằng sau khách sạn đó.”

“Cái gì?”

“Kẻ giật dây không thích anh có mặt ở đây. Hắn đã bày trò vào tối thứ Hai, cũng với cô gái đó làm mồi. Thế nên hôm qua anh đến gặp cô ta, hai lần. Và giờ thì chúng giết cô ta và anh tin chắc rằng mình là người cuối cùng liên hệ với nạn nhân mà không giải thích được.”

“Anh có bằng chứng ngoại phạm không?”

“Tùy thuộc vào thời điểm cụ thể, nhưng chắc là không có. Anh tin chắc là cảnh sát đã khởi động truy lùng anh rồi.”

Hutton nói, “Rắc rối thật.”

Reacher nói, “Chỉ tạm thời thôi. Khoa học về phe anh. Nếu cổ của cô ấy bị gãy vì một quả đấm từ thái dương bên phải thì đầu phải xoay một ít, theo chiều kim đồng hồ, điều đó có nghĩa là cú đấm do một kẻ thuận tay trái. Và anh thuận tay phải. Nếu anh đấm cô ấy vào thái dương bên phải thì chắc chắn anh sẽ hạ cô ấy đo ván nhưng sẽ không làm cho cổ của cô ấy gãy. Anh sẽ phải bồi thêm một cú nữa, về sau.”

“Anh chắc thế không?”

Reacher gật đầu. “Anh đã từng kiếm sống bằng cách này, nhớ không nào.”

“Nhưng liệu họ có tin anh không? Hay họ nghĩ là anh to con và dư sức làm điều đó bằng cánh tay không thuận?”

“Anh sẽ không liều tìm hiểu họ nghĩ gì.”

“Anh sẽ chạy trốn?”

“Không, anh sẽ quanh quẩn ở đây thôi. Nhưng anh sẽ phải tránh họ ra. Điều này sẽ làm anh chậm lại một chút. Thật sự thì chậm lại rất nhiều. Đó là lý do vì sao anh nói mình có trục trặc kỹ thuật.”

“Em có thể giúp không?”

Reacher mỉm cười.

Ông nói, “Gặp em thật là hay. Thật sự vậy.”

“Em có thể giúp như thế nào?”

“Anh đoán sẽ có một tay cảnh sát tên là Emerson chờ em sau khi em đưa lời khai xong. Ông ta sẽ hỏi em về anh. Em chỉ cần vờ như không biết. Chỉ cần nói là anh không ra mặt, em không thấy anh, em không biết anh ở đâu, đại khái như vậy.”

Bà không đáp trong giây lát.

Rồi bà nói, “Anh đang bực bội. Em biết.”

Ông gật đầu. Xoa mặt, như thể ông đang rửa mặt mà không có nước.

Ông nói, “Anh không quan tâm lắm về James Barr. Nếu có kẻ nào đó muốn dàn cảnh với hắn để hắn gánh chịu sự trừng phạt mà lẽ ra hắn phải nhận vào mười bốn năm trước thì cũng không có vấn đề gì với anh. Nhưng chuyện cô gái này thì lại khác. Nó đi quá đà rồi. Cô ấy chỉ là một cô bé khờ khạo. Cô ấy không có hại gì cả.”

Hutton không nói gì một lát lâu hơn.

Bà hỏi, “Anh có chắc về lời đe dọa đối với em gái của Barr hay không?”

“Anh không thấy động cơ nào khác cả.”

“Nhưng không có dấu hiệu của một lời đe dọa. Là một công tố viên, em không thấy có thể đưa nó ra như là một lời cáo buộc riêng.”

“Còn lý do nào khác để buộc Barr làm chuyện hắn đã làm?”

Hutton không đáp.

Bà hỏi, “Em sẽ gặp lại anh chứ?”