Ánh trăng như nhũ bạc, tràn qua song cửa sổ, đổ xuống gian phòng.

"Chúng ta thành hôn nhé."

Đông Cô nói nó, giống như đang nói một câu trần thuật bình thường.

Chúng ta thành hôn nhé.

Để em lo cho chàng.

Sau này chúng ta cùng sống chung dưới một mái nhà, chỉ hai chúng ta mà thôi.

Sớm mai cùng thức dậy, đêm khuya cùng yên giấc.

Bình thản yên lành, đơn sơ giản dị.

La Hầu, chúng ta thành hôn nhé.

"Được."

Nàng không hề căng thẳng, bất kể là lúc vừa hỏi xong câu hỏi, hay là trong lúc chờ đợi chàng trả lời, nàng không mảy may lo lắng. Nàng nghĩ, dường như ẩn sâu trong hết thảy đã là ý trời, nhất định chàng sẽ đồng ý. Trong lòng chàng có nàng, cũng giống như trong lòng nàng có chàng.

Đông Cô nghĩ một hồi, không hiểu sao lại rơi lệ trong bóng đêm.

Nàng đơn độc đến thế giới này, vô thân vô cố, nhìn hết thảy xung quanh bao là xa lạ, ra sức cố gắng cũng chỉ vì cầu mong sinh tồn một cách chân thực hơn ở nơi đây. Còn La Hầu, không vướng bận đến ai, sống độc lập giữa thế gian, từ lúc sinh ra luôn chỉ một thân một mình. Họ nương tựa vào nhau không phải chỉ đơn giản xuất phát từ tình cảm.

Nước mắt của Đông Cô lặng lẽ chảy thẳng một đường, thấm vào gối. Nàng siết chặt vòng tay, ôm lấy người trong lòng. Chàng là bằng chứng, là bằng chứng nàng đang sống ở thế giới này, chàng là vướng bận sâu nặng nhất của nàng.

.........

Đông Cô thương lượng với La Hầu, chọn ngày thành hôn vào mùng sáu tháng sau. Nói là thương lượng, thật ra toàn Đông Cô tự nói một mình. Bất kể nàng nói gì, La Hầu nếu không gật đầu thì chính là đáp "được," cho nên họ đã quyết định rất nhanh chóng. Đông Cô không có thân nhân, không cần phải chuẩn bị quá nhiều. Nàng hỏi La Hầu có muốn mời bạn bè thân quen gì đến, La Hầu im lặng một lúc, nói với nàng là không. Đông Cô hơi muốn hỏi xem em gái chàng có còn sống hay không, nhưng trông La Hầu có vẻ như không muốn nói về đề tài này nữa, đành để yên. Thế là coi như cả hai đều đơn độc, không có người thân tham gia, vì thế việc chuẩn bị đơn giản hơn rất nhiều.

Đông Cô nói với La Hầu, hy vọng sau khi họ thành hôn, sống với nhau rồi, có thể mời Khương Liễm đến ăn một bữa, bởi vì Khương Liễm đã giúp nàng rất nhiều, là người bạn thân nhất của nàng. Hơn nữa Khương Liễm là một người bạn rất có nghĩa khí, để nàng ấy quen với La Hầu, sau này lỡ La Hầu có việc gì mà nàng không có mặt ở đó, Khương Liễm vẫn có thể giúp đỡ. La Hầu tiếp tục nói "được."

Đông Cô vốn đang viết xuống những gì cần thiết cho hôn lễ, La Hầu cứ đáp được, được, từng câu từng câu một, không khác gì một chú mèo con, cào cào ngứa ngáy tâm can nàng. Đông Cô buông bút, bổ nhào lên người chàng. Chàng đang ngồi ngay bên bàn, bị nàng bổ nhào lên thì người lung lay, một tay bám lấy bàn, một tay đỡ lấy người nàng cho vững. Đông Cô quay đầu, chộp lấy tờ giấy thả xuống trước mặt La Hầu.

"Nhìn xem còn thiếu gì không?"

Nàng ngồi vắt vẻo trên người chàng, La Hầu chỉ có thể cố gắng giữ thăng bằng, không buồn liếc đến tờ giấy lấy một cái.

"Ta không biết đọc."

Đông Cô thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, "Vậy để ta đọc cho chàng nhé, chàng nghe xem có thiếu gì thì ta sẽ bổ sung."

"Được."

"E hèm, nghe cho rõ đây." Đông Cô giơ từng ngón tay, "Nến đỏ, chữ hỷ, áo cưới và khăn trùm, chăn cưới......."

Nàng đọc tên từng món đồ, đọc làm cho chính bản thân mình vừa tê mê vừa mềm nhũn, ngứa ngáy khắp nơi. La Hầu ôm lỏng nàng, bàn tay dày rộng đang đỡ ngay thắt lưng, ấm áp mạnh mẽ.

"Sao, có thiếu gì không?"

La Hầu lắc đầu.

"Vậy cứ quyết định thế nhé."

"Được."

Cơ thể của La Hầu hơi thẳng lên, ra ý muốn Đông Cô đứng dậy trước.

Đông Cô đứng thẳng người, nhìn La Hầu chống gậy, đi vào trong một góc phòng ngủ, nơi đó có một chiếc tủ gỗ không lớn lắm. Nàng nghi hoặc ngó chàng đứng đó, sao thế này, chàng định làm gì? La Hầu mở tủ gỗ, lấy ra một chiếc hộp, đem đến trước mặt Đông Cô, đưa cho nàng.

"Đây là gì thế?" Đông Cô nhận lấy, nặng khiếp.

Nàng có linh tính, mở ra, y như rằng, trong đấy đựng không ít ngân lượng. Đông Cô cười cười, đậy nắp hộp, đi tới chiếc tủ, đặt lại nó vào trong đó.

La Hầu nhìn nàng, "Không đủ thì ta vẫn còn......."

Đông Cô ôm eo chàng, cười xấu xa, "Còn bao nhiêu?"

"Để ta đem ra cho nàng nhìn."

Nói rồi chàng thật sự chống gậy định đi.

Đông Cô vội giữ chàng lại.

"Đừng đi đâu, ngồi yên ngồi yên."

Nàng ấn chàng lại xuống ghế, rồi ra phía sau lưng chàng, giúp chàng thư giãn hai vai. Đây là thói quen nàng bắt đầu nuôi dạo gần đây. Vì hai chân La Hầu bất tiện luôn phải chống gậy mới đi được, nên phía trên của cơ thể phải chống đỡ rất nhiều, sau khi Đông Cô để ý đến điều này liền giúp chàng thư giãn hai bả vai vào mỗi tối lúc có thời gian rảnh.

"Không có bạc làm sao mà cưới chàng." Nàng khẽ cười bảo với La Hầu, "Yên tâm đi, mai mốt vợ đây sẽ nuôi chàng."

La Hầu ngồi thẳng cứng một chỗ.

"Thả lỏng ra một chút, người gì cứng như đá ấy." Đông Cô vỗ vỗ bả vai chàng. Cơ thể chàng lúc nào cũng trong tình trạng gồng mình, ngay cả lúc nằm trên giường ngủ cũng không thấy thả lỏng được bao nhiêu. La Hầu nghe lời Đông Cô, hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn còn gồng, so với trước đó thì tạm tính là khá hơn nhiều. Đông Cô vuốt bờ vai đã hơi giãn hơn một chút, trong lòng vừa xót vừa thương. Nàng khẽ bảo chàng: "Sau này chàng không phải cực khổ như thế này nữa, ta sẽ chăm lo cho chàng."

La Hầu không gật đầu, cũng không nói "được."

Đông Cô biết nàng không thể cưỡng cầu chàng mở miệng trả lời mình, chỉ tiếp tục giúp chàng xoa bóp bả vai. Nàng ghé đầu đến gần mái tóc của La Hầu, khẽ hít mùi hương trên tóc chàng, rồi hôn lên phía sau của đầu chàng. Nàng cảm thấy mình không sao rời khỏi người đàn ông này được nữa rồi.

Trên đời này, bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới là thứ bận rộn tuyệt vời nhất, Đông Cô cảm nhận điều này rất sâu sắc. Bản thân nàng gấp như gì cho nên mới chọn ngay mùng 6 tháng sau, hiện giờ đã là cuối tháng này, khiến thời gian để chuẩn bị của nàng ngày một ít đi. Nhưng cho dù có bận đến mờ mắt, nàng cũng không muốn để cho La Hầu phải phụ giúp. Hôn lễ này, là nàng cưới chàng, dù có khiến cho mình mệt đến nỗi tổn vài năm thọ nàng cũng không thể để cho La Hầu phải bận tâm.

"Khương Liễm." Một hôm Đông Cô có thời gian, chạy tới xưởng mộc thăm Khương Liễm.

Từ sau khi Đông Cô ra khỏi Chương phủ, nàng chỉ ghé xưởng mộc của Khương Liễm một lần, đến để báo cho Khương Liễm biết mọi việc đã thành công, hơn nữa giữ lời giao hẹn, nàng đưa một nửa tiền thưởng cho Khương Liễm. Khương Liễm không chịu nhận.

"Đây đang là lúc em cần dùng đến tiền, có biết bao nhiêu việc mới chỉ bắt đầu, coi như số tiền này chị cho em vay, đợi mai này Đông Cô phát tài thật sự thì trả lại cho chị cả vốn lẫn lời."

Thật ra Đông Cô biết, Khương Liễm đang cho không phần tiền thưởng vốn nên thuộc về nàng ấy. Phát tài gì chứ, Đông Cô cười khổ trong lòng, mình đã thí mạng cùi chẳng qua chỉ để đầu tư cho một phương thức sinh nhai, kiếm thêm tiền để dành, mai này có thể sống khá hơn một chút bên cạnh La Hầu. Nhưng Đông Cô không giải thích. Nàng chính là loại người như vậy, ai tốt với nàng, nàng sẽ không tỏ ra quá cảm kích, nhưng nàng sẽ ghi nhớ trong lòng, mai này có một ngày nào đó, nàng sẽ sẵn sàng vét sạch gia sản, dốc hết tiền tài ra để báo đáp những ân tình đã từng trao ban.

Đông Cô tới thăm Khương Liễm, nhưng Khương Liễm vô cùng không hài lòng.

"Giỏi nhỉ, bây giờ đã biết tới thăm chị rồi." Vóc dáng Khương Liễm cao lớn, đứng tấn ngay trước cửa, không ai vào được.

Đông Cô cười trừ, "Khương Liễm, mấy bữa trước em vướng việc bận, vừa rảnh là tới đây thăm chị liền, chị đừng trách tội em nha."

Khương Liễm giơ một ngón tay nghiến răng nghiến lợi dí dí vào trán Đông Cô, "Cái con ranh con vong ơn bội nghĩa này, qua cầu rút ván đúng không, em mau ngoan ngoãn khai ra, mấy hôm nay ở đâu?"

Đông Cô mím môi, nhịn cười.

Khương Liễm nhìn bộ dạng của nàng, tặc lưỡi, "Coi cái bộ mặt vô dụng của em kìa."

Đông Cô tiến lên, đỡ hai cánh tay của Khương Liễm.

"Khương Liễm, hôm nay em đến, là có chuyện muốn nói với chị."

"Vào trong đi vào trong đi." Cuối cùng Khương Liễm thả cho Đông Cô vào trong.

"Coi mặt em mơn mởn hồng hào thế này, có chuyện gì tốt rồi hả?"

Đông Cô cười tít mắt.

"Khương Liễm, em sắp thành hôn rồi."

.......

Khương Liễm thoáng sửng sốt, sau đó bĩu môi.

"Rồi, chị nên đoán ra từ sớm mới đúng." Nàng ấy tự rót trà cho mình, hớp một ngụm, "Lễ vật đã dâng xong rồi, tiền thưởng đã lấy được rồi, chuẩn bị để sướng là cái chắc."

Đông Cô cười hì hì, nàng nhìn vào mắt Khương Liễm, nói một cách chân thành: "Khương Liễm, chị đã giúp em rất nhiều, em vô cùng cảm kích."

Khương Liễm hơi mắc cỡ, "Chẳng qua chỉ là giúp em đóng tấm bình phong, nào có phải rất nhiều."

Đông Cô lắc đầu, "Không, không chỉ chuyện lễ vật, chị nên hiểu ý em mới phải."

Sao Khương Liễm lại không hiểu, nàng ấy có khờ hơn đi nữa cũng biết Đông Cô đang chỉ chuyện gì, nhưng thú thật nàng ấy không muốn hiểu. Khương Liễm biết hiện giờ có nói gì cũng vô ích, đều không kịp nữa rồi. Nàng ấy cũng không mù quáng, đương nhiên nhìn ra tình cảm giữa Đông Cô và La Hầu đã cắm rễ sâu, mà mình thì không thật sự chia uyên rẽ thuý được. Khương Liễm thật sự coi Đông Cô như người chị em chí cốt. Tích cách của bản thân Khương Liễm thoải mái, đông bạn bè, nhưng bạn thân thì tính ra không nhiều. Đông Cô được coi như một người bạn thân, Khương Liễm thích tính cách bình thản của Đông Cô, phẩm chất thật lòng thật dạ với người khác, không tham tiền tài, không tính toán, biết hài lòng với hoàn cảnh, lại không dễ bị dao động bởi thay đổi.

Khương Liễm nhìn Đông Cô không giấu được niềm hạnh phúc trên khuôn mặt, trong lòng bất chợt cũng trào lên một cảm giác cảm động. Trước đây nàng ấy không biết Đông Cô có tài vẽ, Đông Cô cũng chưa từng bao giờ để tỏ. Nếu là người thường mà có tài năng như vậy thì đã sớm rao lên cho toàn thiên hạ biết, mưu quyền mưu thế cho bản thân. Đông Cô không làm vậy. Nàng đã cố gắng hết sức mình, cược toàn bộ, chẳng qua chỉ vì muốn có được một gã đàn ông lớn tuổi vừa xấu vừa tàn tật.

Thật ra có lúc Khương Liễm muốn nói với nàng, muốn có được gã kia, đâu cần phải hao tốn tâm sức như vậy: đâu ai ưa hắn, đâu ai tốt với hắn, em chỉ cần cho hắn một chút ân huệ, nói vài câu tử tế, bảo đảm hắn sẽ te te chạy tới. Nhưng lời đã lên đến cửa miệng rồi, Khương Liễm lại không sao nói ra. Hết lần này đến lần kia nhìn Đông Cô ra sức đoán ý của La Hầu, dè dặt thận trọng tìm cách làm cho hắn vui, những câu nói như thế Khương Liễm càng không có cách nào nói được ra khỏi miệng. Nàng ấy âm thầm nghĩ, Lý Khương Liễm ơi là Lý Khương Liễm, bản thân ngươi là con buôn gian dối, làm sao biết được tấm tình vô giá của thế gian này. Đối với Đông Cô hiện giờ, Khương Liễm không chỉ mang tình nghĩa bạn bè, mà còn bao hàm một sự kính trọng, một sự kính trọng dành cho tình yêu chân thành của nàng.

Tên La Hầu kia, hắn có tài đức gì mà hưởng được một tình yêu như thế. Còn bản thân Khương Liễm, nàng có tư cách gì để đi ngăn cản một Đông Cô như thế này.

hết chương 21