Lâm Thư lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Tô Mặc đang nhìn thẳng vào mắt bà Thi, trong lòng cực kỳ thấp thỏm không yên, dựa theo tình cách bà Thi, giơ tay chém xuống, không biết là liệu sẽ chém Tô Mặc trước, hay là chém cô trước.

Nhớ tới dáng vẻ nóng nảy mọi ngày của bà Thi, ruột gan Lâm Thư không khỏi run rẩy.

Mẹ à, con gái thật xin lỗi mẹ

Yên lặng nhìn Tô Mặc bên cạnh, vẫn bình tĩnh mỉm cười như cũ, Lâm Thư nuốt một ngụm nước bọt, tính toán tình hình lúc này.

Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu cô giả bộ yếu đuối, giả bộ ngu ngốc, sống chết bày ra dáng vẻ người bị hại, bà Thi sẽ không ra tay độc ác với cô chứ?

Cố tạo ra một chút cảm xúc, đúng lúc Lâm Thư vừa mới nặn ra được hai giọt nước mắt, thì bà Thi đột nhiên nhếch môi cười một tiếng, "Tiểu Thư à, nhiều năm như vậy, cuối cùng khả năng thẩm mỹ của con cũng khá hơn một chút rồi"

Tô Mặc giống như thân sĩ khom lưng cúi chào, "Bác quá khen"

Lâm Thư nhìn tình thế thay đổi trong nháy mắt, không nhịn được âm thầm châm chọc, rõ ràng bản chất ngấm ngầm bên trong không hơn không kém "cầm thú", nhưng nhìn cái vẻ bề ngoài kia, không ngờ lại giống dáng vẻ con người như vậy, Tô Mặc, anh cải trang thật giỏi nha!

Vẻ mặt bà Thi cực kỳ hài lòng, ý cười dào dạt giữa hai lông mày, lại nhìn Tô Mặc từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng gật gật đầu

"Làm thế nào mà cháu có thể để ý đến Tiểu Thư nhà chúng tôi?"

Này, này, mẹ già, mẹ nói vậy là có ý gì? Cho dù Tô Mặc rất xuất sắc.... nhưng mà, con gái mẹ cũng không đến nỗi bị người ta ghét bỏ đâu? Lâm Thư ai oán nhìn về phía bà Thi

Về phần Tô Mặc, chỉ yếu ớt cười, mở miệng, "Cái này coi như là duyện phận ạ, nói ra thì thật sự còn phải cảm ơn Bác à, không biết Bác còn nhớ lần xem mặt trước hay không?"

Bà Thi nghi ngờ gật đầu một cái, một phần trí nhớ trong đầu chợt bừng tỉnh, chính là vẻ mặt dương dương tự đắc của Lâm tiên sinh: "Bà cứ yên tâm đi, tiểu tử này hiện đang dậy học trong một trường học, hơn nữa, cha cậu ta trước đây là chiến hữu của tôi, nhân phẩm rất tốt không có chỗ nào để chê hết...."

Đúng rồi, hình như là họ Tô thì phải!

Nghĩ như vậy, Thiện cảm của bà Thi đối với Tô Mặc lại tăng lên thêm mấy phần, nhưng vẫn có chút loáng thoáng không hiểu: "Không phải là bây giờ cậu đang làm giáo viên sao, tại sao...."

"Mẹ, anh ấy chính là giáo viên dậy môn chuyên ngành của con" Lâm Thư không còn hơi sức "tiết lộ" chân tướng

Trong nháy mắt, bà Thi đột nhiên cảm thấy có lẽ thực ra trên thực tế con gái mình có một năng lực cực kỳ lớn.

Nhưng mà.... bà Thi nhanh chóng kéo Lâm Thư tới một góc xó xỉnh, ghé vào tai nói: "Mày có biết cái người tên là Tô Mặc này thực ra có lai lịch thế nào không?"

Lâm Thư đang nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ đột nhiên bà Thi nghĩ, Tô Mặc thân làm một nhà giáo nhân dân vĩ đại, chẳng những không gánh vác tránh nhiệm "Tưới nước cho hoa tươi của quên hương", ngược lại lại nhiệt tình "Nhổ tận gốc" một đóa hoa. Trong lúc phẫn nộ, nhanh chóng ra tay lập tức đem Tô Mặc giải quyết ngay tại chỗ, nếu vậy thì sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Nhưng mà, cô không ngờ tới việc, bà Thi lại đột nhiên nói ra một cây như vậy.

Tô Mặc có thể có lai lịch gì chứ? Lâm Thư giống như tên hòa thượng lùn với tay không sờ tới đầu ( ý là Tiểu Thư không hiểu gì), vẻ mặt mờ mịt nhìn bà Thi.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Thư, cũng biết bình thường cô là một người không tin không phổi, một luồng khí nóng đang bốc lên trong người bà Thi, lúc đó muốn nói cho Lâm Thư nghe toàn bộ "Bí mật" giấu ở trong lòng, thì Tô Mặc không nhanh không chậm cắt ngang lời bà: "Bác à, cháu có thể nói chuyện riêng với bác một chút không ạ?"

Bà Thi há miệng, quăng cho Lâm Thư một ánh mắt với hàm ý sâu xa "Tự giải quyết cho tốt" liền cùng Tô Mặc đi về phía trước mấy bước, lại bắt đầu xì xào bàn tán. Còn Lâm Thư từ đầu đến cuối hoàn toàn không hiểu hàm ý sâu xa trong ánh mắt kia rốt cuộc là muốn nói cái gì.

Không biết rốt cuộc Tô Mặc và bà Thi nói chuyện gì với nhau, lúc bà Thi quay đầu đi lại chỗ Lâm Thư, thực sự có thể dùng bốn chữ "Gió xuân nhộn nhạo" để hình dung nụ cười rực rỡ trên mặt bà.

Lâm Thư nhịn không được lùi về phía sau ba bước.

Bà Thi hết sức dịu dàng vuốt tóc Lâm Thư: "Đối với một tiểu nha đầu ngốc như con, mẹ còn có thể nói không sao?"

"Mẹ đừng nên nói quá như vậy" Lâm Thư yếu ớt phản đối, thật ra, rốt cuộc bà đang giấu cô chuyện gì?

Bà Thi biến sắc, muốn đưa tay thưởng cho Lâm Thư một chưởng, nhưng nghĩ đến việc Tô Mặc đang ở bên cạnh, lại nhịn. Haiz.... ai bảo người nào đó thường ngày đều khiến cho con gái không có hình tượng....

****

Đương nhiên, thời gian "Xuân buồn thu đau" này của Lâm Thư cũng không có kéo dài quá lâu, bởi vì, lúc mẹ già nhiệt tình mời, Tô Mặc lại đồng ý đến nhà "Bố mẹ vợ" ăn một bữa cơm.

Bà Thi không thể chờ được nữa, lập tức gọi điện thoại cho Lâm tiên sinh . ngang ngược nói: "Mau đi chuẩn bị cơm trưa, con gái ông dẫn theo bạn trai nó về...."

Lâm Thư trợn mắt há mồm nhìn mẹ mình, sự chấn động này vẫn chưa trở lại bình thường được. Lâm tiên sinh hùng hổ ôm lấy Lâm Thư kéo vào phòng bếp: "Con gái à, làm sao mà con có thể đem bản thân mình bán đi như vậy hả?"

Ngơ nhác nhìn vẻ mặt bi thương đầy nước mắt của cha mình, Lâm Thư chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu cô đang có ba con quạ đen "Quác, quắc" bay qua, không biết nên phản ứng thế nào

Cũng đâu phải con gái cha bị hút vào động tối, không bao giờ trở lại nữa đâu.

Đau khổ cay đắng nuôi con gái hai mươi mấy năm, nếu hôm nay bị người khác cướp mất, Lâm tiên sinh nghĩ thế nào cũng không nhịn được muốn ôm mặt ngăn dòng lệ chua xót.

Nhưng mà, nhưng mà.....

"Con cũng trưởng thành rồi, thật không dễ dàng gì mới có một người đầu óc nóng lên (ý là đầu óc không bình thường), muốn cưới con, Haiz, cha thật sự cũng không nỡ ngăn cản con"

Lâm Thư: ..... Cha, vì cha đã bị mẹ đồng hóa mà con cảm thấy đau buồn sâu sắc nha.

Bữa cơm trưa này thực sự là mỗi người đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.

Bà Thi vẫn giữ sự nhiệt tình, thỉnh thoảng cười khanh khách gắp cho Tô Mặc mấy món ngon, còn Lâm tiên sinh và Tô Mặc liều mạng uống rượu.

Trước khi Lâm tiên sinh "Khóc lóc kể lể" với Lâm Thư, đã bị bà Thi xách vào phòng, hai người đã bí mật lên kế hoạch, để lại Lâm Thư và Tô Mặc trong tình trạng vô cùng lộn xộn. Vừa nhìn thấy nụ cười hồ ly của Tô Mặc, Lâm Thư liền có một cảm giác nham hiểm, quả nhiên....

Rõ ràng một giây trước vẫn còn than thở "Con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi" nhưng một giây sau, lâm Thiên sinh đã có thể ôm "con rể" nhà mình bắt đầu trò chuyện thao thao bất tuyệt.

"Thì ra cậu chính là con trai của lão Tô, đúng là hổ phụ sinh hổ tử" Lâm tiên sinh chép miệng, giống như là đang nhớ lại những ngày trước kia, đột nhiên ánh mắt có chút khó hiểu, "Dạo này lão Tô có khỏe không?"

"Dạ, gần đây sức khỏe của cha cháu khá tốt, trước đây còn thường xuyên kể cho cháu nghe chuyện về bác" Tô Mặc đối đáp trôi chảy

Lâm tiên sinh gật đầu, lại bắt đầu nhớ lại đầu đuôi việc sắp xếp cho Lâm Thư đi xem mắt lần trước, không khỏi cảm khái: "Lúc đó lão Tô gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Tôi, nói đến chuyện con cái trong nhà, chúng Tôi càng nói càng hợp nhau, cho nên mới để cho hai đứa các cậu đi xem mắt, không ngờ vô tâm trồng liễu, liễu thành rừng, lại thành thật chứ"

Vô tâm trông liễu.... Lâm Thư không nhịn được nhớ lại dáng vẻ mạnh mẽ của mẹ già nhà cô khi cưỡng bức cô đi xem mắt, Thi thoảng cô lại quăng ánh mắt khinh bỉ về phía cha mình. Không ngờ, rõ ràng Lâm tiên sinh nhận ra được ánh mắt của Lâm Thư, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng xoay người, hoàn toàn coi thường, chỉ lo say sưa nói chuyện với Tô Mặc.

Trong một giây, không biết tại sao đột nhiên Lâm Thư có cảm giác bị người thân "Vứt bỏ"

Tô Mặc khó được mở miệng vàng đáng quý tán dương nồi cháo gà này ngon cỡ nào, bức tranh chữ thảo (kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh) đặt trong phòng khách có nét bút liền nhau cỡ nào, khiến Lâm tiên sinh và Thi nữ sĩ cười đến miệng không khép được. (Đoạn này mình không hiểu, nhờ bạn quỳnh dịch hộ rồi mà mình vẫn không hiểu, thứ cho tội ngu đần của mình)

Thật sự là bầu không khí ấm áp tốt đẹp nha

Nhưng mà, Lâm Thư lại mơ hồ cảm thấy giống như cô bị bà Thi và Lâm tiên sinh liên thủ với nhau, bán cho Tô Mặc.

Lúc này, Lâm tiên sinh đột nhiên nhắc đến việc trong khoảng thời gian trước đây, có một vài người thân của một số thành viên cấp cao trong cục Công An đều nhận được thư tống tiền. Tất nhiên, bà Thi cũng nhận được. Không ngờ, lại có kẻ to gan dám tải tất cả các bức ảnh hộ chiếu của bọn họ từ trên trang web chính thức của cục công an, rồi sau đó ghép với một bức ảnh mỹ nữ khỏa thân trong một tư thế P cực kỳ "**" ..........( Lời tác giả: là gì thì ai cũng hiểu rồi)

Lâm tiên sinh bình tĩnh tiến hành một loạt phân tích: Những người đó thực sự là quá không chuyên nghiệp, đầu tiên là kiểu tóc không hề giống với Tôi, đầu Tôi làm gì có nhiều tóc như vậy!

Lâm Thư: ........

Lâm tiên sinh: Hơn nữa dáng người Tôi làm sao có thể kém như vậy, muốn có cơ ngực có cơ ngực, muốn có cơ bụng có cơ bụng, làn da trắng như vậy hơn nữa lại gầy, dáng vẻ không hề giống với cái tên béo đầu heo như trong ảnh!

Lâm Thư:..........

Lâm tiên sinh: Người phụ nữ trên bức ảnh kia lại quá xấu, bọn họ muốn làm thì cũng phải tìm người nào đó đẹp một chút chứ, dáng vẻ xấu như vậy có tăng không cho Tôi, Tôi cũng không cần!

Lâm Thư: ....Cha à, cha thật sự là lô - cốt rồi!

Còn bà Thi ngồi ở bên cạnh, nghe Lâm tiên sinh kể "Truyện cười" lại cười tít mắt, còn khen ngợi khả năng phân tích và suy luận lôgic vô địch của Lâm tiên sinh.

Nhất thời Lâm Thư cảm thấy cái người phụ nữ bị ghép ảnh P với cha già, so sánh với mẹ già thì thật sự là yếu bạo mà!

Sau khi cơm nước xong, bà Thi gọt hai quả táo, một quả đưa cho Tô Mặc, lúc Lâm Thư đang vui vẻ chuẩn bị vươn tay ra cầm quả còn lại, thì bà Thi ung dung cắn "Rắc" một cái. Lâm Thư yên lặng không nói gì nhìn chằm chằm bà Thi, căm giận thầm châm chọc ở trong lòng: "Mẹ à, rốt cuộc là mẹ trọng nam khinh nữ đến mức nào vậy"

Bà Thi nhìn Lâm Thư một cái, Lâm Thư sợ hãi núp ở sau lưng Tô Mặc, chẳng lẽ mẹ đang theo dõi cho nên vừa mới trong nháy mắt đã phát hiện ra?

Cuối cùng bà Thi cũng không nói gì, bước chân thong thả đi vào phòng bếp, để Lâm Thư và Tô Mặc, hai người ở lại trên sofa trong phòng khách

Lâm Thư vùi đầu trong ngực Tô Mặc nhìn quả táo trên tay Tô Mặc, hai mắt phát sáng, Tô Mặc lắc đầu, cười cười bất đắc dĩ, liền đưa quả táo đang ăn lên chặn miệng Lâm Thư.

Hài lòng cắn quả táo, Lâm Thư đột nhiên nhớ đến chuyện cha cô nói lúc ăn cơm, hỏi: "Tô Mặc, ngộ nhỡ về sau anh cũng giống như mấy người kia..... Ảnh cũng đến tay em, vậy anh nói xem, em có nên tin hay hay không?"

Vốn dĩ những lời này của Lâm Thư chỉ có ý thử thăm dò, nhưng Tô Mặc lại bình tĩnh, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Trên trang web của trường không có dán ảnh"

Lâm Thư im lăng.....

Tô Mặc vuốt vuốt tóc Lâm Thư, dáng vẻ cực kỳ giống như đang vuốt ve bộ lông mềm mại của Bánh Bao: "Yên tâm đi, cho dù thật sự có xẩy ra chuyện như vậy, anh cũng sẽ lập tức giải quyết xong nó trước khi ở trên tay em"

Lâm Thư đột nhiên cảm thấy an tâm.