"Em đang đùa với anh phải không?" cho dù Tô Mặc bình tĩnh đối mặt với tình cảnh này, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được nữa. Nhẹ dạ tin vào lời "Sàm ngôn"của Lâm Thư, đi theo cô tới khu vui chơi, từ đầu đến cuối hoàn toàn là sai lầm!

Chỉ thấy Lâm Thư nằm sấp cúi đầu ở trước lan can, chỉ vào ngựa gỗ đang xoay tròn bên trong, bày ra vẻ mặt hưng phấn, không hề làm ra vẻ nói: "Tô Mặc, chúng ta đi chơi trò đó đi?"

Tô Mặc liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, có không ít trẻ con ở trong đó dưới sự giúp đỡ của cha mẹ chúng đang vui vẻ cưỡi ngựa gỗ. Nếu như số tuổi của Lâm Thư quay trở lại nhỏ đi một chút, thì việc dẫn cô vào đó vui chơi là một chuyện dễ hiểu, nhưng mà... nếu như nhớ không nhầm, thì hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi hai của cô thì phải? Nhưng tại sao anh lại có cảm giác hôm nay mới là sinh nhật của đứa bé gái sáu tuổi chứ?

Lâm Thư nhìn thấy Tô Mặc do dự, vỗ vỗ bờ vai của anh, hào phóng an ủi: "Không sau đâu, anh mặc chiếc áo phông in hình Spongebob Squarepant này thì có thể khiến người ta cảm thấy anh trẻ ra mười tuổi so với tuổi thật của anh, sẽ không ai phát hiện ra anh đã là một ông chú ba mươi tuổi đâu"

Vấn đề không phải là ở chỗ này? Quen biết Lâm Thư lâu như vậy, lần đầu tiên Tô Mặc cảm thấy phía sau lưng mình đang lâm râm toát mồ hôi lạnh.

Tất nhiên, cuối cùng, Lâm Thư không thể ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, bởi vì, bị Tô Mặc .... kéo đi.

"Bất kỳ trò gì cũng được, nhưng phải là những trò chơi giới hạn trên mười tuổi trở lên". Mặt Tô Mặc đen như mực, nhìn thế nào cũng không giống như vui mừng.

Từng trải qua rất nhiều bài học xương máu trước đây, Lâm Thư cũng không dám chèn ép Tô Mặc chính diện: "Vậy thì đi ngồi thuyền hải tặc đi?"

"Aaaaaaaaaaaa........."

"Không phải là em muốn chơi sao? Tại sạo lại sợ đến vậy chứ?"

"Aaaaaaaaa............"

"Lâm Thư, em bình tĩnh một chút đi......."

"Aaaaaaaaaa........."

"........."

Tô Mặc cầm chai nước khoáng đưa cho Lâm Thư đang ngồi bệt ở trên ghế trong khu nghỉ sắc mặt trắng bệch: "Sao rồi, khá hơn không?"

Lâm Thư đoạt lấy chai nước, ừng ực ừng ực đổ hết sạch nước trong chai vào miệng, mới có thể bình thường trở lại, thở hổn hển từng hơi một.

"Lâm Thư à, anh cảm thấy chơi thuyền hải tắc rất thú vị, hay là chúng ta chơi lần nữa đi?" Tô Mặc cười lạnh, khoanh tay ôm ngực, nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, vừa nói xong liền xoay người giả bộ đi mua vé.

Tóm được góc áo của anh, cô tội nghiệp nói: "Tô Mặc, thầy Tô, em biết em sai rồi vẫn không được sao? em không nên ép anh đến chỗ này, không nên bắt anh mặt chiếc áo phông đó, anh là đại nhân đại lượng, tha cho em lần này đi"

Nhìn bộ dạng cực kỳ nhếch nhác của cô, anh hừ hai tiếng, xoay người đi.

Lâm Thư ủ rũ dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại dưỡng thần chuẩn bị nghênh đón trận bão táp mãnh liệt tiếp theo.

Nhưng đợi một lúc lâu, Tô Mặc mới quay lại, không cầm hai chiếc vé giống như trong tưởng tượng của Lâm Thư, mà là hai quả bóng bay ngây ngô.

Tô Mặc nhét hai quả bóng bay vào tay Lâm Thư: "Quà sinh nhật"

"Có thể đổi thành cái khác được không?"

"Không thể"

Lâm Thư không cam không nguyện đấm đấm hai quả bóng bay, vốn định lợi dụng lần sinh nhật tốt đẹp này để đưa ra một ước muốn, có thể ăn một chút đậu hũ của Tô Mặc, nhưng không ngờ lại bị hai quả bóng bay này thế chỗ mất rồi. Ta đấm, ta đấm, ta đấm đấm đấm.....

"Em bất mãn về việc anh mua bóng bay sao?"

"Ha ha, em nào dám chứ"

Tô Mặc khẽ nhếch miệng: "Vậy sao? Vậy thì bây giờ em đang làm gì đấy?"

Sau khi bắt gặp vô số ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, nhất là, "Mẹ, con muốn một quả bóng bay" Một cô bé kéo một người phụ nữ, khóc sướt mướt không chịu đi tiếp. "Lớn như vậy rồi, vẫn còn đòi chơi bóng bay, về nhà thôi". "Nhưng mà, chị kia cũng đang chơi bóng bay mà" Người phụ nữ đó ngoảng đầu nhìn Lâm Thư, không cam không nguyện mua cho cô bé kia một quả bóng bay, nhẹ nhàng quăng cho cô một ánh mắt rõ ràng "Thật là ngây thơ"

Lâm Thư cuối cùng cũng nổi nóng, tìm chỗ nút thắt buộc bóng, lén lút cởi ra, vỗn định tạo ra một một việc ngoài ý muốn "Trời biết đất biết cô biết", không ngờ lại bị Tô Mặc phát hiện.

"Ha ha, em chỉ là muốn giữ gìn hai quả bóng này thật tốt thôi mà" Lâm Thư chớp chớp mắt: "Trong công viên nhiều người qua lại như vậy, ngộ nhỡ bóng bay bị chèn vỡ thì chẳng phải sẽ rất tiếc hay sao? Chờ sau khi em về ký túc xá sẽ thổi rồi treo lên, vậy và ngày nào cũng có thể ngắm nhìn quà sinh nhật thầy Tô tặng rồi"

Tô Mặc gật gật đầu: "Lý do này cũng không tệ"

"Ha ha...." Lâm Thư cười mỉa, trong lòng không nhịn được châm chọc, Tô Mặc, đồ quỷ hẹp hòi nhà anh.

Nhưng mà, dù sao sinh nhật chỉ có một năm một lần, Lâm Thư tuyệt đối không để cho sự việc nhỏ bé kia phá hủy tâm trạng. Hăng hái kéo Tô Mặc đi tới chỗ bánh xe Thiên Ma Luân (http://du-lich.chudu24.com/f/m/1303/13/con-mat-thien-tan-chiec-du-quay-khong-lo-tren-cau-1.jpg) , ở đó đã có không ít người đang đứng xếp hàng đợi, nhìn lướt qua một cái hình như đều là những đôi tình nhân rất trẻ

"Anh biết truyền thuyết trong Thiên Ma Luân không? Nghe nói khi bánh xe Thiên Ma Luân đạt đến điểm cao nhất, đôi tình nhân nào hôn nhau trong lúc đó, sẽ có thể mãi mãi bên nhau" Lâm Thư nhìn Thiên Ma Luân, trên khuôn mặt tỏ rõ sự hâm mộ.

"Ừm... anh có thể hiểu là em và anh ngồi ở đây là để đợi hôn không?" Tô Mặc có vẻ đăm chiêu.

"Ai lại đi muốn những chuyện như thế chứ?" Lâm Thư đỏ mặt, mặc dù cô cũng có nghĩ như vậy một chút xíu.... nhưng mà..... không muốn bị Tô Mặc giễu cợt.

Kết quả.... Sau khi ngồi ở trên Thiên Ma Luân, suy nghĩ kia của Lâm Thư hoàn toàn biến mất: "Đẹp thật" Từ trên trời cao nhìn xuống, có thể thấy cả hồ Ba Quang bên cạnh khu vui chơi nữa.

Dòng nước trong veo dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt. Phía xa xa là những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, cực kỳ đẹp. Quả nhiên đứng ở chỗ càng cao, thì nhìn càng nhìn thấy nhiều cảnh đẹp.

Tô Mặc dựa người trê ghế ngồi, chống cằm, nhìn người nào đó đang không ngừng chụp ảnh, ừm, lên tới điểm cao nhất rồi.

"Lâm Thư....."

"Ừ" Chụp ở góc độ này cũng không tệ, ta chụp, ta chụp, ta bấm bấm.. cầm về khoe với những người trong ký túc xá!

Đột nhiên, một lực lớn kéo Lâm Thư ngã về phía sau: "Phù phù" ngã ngồi ở trên ghế. Lâm Thư giận dữ xoay người: "Tô Mặc .... anh để cho em...."

Sau đó, lời nói bị chặn lại. Chỉ là khẽ chạm vào, Tô Mặc cùng không tiến thêm nữa, hơi thở quen thuộc, Lâm Thư đột nhiên nghĩ tới nụ hôn buổi tối hôm giao thừa, "Bùm" một tiếng, đại não hoàn toàn đình công.

"Đây cũng là quà sinh nhật...." Hơi thở ấm áp của Tô Mặc phả vào tai Lâm Thư "Thịch, thịch, thịch" theo bản năng Lâm Thư nắm chắt góc áo Tô Mặc, sắc mặt mờ mịt, có chút không hiểu.

Tô Mặc tươi cười đột nhiên có chút trở nên tà ác: "Muốn tấn công anh à, về nhà đi, anh không muốn bị nhìn chằm chằm trước công chúng đâu"

Lâm Thư vội vàng buông tay, không hiểu cảm giác bây giờ là cảm giác gì!

Tô Mặc, vừa mới làm gì?

Mãi đến khi xuống Thiên Ma Luân, trong đầu Lâm Thư như có một đống keo lớn, dính đặc lại không thể suy nghĩ được gì.

Về phần Tô Mặc, lại cười tít mắt nắm tay cô rời đi, đi về phía trước, nhìn qua tâm trạng rất tốt.

"Này, Tô Mặc ...." Lâm Thư xấu hổ: "Như vậy là có ý gì?"

"Lâm Thư, em có thể ngu dốt hơn nữa cũng không sao" Tô Mặc chợt cao giọng nói, thực sự không nghĩ tới phản ứng này của cô.

"A....." lúc này, một đôi tình nhân đi qua đột nhiên dừng lại, người con trai khẽ nhíu mày, hỏi dò: "Tiểu Thư?"

Lâm Thư sửng sốt vài giây, ngẩng đầu lên nhìn: "Hiểu Hàm, Trác Dịch?"

Đây là tình huống gì vậy?

Tô Mặc nhíu mày, đột nhiên nhào ôm chặt Lâm Thư.

"Tiểu Thư...."

"Ba năm rồi, sao cậu không liệc lạc gì với chúng tớ, cậu vẫn còn giận phải không?"

"Tớ trở về rồi, nhớ cậu muốn chết, ngay cả số điện thoại cũng thay đổi, khiến cho tớ không thể nào tìm được cậu?"

"Tiểu Thư, cậu là đồ không có lương tâm!"

Người con gái càng nói càng hăng say, đập Lâm Thư mấy cái, sau đó lại ôm cô thật chặt, gần như muốn òa khóc. Mà Lâm Thư vẫn còn ngơ ngác, rất rõ ràng, không có phản ứng.

Người con trai đứng ở bên cạnh người con gái, dáng vẻ cưng chiều cười cười, cứu Lâm Thư thoát khỏi cảnh bị ôm chặt quá độ mà chết: "Lâu rồi không gặp, chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự đi?"

Lâm Thư không chút thay đổi đi theo phía sau bọn họ, dường như quên sự tồn tại của Tô Mặc.

Loại cảm giác này thực sự làm cho người ta không thoải mái. Ánh mắt Tô Mặc chợp lóe lên, đi theo.

"Giới thiệu một chút đây là bạn học cấp ba của em, Trang Hiểu Hàm, còn đây là Trác Dịch" Lâm Thư chỉ chỉ hai người đối diện: "Đây là bạn trai của tớ, Tô Mặc "

Tô Mặc phát hiện, lúc Lâm Thư nói đến hai chữ bạn trai, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay áo anh, làm người ta phát hiện cô đang run rẩy.

"Này, này, Tiểu Thư, cậu có suy nghĩ không đó? Cái gì mà bạn học cấp ba, rõ ràng tớ là đồng đảng của cậu mà" Trang Hiểu Hàm bĩu môi, oán giận trách Lâm Thư, tiếp đó vừa cười vừa nói: "Tiểu Thư, thật không ngờ, hành động của cậu cũng nhanh thật đó, làm chúng tớ lo lắng lâu như vậy, đúng không anh Dịch?"

Trác Dịch mỉm cười gật đầu: "Tiểu Thư, không ngờ cậu trở nên lớn như vậy, nếu không phải vừa rồi bạn trai cậu gọi tên cậu, thiếu chút nữa tớ không nhận ra cậu rồi" Nói xong, theo bản năng đưa tay, muốn xoa xoa tóc Lâm Thư, nhưng đột nhiên ý thức được sự tồn tại của Tô Mặc, trong một giây đưa tay chạm vào mái tóc kia, lại cứng ngắc rụt tay lại.

Là bạn bè tốt nhất? ha ha, chính xác a.

"Ừm, thế nào, Đế Quốc Mỹ đã gây ra những chuyện bi thảm gì? Khiến cho hai người lựa chọn trở về vòng tay quê hương?" Lâm Thư nuốt nước bọt, nói đùa.

"Không phải, người hướng dẫn chúng tớ tới Trung Quốc làm mấy hạng mục, bọn tớ về cùng, chắc là ở lại tầm ba bốn tháng"

Lâm Thư khoa trương dùng động tác che đi mục đích: "Oa, hợp kim titanium lóng lánh của các cậu chọc mù mắt tớ rồi"

"Bây giờ cậu học ở đâu?" Trang Hiểu Hàm kéo tay Lâm Thư, dáng vẻ tràn đầy quan tâm hỏi

"Thành phố B, khá gần nhà"

"Không tồi nha - ngày trước cậu....."

"Hiểu Hàm" Trác Dịch đột nhiên ngắt lời Trang Hiểu Hàm, nhăn mặt có chút không vui.

Trang Hiểu Hàm ngượng ngùng ngậm miệng, không nói thêm gì.

Yên lặng

Một lúc sau, Trác Dịch đột nhiên nhớ tới việc gì đó: "Cậu ở trong thành phố B, vậy hôm đó người bọn mình gặp trong siêu thị là cậu sao? Lúc ấy tớ cũng không dám gọi cậu, sợ nhận nhầm người"

"Siêu thị nào?" Lâm Thư tỏ ra nghi ngờ, dường như hoàn toàn không hiểu Trác Dịch đang nói gì.

Trác Dịch cũng không xấu hổ, cười cười: "Hôm đó đông người quá, cậu không thấy chúng tớ cũng là bình thường"

Tô Mặc vẫn tỉnh bơ uống trà, Trác Dịch nhìn anh, cảm thấy không nên lạnh nhạt với bạn trai Lâm Thư, nhìn anh gật đầu một cái: "Lâm Thư nhà tôi chắc chắn cực kỳ phiền phức, anh phải vất vả chăm sóc rồi"

"Này, Trác Dịch, cậu đừng có chê tớ như vậy được không?" rõ ràng Lâm Thư không vui.

Tô Mặc trở lại với nụ cười lạnh của mình, ánh mắt thâm trầm nhìn Trác Dịch: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tất nhiên tôi phải chăm sóc rồi"

"À, Tô Mặc và cậu là bạn học sao?"

Ặc.....Lâm Thư quan sát người bên cạnh, nhìn anh trẻ như vậy sao?. "Không, anh ấy là thầy giáo của mình"

"Sao.....?" Trang Hiểu Hàm há to miệng, mãi mới trở lại bình thường: "Các cậu...... thầy, trò....."

Mặc dù không có nói ra, nhưng Lâm Thư nhìn miệng của cô ta liền biết, cô ta muốn nói thầy trò loạn luân. Nhún vai một cái, cô không thèm để ý ánh mắt kinh ngạc của cô ta.

Về phần Trác Dịch, lại vô cùng bình tĩnh, chỉ là liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái.

Đề tài yêu đương dường như đến đây là kết thúc.

Hàn huyên hơn nửa tiếng, hầu như đều là Trang Hiểu Hàm kéo Lâm Thư hỏi đông hỏi tây, còn Lâm Thư trả lời, thỉnh thoảng thêm vài ba câu nói dí dỏm, trêu đùa khiến Trang Hiểu Hàm cười ha ha: "Tiểu Thư, cậu vẫn giống như ngày xưa"

Lúc tạm biệt, Trang Hiểu Hàm ra sức vẫy tay: "Sau này phải thường xuyên liên lạc đó..."

Lâm Thư mỉm cười gật đầu, tiện tay xóa luôn số tiện thoại của Trang Hiểu Hàm vừa mới lưu vào điện thoại của cô.

Quay người lại, liền đối diện với ánh mắt hàm ý sâu xa của Tô Mặc .

"Lâm Thư, không phải là em thiếu anh một lời giải thích sao? Siêu thị, là cái lần chúng ta cùng đi từ nhà đúng không?"

Tô Mặc đang tức giận?

Lâm Thư yếu ớt mở miệng: "Trác Dịch, cậu ấy là....."