Nói thì nói thế nhưng trong lòng Bạch Lộ vẫn do dự, thầm nghĩ Lưu Tam Nhi chỉ là hộ vệ nhưng lại có thể nói ra được những lời như thế, thật không dễ dàng: “Ngươi suy nghĩ rất chu đáo, là do vị cao nhân nào mớm lời thế?”.

“Khi ta ra ngoài, Cung hộ vệ đã dặn dò, bản thân cũng đã suy nghĩ suốt dọc đường đi, không biết phải quyết định thế nào, nên mới tìm cô nương thương lượng”. Còn cụ thể Cung hộ vệ dặn dò gì, chỉ có hắn mới biết.

Cung Hải luôn theo Tuyết Chỉ, điều này họ đều biết, nếu thật sự về tới Bắc Vu, đừng nói tới việc đợi Ninh tông chủ thưởng, mà e rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Bạch Lộ bực mình nói: “Thương lượng gì, không lẽ muốn chúng ta giết cô nương ấy đi để vị chủ nhân kia vui lòng sao?”.

“Đương nhiên không được, ta chỉ muốn người đừng giấu nữ tử kia mà nói rằng chúng ta đang đi thành Thuận Châu. Cứ nói thẳng là Ninh tông chủ muốn cô nương ấy tới Bắc Vu, nếu cô nương ấy đồng ý, hà tất Ninh tông chủ phải yêu cầu chúng ta dụ người ta đi về Thuận Châu, nhất định là biết đối phương không đồng ý nên ngài mới làm thế. Nếu vừa nghe chúng ta nói chuyện muốn đi tới Bắc Vu, mà cô nương ấy nhất định sẽ nghĩ cách tới Bắc Vu, thì chúng ta cũng chẳng cần phải đi cùng. Khi đó ai đi đường nấy, về chỉ cần bẩm lại với tông chủ rằng theo lệnh của ngài nên không dám làm căng với Thanh Thu cô nương”.

Những lời của Lưu Tam Nhi khiến Bạch Lộ mềm lòng, nhưng cô ta vẫn không dám hành sự lỗ mãng, “Không được, tông chủ vẫn sẽ trách phạt hai ta”.

“Hai hôm nay Bạch cô nương đều gửi tin tức về, giờ tuyết lớn đường xa không thể đi lại, chúng ta chỉ cần nói không đợi kịp lệnh trên. Tính cách cô nương đó lại quật cường, trong lúc tranh cãi suýt nữa thì nguy hiểm tới tính mạng, nên không nghĩ ngợi được gì nhiều”.

“Đây là ý ngu ngốc gì thế! Tông chủ là người dễ bị lừa ư!” Bạch Lộ biết thủ đoạn của chủ nhân mình, cô ta sợ Ninh tông chủ quá coi trọng nữ tử này sẽ đích thân tới điều tra, hoặc khi gặp Thanh Thu thì bọn họ sẽ bại lộ.

“Ha, chi bằng ngươi cứ đợi cô nương ấy biết rõ sự tình xong xem phản ứng thế nào”. Dù sao hắn cũng có người đứng sau chống lưng, chuyện Cung hộ vệ giao cho hắn phải tìm cách giải quyết thỏa đáng mới được.

“Hiện giờ chỉ có thể làm cho tốt việc trước mắt, chuyện sau này để sau này nói”. Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy chóp mũi lành lạnh, tuyết lại bắt đầu rơi, cô ta bất giác lẩm bẩm chửi khẽ một tiếng, chỉ mong đừng chết dí ở đây không đi đâu được. Sắp Tết tới nơi rồi còn phải đội giá rét ra ngoài làm việc vô tích sự, lại còn là chuyện tiến thoái lưỡng nan, thật không biết phải làm gì với cô nương trong phòng nữa.

Khi cô ta quay lại căn phòng trống không, Bạch Lộ hoảng sợ, đang định đi tìm thì thấy Thanh Thu cầm nến đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt điềm tĩnh hỏi: “Cô sao thế?”.

“Không sao, cô nương đi đâu?”

“Chưởng quỹ sai tiểu nhị mang bánh cúng ông Công ông Táo lên, ta nhớ ra hôm nay là ngày Hai mươi ba tháng Chạp. Người quanh năm làm việc dưới bếp như ta, nhất định phải xuống vái một vái mới phải, nên đi xuống bếp, Bạch Lộ cô nương, còn cô đi đâu?”

Bạch Lộ chẳng biết phải đáp thế nào “Ta… không ngủ được, ra ngoài xem sao, phải rồi, tuyết lại rơi”.

“Ừm, ta nghe tiểu nhị nói, nếu tuyết còn rơi nữa thì chúng ta sẽ không thể đi được”.

“Thật ư?” Bạch Lộ trầm ngâm im lặng, cô ta không biết, trông vẻ ngoài thì non nớt mà lúc nào cũng làm ra vẻ từng trải, thật không phù hợp. Bạch Lộ chỉ chăm chăm nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào, nếu ở lại đây vài ngày thì không tránh khỏi việc nói cho Thanh Thu biết đây là Vân Châu, và họ đang đi đâu.

Thanh Thu quay lưng cười nhạt, vừa rồi nhân lúc Bạch Lộ ra ngoài, nàng đã xuống dưới lầu một lát. Những khách trọ bị ông trời giam chân ở đây cũng khá nhiều, trong đại sảnh vẫn còn vài ba người đang tụ tập bàn bạc xem khi nào thì lên đường.

Nghe nói đọc vạn cuốn sách không bằng đi vạn dặm đường, nàng phải thăm dò mãi mới biết Vân Châu không phải nằm trên tuyến đường đi Thuận Châu như vẫn tưởng tượng. Thuận Châu đi về hướng đông, Vân Châu lại ở hướng bắc, cho dù định trốn người của phủ thế tử đuổi theo, cúng không đến nỗi phải vòng sang tận phía bắc rồi lại vòng lại, vậy mà Bạch Lộ lại nói dối không chớp mắt với nàng rằng họ đang đến Thuận Châu.

Tình thế lúc này rất nguy cấp, Thanh Thu chẳng quan tâm Ninh Tư Bình muốn làm gì, phải làm sao để thoát khỏi hai người này mới là quan trọng nhất. Tối nay đang Tết ông Công ông Táo, nhưng nàng lại ở đây, ở cùng với một người hoàn toàn xa lạ có tên Bạch Lộ, sự sắp xếp của ông trời thật khiến người ta bất ngờ.

Chưởng quỹ của quán trọ Tây Thành cười tít cả mắt nhìn tuyết rơi đầy trời, lòng thầm cầu khấn ông trời hãy cứ tiếp tục cho tuyết rơi, việc làm ăn của quán trọ cứ tốt đẹp như vậy cho tới tận năm sau. Lúc quay về người liền thấy một nữ tử, chính là vị khách đến thuê phòng trong đêm trước, mặc dù giờ đang mặc áo vải bình thường, nhưng chỉ nhìn xe ngựa và hai kẻ nô bộc đi theo thôi, cũng biết đây là người không thể coi thường. Hai hôm nay người này đều ở trên phòng chữ Thiên, chưa bước chân xuống lầu, đến hai kẻ hầu kia cũng hiếm khi xuất hiện.

“Vị này…” Chưởng quỹ nhất thời không biết phải xưng hô thế nào, chỉ thấy nàng tết tóc, rồi dùng trâm ngọc vấn lại, không giống nữ tử khuê các, cũng không phải cách trang điểm ăn vận của các phu nhân, ông đành ậm ờ: “Khách quan có chuyện gì ư?”.

Thanh Thu gật đầu, hơi ngượng ngùng nói “Ta có một việc, muốn làm phiền chưởng quỹ, không biết có tiện không?”.

“Xin cứ nói”.

“Ta muốn mượn bếp của quán trọ dùng một lát”. Nói xong Thanh Thu móc ra một ít bạc lẻ đặt lên bàn, chưởng quỹ lại cho rằng nàng không ăn quen đồ của quán trọ, muốn a hoàn mặt vàng hầu bên mình kia đích thân xuống bếp làm vài món ngon, nên vội vàng nhận bạc, cười đáp: “Được được”.

Bạch Lộ vẫn luôn cho rằng, nữ tử Nam Vu đều là những nữ tử không biết gì, mềm yếu, lại thấy Thanh Thu hai hôm nay chỉ biết ở trong phòng than vắn thở dài, chẳng thiết ra ngoài. Dần dần cô ta cũng nơi lỏng cảnh giác, chỉ cần nàng an phận đợi tới ngày có thể khởi hành lên đường là xong.

Nhưng hôm nay Bạch Lộ chỉ chạy ra ngoài xem bồ câu đưa thư có đến không, thế mà quay về đã không thấy Thanh Thu đâu, bất giác luống cuống, đột nhiên mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm giác như được trở về Bắc Vu, ăn những món ăn hợp khẩu vị, lòng đầy kinh ngạc.

Hai ngày nay ăn đồ ăn của quán trọ sớm đã chán ngấy rồi, Bạch Lộ bèn ra khỏi phòng thấy những người ở phòng khác cũng thò đầu ra nghe ngóng, rồi gọi tiểu nhị tới hỏi xem mùi thơm từ đâu bay ra, có phải hôm nay đầu bếp đổi món không.

Tiểu nhị không ngờ lại bị mọi người hỏi như vậy, chỉ xoa đầu đáp: “Không phải đầu bếp của bổn tiệm làm, là một vị khách đích thân xuống bếp nấu, không ngờ lại thơm như vậy”.

Mọi người khen ngợi vài câu, biết là không có cơ hội nếm thử nên đều quay về phòng. Bạch Lộ đã biết phải tìm Thanh Thu ở đâu, đến cửa bếp vừa hay gặp Lưu Tam Nhi, hai người nhìn nhau, hắn ngượng ngùng cười một tiếng: “Bạch Lộ cô nương cũng đến rồi à?”.

Không đợi họ vào, Thanh Thu đã bưng một khay đi ra, thấy hai người đang đứng ở cửa cũng không hề kinh ngạc, nàng thản nhiên nói: “Chẳng có việc gì làm, ta xuống bếp làm mấy món, nếu hai vị không chê, thì đi theo ta”.

Bạch Lộ không biết Thanh Thu nghĩ thế nào, mà lại bỏ phủ thế tử đi, và vì sao không chịu tiếp nhận ý tốt của tông chủ. Mấy ngày liền nàng chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên xuống bếp, có điều cô ta nghĩ nàng vốn là một trù nương, dường như việc nàng nấu ăn chẳng có gì là bất bình thường cả. Giống như Bạch Lộ bình thường rất thích thay đổi cách cải trong, con người ta thường rất tự đắc trước sở trường của mình, muốn được biểu diễn cho bản thân xem, cho người khác xem. Những món ăn này… lâu lắm rồi cô ta chưa được nếm.

Thân phận của Lưu Tam Nhi là phu xe, đương nhiên không có tư cách theo vào phòng, hắn nhìn theo bóng hai nữ tử đi lên lầu, Thanh Thu dừng lại trên cầu thang, nói: “Lát nữa ta sẽ nhờ Bạch Lộ cô nương mang cơm canh cho ngươi”.

Không ngờ Thanh Thu lại chu đáo thế, Lưu Tam Nhi đương nhiên cầu còn chẳng được, hoàn toàn quên mất rằng mình vẫn luôn tìm cách để khiến nữ tử này biến mất.

Ngược lại với cảnh tuyết rơi đầy trời ở Vân Châu, thành Việt Đô lại nắng đẹp, khắp nơi tràn ngập không khí đón Tết, đến Tư Thu viên cũng trang trí lại, đón năm mới theo kiểu Nam Vu. Ninh Tư Bình vẫn như thường lệ không tiếp khách, đến thế tử là người duy nhất mà trước kia y chịu gặp giờ cũng từ chối. Y chỉ cùng vị hôn thê ở trong Tư Thu viên ung dung tự tại qua ngày, đợi qua Tết lên đường về Bắc Vu.

Còn hai người trong Tư Thu viên kia tình chàng ý thiếp thế nào thì sự suy đoán của người ngoài hoàn toàn sai hết, hai người bọn họ chẳng hòa hợp, rõ ràng tương kính như tân. Tuyết Chỉ đã quen vì Ninh Tư Bình mà cho đi quá nhiều, dù y có làm tổn thương nàng ta tới mức nào, Tuyết Chỉ cũng hoàn toàn chẳng để ý. Ngược lại nàng ta còn cho rằng mình không tốt nên mới khiến Ninh Tư Bình giận, suốt mấy ngày liền tìm đủ mọi cách lấy lòng y.

Ninh Tư Bình chỉ muốn duy trì tình trạng như hiện giờ với Tuyết Chỉ cho tới khi về Bắc Vu, vì vậy y cũng không tới mức tuyệt tình, nhưng cũng chẳng thể thân thiện với nàng. Tuyết Chỉ mặc dù có thể ra vào phòng ngủ của Ninh Tư Bình, nhưng lần nào cũng muốn khóc mà không ra nước mắt vì vẻ mặt lạnh lùng của y.

Cung Hải âm thầm khuyên nhủ nàng ta, tỏ ý rằng nhất định sẽ không khiến Tuyết Chỉ phải thất vọng. Mặc dù hắn luôn trầm mặc ít nói, nhưng lại vô cùng trung thành với nàng ta, thậm chí từng vì Tuyết Chỉ mà nửa đêm lẻn vào phủ thế tử trộm đàn. Tuyết Chỉ trong lòng thật ra vui mừng, nhưng ngoài mặt lại làm như thể buồn bã, bộ dạng bất lực lặng lẽ đợi tin tốt truyền về.

Hôm nay, nàng ta cảm thấy sắc mặt Cung Hải hơi khác lạ, nhưng không hỏi được gì, khi Tuyết Chỉ tới chỗ Ninh Tư Bình, làm mấy việc như bưng cơm đưa thuốc, thì thấy y giam mình trong phòng. Ai gọi cũng không ra, chỉ nói vết thương nơi ngực tái phát, kinh động cả thái y trong cung, Nam Đế còn sai người tới trực ở Tư Thu viên, có vấn đề gì phải báo về ngay.

Tuyết Chỉ nắm chặt khăn tay, lòng thầm nghĩ, y căn bản không bị thương thì lấy đâu ra tái phát, nhất định lại có hành động gì đó không thể cho người khác biết, nhưng lúc này thì có chuyện gì được?

Cung Hải tướng mạo thì không ra sao nhưng võ công lại rất khá, hắn là một trong số những hộ vệ hiếm hoi thân cận bên Ninh Tư Bình. Hắn từng bảo vệ Tuyết Chỉ an toàn tới Nam Vu, một lòng một dạ với vị đại gia này. Khi Tuyết Chỉ tìm Cung Hải để thăm dò xem đang có chuyện gì, mới biết hắn đã ra ngoài, hơn nữa lại còn vừa đi, chỉ để lại cho nàng ta một mẩu tin có hai chữ, Vân Châu.

Tuyết Chỉ vốn vẫn đang nghi ngờ việc Ninh Tư Bình giả vờ vết thương tái phát vì Thanh Thu, nhìn cảnh đám người ùn ùn kéo tới thăm hỏi sức khỏe của Ninh tông chủ, nàng ta lạnh lùng nhếch miệng cười. Đến bước này rồi, lẽ nào Ninh Tư Bình vẫn còn muốn cướp nữ nhân khỏi tay Hiền Bình quận vương thế tử?

Tuyết Chỉ không hề biết việc Thanh Thu đã rời khỏi phủ thế tử, khi nghe Cung Hải nói tới Vân Châu, trái tim nàng ta liền thấy bình yên trở lại, chỉ cần không phải là đi tìm Thanh Thu, thì Ninh Tư Bình có muốn đi Vân Châu, Thủy Châu gì cũng mặc.

Đương nhiên, nàng cũng từng nghe rất nhiều lời đồn đại liên quan tới hôn sự của thế tử Vệ Minh, chỉ mong Vệ Minh nhanh chóng lấy Thanh Thu, làm chính thê hay thiếp thất gì cũng được. Không phải vì Tuyết Chỉ tốt bụng thật lòng muốn Thanh Thu tìm được chốn yên ổn, nhưng ít nhất thì nàng ta cũng không cần phải lo lắng việc Ninh Tư Bình tơ tưởng Thanh Thu nữa.

Nhưng những gì Cung Hải nói, thật sự có đáng tin không? Phải hơn một tháng nữa mới về đến Bắc Vu, tới khi ấy nàng ta mới thật sự yên tâm.

Ninh Tư Bình đem theo người sống chết đuổi tới Vân Châu, y không cho nghỉ thì chẳng ai dám nghỉ. Con đường phủ đầy tuyết còn chưa tan khiến đi lại khó khăn, chỉ cần không cẩn thận sẽ trượt ngã ngựa. Hơn một ngày mới đi tới ngoại thành Vân Châu, trời đã tối mịt, hôm nay là Ba mươi Tết, cửa thành đã đóng từ lâu, mấy người bọn họ đành bỏ ngựa lại, trèo tường thành tìm đến quán trọ Tây Thành.

Trong đại sảnh của quán trọ Tây Thành, Bạch Lộ và Lưu Tam Nhi đợi đã lâu, thời gian tông chủ nắm quyền ở Thiên phủ chưa lâu, nhìn vị tông chủ thân hình yếu ớt nhưng tính cách vô cùng tàn độc trước mặt mà cảm thấy tim mình run rẩy.

Bạch Lộ hạ giọng kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra ngày hôm ấy, chỉ là ăn một bữa cơm do Thanh Thu cô nương nấu, ăn xong bụng dạ khó chịu, không phát hiện có độc gì trong đó. Sau khi hai người đau bụng cả nửa ngày trời mới phát hiện ra Thanh Thu cô nương đã biến mất. Bọn họ vội vàng đi tìm khắp nơi, nhưng Vân Châu lớn thế này, đi tìm ở đâu đây, đợi chim đưa tin rồi lại chuyển tin về, thì đã mất đứt hai ngày.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng pháo nổ đì đùng, Ninh Tư Bình có cảm giác lửa bốc ngùn ngụt trong người, khiến cơ thể y nóng bừng bừng. Y cởi nút thắt của chiếc áo lông, cố nén giận hỏi: “Nói như vậy nàng ấy đã biến mất ba ngày rồi?”.

“Vâng”. Bạch Lộ run rẩy đáp, đúng thế, ba ngày rồi, tuyết bên ngoài vẫn chưa tan hết, nhưng Thanh Thu cô nương đã biến mất. Những nơi có thể tìm ở Vân Châu họ đã tìm rồi, nhưng ai dám chắc nàng chưa rời khỏi Vân Châu chứ? Trời cao đất rộng biết đi đâu tìm người đây? Ngộ nhỡ thân gái một mình Thanh Thu ở bên ngoài gặp chuyện gì bất trắc, thì cô ta phải ăn nói với tông chủ thế nào?

“Mấy hôm nay vì có tuyết rơi, trên các con đường đều bị đóng băng, đến chim đưa thư cũng tới muộn, thuộc hạ lực bất tòng tâm”.

Ninh Tư Bình hít một hơi thật sâu: “Bạch Lộ, khi đi ta đã dặn ngươi thế nào? Đầu tiên ngươi để lộ thân phận của mình trước mặt người của phủ thế tử, giờ lại lạc mất Thanh Thu, còn nói gì mà lực bất tòng tâm?”.

Người trong Thiên phủ phàm đã theo y tới Nam Vu, kẻ nào kẻ ấy đều là cao thủ. Ninh Tư Bình suy đi tính lại mãi mới quyết định giao việc này cho Bạch Lộ, thực sự chỉ hy vọng qua Tết khi quay về Bắc Vu, có thể được trùng phùng với giai nhân, khi đó y sẽ khuyên nhủ để nàng hồi tâm chuyển ý. Thanh Thu giờ không cần thế tử, lại cũng không muốn đến Bắc Vu, rốt cuộc nàng muốn gì?

Bạch Lộ chỉ hận không có lỗ nào mà chui xuống, hai ngày nay bụng cô ta mới đỡ đau một chút, nhưng nghe những lời này, toàn thân như bị rút hết sức lực. Bạch Lộ quỳ sụp xuống đất: “Tông chủ, thuộc hạ làm việc không chu toàn, xin tông chủ trách phạt!”.

Lưu Tam Nhi cũng quỳ xuống theo, mắt lại nhìn về phía Cung Hải đứng sau tông chủ, thầm nghĩ việc này không thể trách hắn, dù Thanh Thu kia có chạy hay không thì cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết. Chỉ có thể nói rằng người ta mạng lớn, nhưng việc để Thanh Thu chạy mất không thể đổ lên người hắn, nếu không Lưu Tam Nhi sẽ tiết lộ người đứng sau mình.

Ninh Tư Bình im lặng, Cung Hải đột nhiên bước lên trước một bước, nói: “Tông chủ, hôm nay là đêm giao thừa, hãy tạm tha cho họ đã, hơn nữa tuyết trên đường còn chưa tan hết. Thanh Thu cô nương chỉ là một cô gái, không xe không ngựa, có thể chạy được bao xa, nhất định vẫn ở trong thành Vân Châu thôi”.

Nhắc đến việc tìm người, Bạch Lộ đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Tông chủ, sáng sớm hôm nay, quan quân trong thành đột nhiên ra phố tuần tra, giống như cũng đang tìm ai đó”.

Sao có thể trùng hợp như thế, họ tìm người, quan quân cũng tìm người, lẽ nào bọn họ cùng đi tìm một người? Ninh Tư Bình chau mày, nếu quan quân cũng đang tìm Thanh Thu, thì nhất định đấy là người do Vệ Minh phái đi, sao họ biết Thanh Thu đang ở Vân Châu?

Chỉ mong Thanh Thu vẫn còn ở thành Vân Châu! Ninh Tư Bình không mong nàng sẽ ngoan ngoãn theo mình về Bắc Vu, nhưng để nàng một thân một mình lang bạt khắp nơi, thật khiến y không sao yên tâm được. Việc đã tới nước này, Ninh Tư Bình đành dốc toàn tâm toàn lực đi tìm người ở thành Vân Châu, vừa đứng dậy, đột nhiên như có trực giác, y khẽ quát: “Ai ở bên ngoài?”.

Cửa sổ đột nhiên bị một lực mạnh từ bên ngoài đẩy bật ra, “bộp” một tiếng đập vào tường bắn quay trở lại. Cứ như thế hai ba lần, giá lạnh ùa vào phòng, cùng lúc ấy không biết nhà ai đốt đây pháo đầu tiên chúc mừng khoảnh khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới. Tiếng đì đùng vang lên như sấm, bách tính toàn thành cũng bắt đầu nổ pháo theo, rất lâu sau, âm thanh ấy vẫn chưa dừng lại.

Vệ Minh đạp chân xuống, cơ thể đã nhẹ nhàng bay vào trong phòng, cùng với hai sợi dây thừng có móc bạc “cách” một tiếng cắm trên thành cửa sổ, kéo một cái là cửa sổ đóng chắt lại, chặn những tiếng pháo nổ vang ở bên ngoài. Có lẽ Vệ Minh mang theo không ít thuộc hạ, không cần nhìn, Ninh Tư Bình cũng biết lúc này bên ngoài đã bị bao vây.

Chỉ là không ai theo Vệ Minh vào trong, hắn nhìn khắp bốn người trong phòng một lượt, rồi nói: “Nghe nói vết thương của Ninh tông chủ tái phát, thì ra lại chạy tới Vân Châu đón Tết, thật là cao hứng!”.

Bị người khác bóc mẽ vở kịch giả vờ bị thương, Ninh Tư Bình lại chẳng hề hoang mang, khóe miệng còn nhếch lên cười, điềm đạm phản kích lại: “Đâu có, thế tử chẳng phải cũng vậy sao? Xem ra sở thích của ta và ngài rất giống nhau”.

Đương nhiên, ngay cả nữ nhân mà họ cũng cùng thích một người, thật quả không phải sự giống nhau bình thường.

Ghế trong phòng không nhiều, chỉ có hai chiếc, Vệ Minh kéo một chiếc ngồi xuống, ra hiệu cho Ninh Tư Bình không cần cảnh giác, “Ngồi đi, ta chỉ muốn nghe Ninh tông chủ giải thích thôi, tại sao lại cho người đi theo Thanh Thu, còn khiến người của ta bị hôn mê, lại nữa, mấy người cướp Thanh Thu đi giờ giấu ở đâu rồi?”.

Ninh Tư Bình đương nhiên cũng không tỏ ra yếu thế, y vỗ tay đợi Cung Hải cùng hai người kia lui ra mới kéo cái ghế còn lại ngồi xuống “Sao lại là cướp? Thu Thu lần đầu tiên ra khỏi nhà, ta không yên tâm, đương nhiên phải cho người đi theo bảo vệ nàng”.

Thu Thu? Vệ Minh trầm mặc trước cách gọi thân mật ấy một lát: “Ninh tông chủ sao biết nàng muốn bỏ đi?”.

“Ta không giống ai đó, đến trong lòng nữ nhân của mình nghĩ gì cũng không biết”.

Vệ Minh không giận mà còn bật cười: “Vậy ta phải hỏi lại Ninh tông chủ rồi, ngài biết trong lòng Thanh Thu đang nghĩ gì ư?”.

Khi hắn biết nàng đang ở Vân Châu, đầu tiên Vệ Minh sai người truyền tin cho thuộc hạ ở Vân Châu, để họ lưu ý hành tung của Thanh Thu, sau đó hắn vội vàng đi đường tắt tới đây. Con đường tắt này ít người qua lại, hơn nữa tuyết dày còn chưa tan, vô cùng khó đi, đuổi đến được đây rồi thì người của Ninh Tư Bình lại để lạc mất nàng! Vệ Minh cũng từng nghĩ đến vô số các khả năng mà Thanh Thu bỏ đi, sợ nhất là Thanh Thu đi cùng Ninh Tư Bình.

May mà không phải, trong lúc vui mừng, hắn càng không hiểu tại sao Thanh Thu lại muốn đi, chỉ vì sự thờ ơ khinh thường của bọn người dưới thôi ư?

“Thế tử hà tất phải tới hỏi ta, ngài chỉ cần dùng trái tim suy nghĩ một chút là hiểu thôi…”

Rõ ràng là đến để tìm hành tung của Thanh Thu, và cũng ám chỉ rằng kẻ cầm đầu để lạc Thanh Thu chính là y, nhưng Vệ Minh lại đàm luận với Ninh Tư Bình về tâm sự của nàng. Thật khiến người ta khó tin, hắn nhắm mắt suy nghĩ, “Ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, chỉ có mấy tin đồn nhảm ấy thôi”.

Ninh Tư Bình nói thẳng: “Tin đồn chưa chắc đã không phải là thật, thế tử là trụ cột của nước nhà, hoàng đế của quý quốc vô cùng xem trọng ngài, hôn sự của ngài nhất định sẽ do Nam đế quyết định. Nếu ta là Thu Thu, đương nhiên cũng không ở lại để đợi xem ngài đón chính thê về rồi”.

Việc ban hôn chẳng qua là do nhà họ Khang tự ý tới cầu xin thánh thượng hạ chỉ, nhưng không phải điều gì Khang gia muốn là sẽ được. Vệ Minh không lo hoàng thượng hạ chỉ, nếu không sao người còn hỏi qua ý hắn. Có điều việc này thì liên quan gì đến Ninh Tư Bình? Khi tới Đông Hoàng Lâm đi săn, mọi người chẳng qua chỉ nhắc đến thôi, Ninh Tư Bình lấy đâu ra tin tức ấy?

“Là ngài đã nói với Thanh Thu chuyện này?”

Ninh Tư Bình điềm đạm cười một cái, “Ta nói chưa chắc nàng đã tin, ta chỉ đưa nàng tới để chính tai nàng nghe thấy, mắt nàng nhìn thấy mà thôi”.

Sau đó Ninh Tư Bình học bộ dạng của tiểu thư họ Khang yêu kiều gọi: “Thế tử…”.

Y là nam tử mà lại học cách nói của một cô nương vốn là một chuyện vô cùng nực cười, nhưng Vệ Minh nghe xong mà lòng vô cùng đau khổ. Chuyện hắn và Khang Tùng Nhị đêm khuya một mình trong trướng ở Đông Hoàng Lâm, không ngờ lại bị kẻ dã tâm như Ninh Tư Bình lấy để lợi dụng. Mặc dù khi ấy hắn không có hành động gì luống cuống, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến Thanh Thu quyết định đoạn tình mà bỏ đi trong đêm.

Vệ Minh bất lực đáp: “Ninh tông chủ thật là người có lòng dạ thâm sâu! Không sai, Thanh Thu rời bỏ ta, giờ lưu lạc nơi đâu không rõ, vậy ngài đã toại nguyện chưa?”.

“Thế tử nói xem?” Hai người bọn họ chẳng ai chịu nhún nhường trước đối phương, trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, tiếng pháo bên ngoài đã dần lắng xuống. Trong phòng không khí đặc quánh, Vệ Minh giờ đã biết Thanh Thu không nằm trong tay Ninh Tư Bình, nên cũng chẳng định lằng nhằng thêm với y: “Đương nhiên ta sẽ cho người đi tìm Thanh Thu, thân phận của Ninh tông chủ đặc biệt, vẫn nên tìm ở trong thành thì hơn”.

Vệ Minh thật sự hết cách với Ninh Tư Bình, người này võ công cao cường thì không nói, nhưng hắn chẳng đoán được hành tung của y. Dù hoàng thượng biết Ninh Tư Bình trước kia từng lớn lên ở Nam Vu, thì chắc chắn người cũng cảm thấy, nếu để thiên hạ biết Nam Vu từng nuôi dưỡng người thừa kế của Thiên phủ Bắc Vu, thì đây là chuyện vô cùng đáng hổ thẹn. Tuyệt đối hoàng thượng sẽ không bố cáo thiên hạ, Vệ Minh dù có oán hận tới đâu cũng phải nhẫn nhịn.