Người đàn ông rơi xuống bùn tay chân run rẩy, mạnh mẽ lùi lại.

Tiêu Nhược đi đến trước mặt hắn ta cách hai bước, thư ký lập tức đi theo, gót chân Tiêu Nhược chìm xuống bùn, cô cúi đầu liếc mắt nhìn, có chút chán ghét, cô vén áo khoác ngồi xổm xuống. Lạnh lùng nhìn hắn ta.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông không bị trói tay chân, nhưng hắn ta không dám lấy cái thứ đang nhét trong miệng ra.

Người vệ sĩ bước đến, cúi xuống và rút cái thứ trong miệng người đàn ông ra.

Tiêu Nhược nghiêng đầu nhìn hắn ta, đầu lưỡi đẩy vào má, chậm rãi nói: “Bao nhiêu tuổi?”

Người đàn ông hoảng sợ đáp: “Ba mươi hai.”

Tiêu Nhược im lặng nói: “Ba hai.” Cô hỏi: “Có con không?”

Người đàn ông gật đầu: “Có, có…”

Tiêu Nhược giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay, cuộn tròn năm ngón tay rồi thả chúng ra: “Có con…” Đã có con, lại không biết làm gương để con noi theo?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô tát vào mặt người đàn ông một cái, lòng bàn tay hơi đau nên lắc lắc tay.

“Về giáo dục con, lễ phép khi ra ngoài, nếu không sẽ có người thay mặt bố mẹ giáo dục nó.”

Người đàn ông bị tát ngạc nhiên choáng váng.

Tiêu Nhược có chút không kiên nhẫn, cau mày hỏi: “Nghe không hiểu thì làm thêm một cái.”

Người đàn ông sau đó vội vàng gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi…” Tiêu Nhược đứng dậy ngẩng đầu nâng cầm: “Cút đi.”

Người đàn ông té nhào, cả người đầy bùn đất chạy trốn.

Ngày hôm sau, trời quang đãng, dự báo thời tiết cho biết tuần tới vẫn sẽ nắng.

Ba năm nay cô chưa từng chính thức xuất hiện trước mặt anh.

Khi trời mưa nhiều cô sẽ gặp anh nhiều hơn, khi trời ít mưa cô lại ít gặp anh hơn.

Nếu không kiềm chế được bản thân thì cô sẽ đến đài phát thanh, nhưng chỉ dám âm thầm nhìn từ xa.

Thứ sáu, đã ba ngày cô không nhìn thấy Hứa Gia Ngôn nên tính tình có chút gắt gỏng.

Không phải cà phê đắng thì là cơm trưa quá mặn, thậm chí tiếng gõ cửa của thư ký cô cũng thấy to.

Cô ném đống giấy tờ trên tay xuống bàn và nhíu mày.

Một lúc sau, cô cầm điện thoại lên xem dự báo thời tiết, lại là một tuần đầy nắng.

Cô ném chiếc điện thoại trên tay và bắt đầu thất thần, đầu óc chỉ toàn là anh.

Chạng vạng, cuối cùng Tiêu Nhược không nhịn được nữa, không cho tài xế đi theo, cô tự lái xe đến Hồng Phong Uyển.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới sáu giờ mà trời đã sập tối.

Tòa nhà số 9 căn 102, đèn phòng khách sáng.

Hứa Gia Ngôn nằm trên sô pha đọc sách, anh đã đọc cả buổi chiều, anh bị cận nhẹ, đọc lâu mắt anh sẽ nhức mỏi.

Anh đặt cuốn sách trên tay xuống, nhắm mắt nhíu mày.

Đối diện với ban công phòng khách, bên ngoài Tiêu Nhược ngồi trong xe lén lút nhìn về phía trước.

Rèm cửa trong phòng khách được mở ra một nửa, Tiêu Nhược có thể nhìn thấy một chân trên ghế sô pha, nhưng không nhìn thấy người.

Tiêu Nhược cứ như vậy nhìn chằm chằm cái chân đó một tiếng đồng hồ.

Nhìn đến đây cô ngáp mấy cái liên tục, mơ màng ngủ quên trên vô lăng.

Khi cô mở mắt ra, đèn trong phòng khách đã tắt.

Tiêu Nhược nhìn đồng hồ, trời ơi! Đã 9 giờ 50 rồi.

9 giờ 50 gần như đã trở thành đồng hồ sinh lý của cô.

Cô vội vàng khởi động xe, chưa đầy 5 phút đã đến tầng dưới của đài phát thanh.

Cô bấm vào nút radio bật đài FM98.8 MHz.

Mười giờ, giọng nói dịu dàng của Hứa Gia Ngôn phát ra từ loa.

Tiêu Nhược vỗ lưng ghế và nằm xuống.

Ngoài cửa sổ xe, gió thổi vi vu, trăng khuyết, sao rơi.

Tiêu Nhược vẫn còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy giọng của Hứa Gia Ngôn trên đài, cô đã nghĩ người này phải rất dịu dàng, giống như giọng nói của anh ấy. Sau đó, cô đã bí mật đến đài phát thanh và hỏi về đài FM98.8 MHz vào buổi tối. Ai là người thông báo, đó là lần đầu tiên cô biết tên anh.

Hứa Gia Ngôn__

Hứa Gia Ngôn.

“Gặp được chuyên gia giọng nói, bạn sẽ cảm phục và ghi nhớ.”

Từ đó, bản tin tối trên đài 98.8 MHz của FM cô không bỏ sót một lần nào.

Khi cô chỉ nghe thấy giọng nói của anh mà không thấy người, cô chỉ nghĩ: Nếu người này có thể dùng giọng nói của mình để gọi tên cô một lần hoặc kể cho cô một câu chuyện thì tốt biết mấy.

Từ khi gặp anh, suy nghĩ của cô thay đổi, cô muốn dụ dỗ anh lên giường của mình, để anh gọi tên cô mỗi ngày và kể cho cô các câu chuyện mỗi đêm.

Lúc 10 giờ 40, Hứa Gia Ngôn ra khỏi tòa nhà bằng chiếc xe lăn điện mới mua.

Tốc độ xe lăn điện nhanh hơn nhiều so với tốc độ mà anh dùng tay không để quay bánh xe.

Đôi mắt của cô đã dán chặt vào anh kể từ khi anh bước ra khỏi tòa nhà.

Hôm nay anh không mặc áo khoác dày, chỉ mặc một chiếc áo gió đen, có vẻ như vì thời tiết lạnh hơn nên anh đã đắp chăn lên chân.

Lưng anh thẳng và mắt nhìn về phía trước.

Tiêu Nhược nhìn lướt chân của anh, phát hiện chỉ có một chân.

Hôm nay anh ấy không đeo chân giả.

Cho đến khi không thấy anh, Tiêu Nhược mở cửa xe, lon ton chạy tới, nấp vào trong góc và nhìn trộn.

Anh tiếp tục đi.

Cô lại lon ton ra cổng, nấp sau cánh cửa, duỗi cổ nhìn ra ngoài.

Anh đang lên dốc.

Xe lăn điện quả thực tiện lợi hơn rất nhiều, anh không còn phải dùng tay để quay bánh, cũng không phải lo xe lăn đi lùi.

Khoảng hai phút sau, Tiêu Nhược đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía trước, nhưng cô cũng không dám lại gần, cô cách anh mười mét, xa xa đi theo.

Cho đến khi Hứa Gia Ngôn rẽ vào góc cua, Tiêu Nhược mới nhanh chóng tăng tốc độ của mình. Ai biết được__

“Á!!!” Với một tiếng hét, dây đeo trên vai Tiêu Nhược cũng bị tuột ra.

Chiếc xe lăn quay lại, Hứa Gia Ngôn đối diện với cô, cũng sửng sốt vì tiếng la của cô.

Anh xin lỗi ngược lại cô: “Tôi xin lỗi đã làm cô sợ.”

Tiêu Nhược trong lòng càng thêm tội lỗi, che trái tim đang đập thình thịch của mình lắp bắp: “Anh, sao anh lại…” Quay lại.

Anh giải thích: “Quên đồ ở chỗ làm.” Vì vậy anh quay lại để lấy đồ.

Cô cứ tưởng việc cô theo dõi anh bị phát hiện, Tiêu Nhược giả vờ ngây người: “Đơn vị của anh gần đây à?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu.

Anh đi qua cô, Tiêu Nhược quay lại, không nghĩ đến Hứa Gia Ngôn quay đầu nhìn cô.

Tiêu Nhược vội xoay người sang chỗ khác, cô cảm thấy mình giống như một tên trộm, vừa ăn trộm được thứ gì đó bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.

Trái tim nhảy cẫng lên, lo sợ.

“Xin chào.”

Tiêu Nhược quay lại, lo lắng nuốt nước bọt vào miệng.

“Xin lỗi, tôi không biết tên cô…” Nên chỉ có thể nói một tiếng xin chào.

Trước khi anh nói xong, cô đã báo tên cho anh: “Tiêu Nhược, Tiêu trong tiếng tiêu, Nhược trong Vu Đỗ Nhược.”

Đôi mắt Hứa Gia Ngôn trắng đen rõ ràng, anh nhìn cô, không gọi tên cô, anh nói: “Cuối tuần trước, ở dưới lầu nhà tôi.” Anh kiên nhẫn giải thích: “Cô mượn dù của tôi chưa trả lại.”

Tiêu Nhược sửng sốt, đôi mắt phượng chớp mắt hai lần. “À hôm nay tôi không mang theo dù.” Cô mím đôi môi đỏ mọng. “Anh cho tôi xin số của anh được không? Ngày mai tôi sẽ đến đài phát thanh gửi trả anh.”

Mới nãy cô chỉ hỏi đơn vị của anh ở gần đây không.

Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn im lặng trong vài giây trước khi nói: “Cô biết tôi làm ở đài phát thanh?” Có rất nhiều đơn vị gần đây.

Vâng đã lộ tẩy rồi.

Tiêu Nhược đã không nói nên lời.

Hứa Gia Ngôn không tiếp tục chất vấn, cũng không mang theo giấy bút, do dụ vài giây nói: “Cô cứ để ở phòng bảo vệ trước cửa. Tôi sẽ ra lấy.”

Nói xong anh khẽ gật đầu rồi chạy xe lăn đi.

Tiêu Nhược đứng đó mất đi cảm giác một lúc, đôi mắt trống rỗng đi về phía trước, khi hoàn hồn lại, cô mới nhớ ra đây là hướng đến Hồng Phong Uyển, xe của cô vẫn đậu ở trước đài phát thanh.

Tiêu Nhược chạy lại chiếc xe, thở hổn hển, suýt chút nữa bị trẹo chân.

Nhưng cô vẫn không rời đi trước, cô biết Hứa Gia Ngôn sẽ không ra ngoài nhanh như vậy, vì vậy cô nằm trên tay lái đợi một lúc, cho đến khi Hứa Gia Ngôn xuất hiện và biến mất khỏi tầm mắt cô, Tiêu Nhược mới thu hồi tầm mắt, cô nhìn ghế phụ chiếc dù gấp màu đen vẫn còn nằm ở đây.

****

10 giờ 20 đêm hôm sau, Hứa Gia Ngôn vừa trở về phòng nghỉ.

Một đồng nghiệp gõ cửa gọi lớn: “Thầy Hứa?”

“Mời vào.” Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”

Đồng nghiệp nói: “Bên ngoài có một người tìm anh.” Đồng nghiệp mỉm cười “Là một cô gái trẻ đẹp.”

Hứa Gia Ngôn chống nạng ngồi vào xe lăn, ra khỏi phòng nghỉ.

Là ai tìm anh.

Chính là người mượn dù không trả, bị người ta mở miệng đòi lại Tiêu Nhược.

Cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác cashmere màu xanh nhạt với một chiếc áo len cổ lọ màu trắng xù bên trong. Cô đang đứng cạnh bức tường của hành lang, với một tay liên tục kéo dây túi xách trên vai vì căng thẳng.

Lúc này, cửa phòng chờ mở ra, Hứa Gia Ngôn không dùng điện của xe lăn, dùng tay đẩy bánh xe.

Anh không trực tiếp gọi tên cô mà lịch sự và xa cách gọi cô: “Tiểu thư.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu lên, không tự nhiên vén tóc qua tai, và quên mất cô không thả tóc mà mái tóc dài của cô đã chải thành búi tóc.

Cô hơi chột dạ liếm môi, đi qua đi lại.

Cô trả lại chiếc dù đã được gấp tỉ mỉ cho anh, và nói: “Em nghĩ để nó trong phòng bảo vệ là bất lịch sự, vì vậy em đã mang nó cho anh.” Lý do chính là để nhìn thấy anh, thậm chí muốn nói thêm vài lời với anh.

Hứa Gia Ngôn cầm chiếc dù trong tay và nói: “Cảm ơn.” Anh tỏ ra khách sáo và lạnh lùng.

Trời lạnh, tòa nhà phát thanh đã có mấy năm nay, hành lang rộng mở, cửa sổ mở gió mát thổi vào.

Anh vừa cầm dù trong tay cô ngay lập tức thấy đầu ngón tay cô đỏ bừng.

Có lẽ đã chờ anh ở bên ngoài rất lâu.

Anh cảm thấy có lỗi, mở miệng: “Cô có muốn uống nước không?” Lời mời rất lịch sự.

Tiêu Nhược không khát một chút nào, nhưng vẫn nói: “Được.” Có chút nóng nảy, cầu mà không được.

Hứa Gia Ngôn xoay xe lăn, Tiêu Nhược không hỏi anh có muốn đẩy không đã nắm lấy tay cầm ở lưng ghế.

Hứa Gia Ngôn khẽ quay đầu lại. Anh muốn nói tôi có thể tự làm không cần cô đẩy. Vì lý do nào đó anh không nói. Đôi tay vốn đang đặt ở trên bánh xe giờ đã đặt trên đùi.

Cô rất cẩn thận thấy rằng anh đã thu tay lại cô mới bắt đầu đẩy xe lăn.

Anh quay lưng về phía cô và nói: “Cảm ơn.”

Cô hơi cúi người, nhẹ nhàng nói: “Anh có thể không nói lời cảm ơn với em không?”

Có lẽ anh và cô đang ở trong một mối quan hệ cần phải cảm ơn nhau, Hứa Gia Ngôn không nói gì.

Đã đến phòng của anh.

Hứa Gia Ngôn lịch sự nói: “Cô ngồi đợi một lát.” Tiêu Nhược nhìn xung quanh, đi đến sô pha bằng gỗ màu đỏ sẫm, ngồi thẳng lưng.

Hứa Gia Ngôn lấy hai cốc nước dùng một lần ghép lại, khi đi đổ nước, anh phát hiện nước trong bình đã hết từ lâu, anh thường tự mang nước đến.

Anh cầm lấy cốc giấy: “Chờ tôi một chút.” Anh đến văn phòng khác rót nước.

Sau hai phút anh quay lại, cầm một cốc nước còn bốc khói đưa cho cô.

Môi mắt phượng cong lên, “Cảm ơn.”

Nước có chút nóng, Tiêu Nhược hai tay cầm cái ly làm ấm tay, Hứa Gia Ngôn quay về bàn.