Đến Đế Giang thì trời đã khuya.

Hứa Gia Ngôn đang ngồi xe lăn, cách quầy lễ tân khách sạn một khoảng, lễ tân hỏi: “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Gia Ngôn lịch sử gật đầu: “Xin chào, tôi có một người bạn đang say rượu, tôi hơi lo lắng cho cô ấy. Cô ấy tên Tiêu Nhược, cô có thể xem giúp tôi cô ấy ở phòng nào không?”

Nhân viên lễ tân trả lời lịch sự: “Xin lỗi anh, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.”

Hứa Gia Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Tôi gọi nhưng cô ấy không bắt máy, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện.”

Nhân viên lễ tân nghe vậy do dự một lúc, nói: “Vậy tôi sẽ kiểm tra cho anh.”

Nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên: “Thưa anh, cô Tiêu Nhược mà anh nói, ở phòng 1628, phòng thương gia.”

Hứa Gia Ngôn gật đầu cảm ơn.

Vương Hoài Viễn đẩy Hứa Gia Ngôn ngồi xe lăn vào thang máy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vương Hoài Viễn gõ cửa một hồi lâu nhưng không ai mở cửa, Hứa Gia Ngôn gọi điện cho Tiêu Nhược cũng không thấy cô trả lời.

Vương Hoài Viễn định gõ một lần nữa thì cửa phòng đối diện mở ra.

“Nửa đêm mà ồn ào cái gì vậy!” Là một người phụ nữ mặc áo choàng ngủ không kiên nhẫn mắng.

Không còn cách nào, Hứa Gia Ngôn đành phải gọi cho tiểu Trương một lần nữa.

Tiểu Trương còn chưa ngủ để theo dõi tình hình, đã gọi điện cho Thư ký Dương cũng đang ở Đế Giang.

Vài phút sau, thư ký bước ra khỏi thang máy, anh đang ở phòng bình thường tầng dưới, nhìn thấy Hứa Gia Ngôn ngồi xe lăn trước phòng 1628, thư ký Dương sửng sốt, vài giây sau anh mới có phản ứng.

Thư ký Dương ở bên làm việc với Tiêu Nhược hai năm, chắc chắn biết sự tồn tại của Hứa Gia Ngôn.

Nhưng chưa nhìn thấy người, chỉ mới nghe giọng nói và tên của anh.

Giờ anh mới được thấy.

Chà chà, nhìn đẹp trai như thế này, chả trách Tiêu tổng mê mẩn thần hồn điên đảo.

Chỉ là... một chàng trai như thế mà lại không đi đứng tốt.

Đáng tiếc đáng tiếc,

Thư ký Dương vẫn duy trì sự chuyên nghiệp thường ngày của mình, cung kính gọi: “Hứa tiên sinh.”

Thư ký Dương đến cũng chỉ biết gõ cửa, gõ được hai cái, Hứa Gia Ngôn ngăn anh lại.

Anh nói: “Tiếng gõ cửa sẽ làm ồn phòng đối diện.”

Thư ký vội vàng: “Vậy tôi xuống tìm nhân viên lên, anh Hứa, anh đợi một lát.”

Năm phút sau, nhân viên trực cầm thẻ lên.

Ngay khi cánh cửa mở ra, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Hứa Gia Ngôn đẩy xe lăn vào, nhìn thấy Tiêu Nhược nằm ở cuối giường, áo khoác rời trên mặt đất, một chiếc giày cao gót cô ném cuối giường, một chiếc khác thì ở dưới đất.

Thư ký quan tâm hỏi: “Anh Hứa, vậy tôi ra ngoài trước.”

Hứa Gia Ngôn nói với Vương Hoài Viễn: “Anh Vương, anh hãy xuống đặt một phòng, tôi sẽ trả tiền sau.”

Thư ký Dương nghe vậy vội nói: “Để tôi đặt cho.”

Hứa Gia Ngôn nói không cần.

Vương Hoài Viễn gật đầu đi ra cửa.

Hứa Gia Ngôn thở dài nhìn cô gái đang nằm nghiêng cuối giường.

Anh đi vào phòng tắm, đổ đầy một thau nước ấm, mở gói khăn tắm dùng một lần nhúng vào nước ấm, ngồi trên xe lăn, lau mặt cho cô.

Lấy khăn ấm ra, Tiêu Nhược cau mày trở mình, lật nghiêng nằm thẳng ra.

Không ở gần cô lắm nhưng anh vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.

Chân trái của Hứa Gia Ngôn vẫn chưa chịu được lực, anh đứng lên bằng cách chống lên tay vịn xe lăn, dùng chân phải đỡ sức nặng của cả cơ thể, đỡ Tiêu Nhược sắp ngã xuống giường, chỉ vài động tác mà mồi hôi đã túa ra trên trán.

Tiêu Nhược lẩm bẩm, trở mình vào trong giường.

Hứa Gia Ngôn ngồi trên giường gạt tóc vương vãi trên mặt cô sang một bên, Tiêu Nhược lẩm bẩm nói hơ hồ.

Nhưng Hứa Gia Ngôn nghe rất rõ ràng.

Cô đang gọi tên anh.

Cô gái này thích anh đến nỗi cô gọi tên anh cả khi cô tỉnh táo lẫn khi say.

Trái tim Hứa Gia Ngôn như biến thành đám mây, mềm mại đến khó tin.

Anh đắp chăn cho cô, đi vào phòng tắm đổ nước vào ấm đun sôi.

Nửa đêm, bụng của Tiêu Nhược bắt đầu cuộn lên, Hứa Gia Ngôn không ngủ, đã đặt thùng rác bên giường.

Anh không ngồi xe lăn, cứ ngồi bên giường, không dám dựa vào lưng giường sợ mình ngủ gật

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cau có của cô, ánh mắt rơi vào lòng ngực hơi nhấp nhô của cô, anh cúi người lay cánh tay Tiêu Nhược.

“Có phải muốn nôn không?”

Tiêu Nhược gật đầu.

“Vậy thì ngồi dậy, thùng rác ở cạnh giường__”

Không đợi Hứa Gia Ngôn nói xong, Tiêu Nhược chống nệm ngồi dậy. Trước khi thắt lưng hoàn toàn thẳng, cảm giác đồ ăn đảo lộn. Theo bản năng cô xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

Hứa Gia Ngôn ngồi lại xe lăn, khi đến cửa phòng tắm, thấy cửa phòng tắm không đóng, anh lùi xe lăn một vòng.

Vài phút sau, có tiếng xả bồn cầu và tiếng vòi nước.

Tiếng nước ngừng lại, Tiêu Nhược lắc lư bước ra từ phòng tắm, đôi mắt còn hơi đỏ, bảy tám phần men say, cô ngước lên đôi mắt lim dim, khi thấy người ngồi trên xe lăn cách đó vài mét, khuôn mặt cô ngạc nhiên rồi mỉm cười, cô dựa tường, đỏ mặt, lắc đầu chỉ vào Hứa Gia Ngôn: “Tiểu tử nhà anh lại chạy vào trong giấc mơ của em nữa rồi.”

Hứa Gia Ngôn: “…”

Cô lảo đảo chạy tới, ngồi xổm xuống, đặt cả hai tay lên chân Hứa Gia Ngôn và nhìn lên anh.

Hứa Gia Ngôn hơi cúi đầu, trong mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng hỏi cô: “Em có khát không? Em bị…”

Anh còn chưa nói xong, một ngón tay đã đè lên môi.

“Im lặng.” Trên mặt cô tràn đầy xuân sắc, say sưa nhìn anh.

Tai Hứa Gia Ngôn đỏ bừng vì cái nhìn của cô, nhưng anh không giấu giếm ánh mắt của mình, chỉ khi cô ngủ hay say anh mới dám nhìn thẳng vào cô.

Tiêu Nhược không thể ngồi xổm lâu, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, ngón tay trên môi thu về, hai cánh tay nhỏ bé trực tiếp vòng qua eo của anh, ôm anh.

Cơ thể Hứa Gia Ngôn cứng đờ, cô để khuôn mặt đỏ bừng của mình cọ nhẹ vào anh.

Anh cởi áo khoác ngoài, trên người là chiếc áo len lông cừu đen cổ tròn thoang thoảng mùi nước giặt oải hương.

Hầu kết của anh lăn theo bản năng, anh đưa tay đặt lên đầu cô, dùng một chút sức đẩy ra.

Cô nói không, dụi mặt vào lòng anh, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Hứa Gia Ngôn, em đau đầu quá.”

“Đi lên giường ngủ, anh xoa đầu cho em.” Anh muốn giúp, thầm chí còn muốn đưa cô lên giường nhưng anh không thể đứng vững.

Cô sụt sịt cất giọng làm nũng: “Hứa Gia Ngôn, anh có nhớ em không?”

Anh có nhớ cô không… Chỉ cần cô rời đi, anh như người mất hồn, cả tâm hồn đi theo cô.

Tiêu Nhược không thể chờ đợi câu trả lời mà cô muốn nghe, lắc eo, “Anh có nhớ không~” Cô kéo dài âm cuối làm nũng.

Trái tim anh đều bị cô nghiền nát.

Bởi vì cô say, anh mới dám nói: “Nhớ.” Cả đêm đi đến Đế Giang, anh không yên tâm cho cô là thật, nhớ cô cũng là thật.

Tiêu Nhược đột nhiên ngẩng đầu, nhướng mày, trong đôi mắt mê ly, đường nét không thể rõ ràng hơn.

Đến gần, Hứa Gia Ngôn còn ngửi thấy hơi cồn.

Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Em lên giường nằm được không?”

Cô vẫn im lặng trong cơn mơ: “Vậy thì anh không được phép đi.”

Anh hứa: “Không đi.”

Cô háo hức nhìn anh: “Vậy thì anh ôm em ngủ đi.”

Bộ dạng này của cô, ngoài vẻ nghịch ngợm thường ngày của cô anh hay thấy, thì còn có sự vui tươi nhẹ nhàng.

Hứa Gia Ngôn vô lực: “Vậy em lên giường nằm đi.”

Cô lảo đảo đứng lên, lắc lư ngã lên giường.

Hứa Gia Ngôn cười nhẹ, xoay xe lăn tới cạnh giường, chống tay vịn, dịch ngồi vào mép giường.

Anh cúi đầu sợ cô không nghe thấy, ghé sát tai cô: “Nằm xích lên một chút được không?”

Lần đầu tiên Tiêu Nhược không đáp.

Hứa Gia Ngôn nói lại lần nữa…

Phải đến lần thứ tư, Tiêu Nhược mới lẩm bẩm không biết đang nói gì, thân hình như con sâu róm, vặn vẹo trường lên gối.

Hứa Gia Ngôn nâng cánh tay của cô lên và cố gắng một chút trước khi xoay người cô lại để nằm xuống.

Anh nằm nghiêng, một tay chống khuỷu tay xuống đệm, tay còn lại nhéo lông mày cô.

Anh không dám dùng sức, sợ sẽ tạo ra dấu vết trên lông mày cô, anh dùng hai tay nhẹ nhàng xoa da đầu cô.

Cô được xoa thoải mái, lông mày giãn ra, ầm ừ hai tiếng, trở mình, một tay vòng qua eo Hứa Gia Ngôn, ôm anh.

Hứa Gia Ngôn không dám nhúc nhích, cũng không biết qua bao lâu, nửa người trên của anh tê rân.

May mắn thay, Tiêu Nhược trở mình.

Hứa Gia Ngôn thở dài, dựa vào lưng giường từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời đầu tiên mang theo hơi ấm xuyên vào cửa sổ kiểu Pháp, tạo thành các ngôi sao ấm áp trên mặt đất, người trên giường cau mày, lông mi run vài cái rồi nhấc lên.

Tiêu Nhược dịu mắt, vừa mới tỉnh dậy, còn có chút uể oải, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu lại.

Cô tưởng mình đang nằm mơ, nhéo mạnh vào cánh tay mình.

Đau quá.

Cô hơi rướn người lên, vẫn nhìn người đang nằm hờ bên giường như không tin.

Người bên cạnh có đôi môi đỏ mọng, nước da trắng nõn, nhắm mắt dưỡng thần, lông mi đen nhánh mềm mại, khiến anh giống như một cậu bé hiền lành không có cảm giác xa lạ thường ngày.

‘Tại sao anh lại ở Đế Giang và tại sao anh lại ngủ trên giường của cô?’ Ý nghĩ này chỉ lưu lại trong đầu cô thời gian ngắn. Sau đó cô vươn tay một cách tà ác muốn chạm vào anh.

Không ngờ Hứa Gia Ngôn đột nhiên mở mắt, cô sửng người.

Thấy cô tỉnh, Hứa Gia Ngôn chống tay ngồi dậy trên giường, hỏi cô: “Còn khó chịu không?”

Tối qua cô không ngừng lẩm bẩm nói khó chịu.

Cô không trả lời anh, rút tay về, cô cứ nhìn chằm chằm vào mắt anh, ánh mắt rực lửa: “Sao anh lại ở đây?”

Hỏi thế này, hình như cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Hứa Gia Ngôn có chút mất mát cũng cảm thấy có chút may mắn, không nhớ cũng tốt, tối hôm qua anh đã nói những điều không nên nói.

“Trong video tối qua, anh thấy em uống say, trong lòng có chút lo lắng nên qua đây.” Anh nhẹ giọng nói, như thể từ nhà này qua nhà khác.

Tiêu Nhược đôi mắt ẩm ướt, trái tim ấm áp và ngọt ngào, hoàn toàn bị anh làm cho rung động.

Nhưng cô nghĩ người đàn ông này thật là ngốc.

Chỉ vì cô say mà anh đã chạy khỏi bệnh viên, chạy qua ba trăm cây số.

Không phải kẻ ngốc thì là gì?

Cô thu hồi niềm vui trong lòng, khịt mũ, giọng điệu xót xa cô còn trách: “Chân anh còn chưa khỏi đâu!” Cô nhìn chân anh, mấy ngày sau ca mổ, anh không thể đeo chân giả. Một nửa ống quần để trống.

Cô muốn chạm vào, nhưng lại không dám, mũi chua xót: “Anh tự mình đến à?”

“Không.” Anh nói tiếp, “Anh Vương đi cùng anh.”

Cô lại sụt sịt hỏi: “Mấy giờ anh đến nơi?”

Anh đáp: “Không lâu lắm.”

Tiêu Nhược tự trách bản thân mình, nếu không phải cô uống quá nhiều, sao có thể khiến anh chạy xa như vậy.

Hứa Gia Ngôn không muốn cô lo lắng, lại càng sợ cô cảm thấy tự trách nên vội nói: “Không sao, không đau đâu.”

“Lần sau đừng như vậy nữa.” Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp và mềm mại: “Anh phải yêu quý thân thể của mình.”

Hứa Gia Ngôn hứa: “Được.”

Hứa Gia Ngôn biết cô có cuộc họp vào buổi sáng. Anh nhìn đồng hồ đã tám giờ. Vì vậy anh hỏi cô: “Cuộc họp bắt đầu mấy giờ?”

“9 giờ.”

“Vậy đi tắm đi.”

Tiêu Nhược ừ một tiếng, bước xuống giường, đi vào phòng tắm, sau đó quay lại lấy quần áo, quay đầu nhìn Hứa Gia Ngôn.

Mắt Hứa Gia Ngôn đỏ ngầu thì không được ngủ ngon.

Tiêu Nhược đi tới bên cạnh anh: “Anh ngủ một lát đi.”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu nói anh không buồn ngủ.

Tiêu Nhược không tin, lúc cô say rượu là nói nhều nhất, tối hôm qua hẳn là quấy rầy anh, anh không thể ngủ được bao nhiêu.

“Vậy anh chờ em đi rồi anh ngủ tiếp.”

“Được rồi.”

Tiêu Nhược gọi một cuộc điện thoại rồi mới đi tắm.