Nam Vu thuộc phía nam, Bắc Vu thuộc phía bắc, người miền Nam vốn vẫn cho rằng người miễn Bắc sống ở một nơi hoang vu. Nàng sống ở đây rất yên ổn, tại sao phải tới đó chịu khổ?

Khổng Lương Niên vẫn nhất quyết khuyên nhủ: “Nàng hà tất phải cố chấp như thế, phủ thế tử dù sao cũng không phải nơi có thể ở lâu. Tại sao không theo ta tới Bắc Vu một chuyến, ta đảm bảo nàng đi rồi sẽ không hối hận”.

Điều duy nhất nàng hối hận chính là hứa hôn với tiểu tử nhà họ Cao, lại còn lằng nhằng mãi không dứt với Khổng Lương Niên, phủ thế tử có ở được hay không, đâu đến lượt người khác lo.

Nghĩ tới đây, nàng đứng dậy khách sáo đáp: “Ở đây trà rất ngon, ngài có thể từ từ thưởng thức, Thanh Thu phải đi trước”.

“Chờ đã... còn nhớ hôm đó nàng đã hỏi ta, nàng xuất giá hay không thì liên quan gì tới ta. Ta đã nói nguyên do thì một thời gian nữa nàng sẽ tự hiểu. Giờ hắn cũng đến rồi, hai người gặp mặt, nàng sẽ hiểu thôi.”

Thanh Thu đã đi tới cửa, tính tiền trà với nương tử Triệu gia, chỉ nghe được vế trước của câu, quay đầu lại đáp: “Ta không muốn hiểu gì cả, hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau”.

Ra khỏi trà quán, Thanh Thu lại thở dài thườn thượt, Khổng Lương Niên có lẽ là một người tốt, nhưng người tốt cũng biết làm việc xấu. Nàng là giống hoa sinh ra ở Nam Vu, tại sao phải tới Băc Vu sống, mau tới quận vương phủ làm cho xong việc của mình thì hơn.

Thanh Thu đến phủ quận vương, gặp lão quản gia, nói ra tình hình trước mắt của mình, ông giậm chân luôn miệng than đáng tiếc. Dường như được thế tử thu nạp là việc tốt không bằng, còn bảo nàng ra ngoài nghe ngóng xem, cả thành Việt Đô này, không có nữ tử nào không muốn được gả cho thế tử.

Ai cũng nói nàng đang được hưởng phúc lớn, nhưng thứ phúc này nàng lại chẳng muốn, nàng không xứng với thế tử hay Khổng hàn lâm. Nàng cũng không đến mức dùng mọi thủ đoạn để xuất giá bằng được, thu nạp làm thiếp, cũng không đến mức tóc đã bạc mà chẳng ai lấy, thà rằng nàng theo Khổng Lương Niên tới Bắc Vu.

Trong lúc tức giận, Thanh Thu chẳng còn tâm trạng đâu tới gặp những người ở thiện phòng. Từ sáng sớm đến giờ, chỉ toàn gặp chuyện bực mình, nàng mới chỉ uống chút trà, chưa ăn gì cả, nên rất đói. Chẳng mấy khi ra khỏi phủ, sau khi rời phủ quận vương, nàng bèn thong thả đi dạo trên con phố lớn náo nhiệt nhất, chọn một quán mỳ trông có vẻ sạch sẽ vào ăn.

Trời thu trong lành dịu mát, những lá cỏ màu xanh trắng được các cửa hàng treo ngoài cửa bị gió thổi bay phất phơ. Mấy đứa trẻ cầm chong chóng chạy qua, từ xa xa vọng lại tiếng cười vui vẻ, còn cả âm thanh huyên náo của nơi làm ăn buôn bán… Thanh Thu cầm chặt khăn tay trong lòng căm hận: Sao nàng lại không gả được chồng chứ? Các nữ tử lớn nhỏ trên phố xem ra ai cũng sống tốt hơn nàng, làm gì có ai nhiều tuổi như vậy rồi mà còn cuốn tóc lên thế này. Thật ngượng muốn chết, còn bị người ta chỉ trỏ, nếu xuất giá sớm, giờ nàng đâu cần ở đây phiền muộn.

Một bát mỳ Dương Xuân chỉ có nước dùng suông được đặt trước mặt nàng, Thanh Thu đói phát run. Bát mỳ Dương Xuân không chút váng mỡ thôi cũng tạm chấp nhận, nàng rút đũa ra định ăn, đột nhiên phía sau có người lên tiếng: “Mỳ này mà nàng cũng ăn được?”.

May mà Thanh Thu giữ bình tĩnh, nếu không đã làm đổ bát mỳ, nàng nghệt mặt ra đứng dậy, quay người định hành lễ, bị Vệ Minh giữ, khẽ nói: “Đang ở bên ngoài, không cần hành lễ”.

“Thế...”

Hắn cười khẽ sửa lại: “Phải gọi là công tử”.

Bà chủ tiệm mỳ quên mất là mình đang thả mỳ vào nấu, đứng ngây ra nhìn màn này, lòng nghĩ, vị công tử kia không phải anh tuấn bình thường, không biết có quan hệ gì với cô nương kia.

“Công tử, sao người lại tới đây?” Nàng nhìn xung quanh, không có đám hộ vệ lạnh lùng kia theo sau, thế tử mặc áo vải màu trắng, thật giống như người đọc sách nho nhã. Xem ra tâm trạng thế tử rất tốt, nàng thắc mắc: “Sao không có người đi theo?”.

Vệ Minh mỉm cười đáp: “Để họ theo, ta làm gì cũng không thấy hứng thú, hôm nay chỉ có nàng và ta. Chẳng phải nàng muốn ăn cơm ư, đi theo ta, ta đưa nàng đến một nơi có nhiều đồ ăn ngon”.

Thấy trong tay Thanh Thu vẫn còn cầm đũa, hắn dịu dàng rút đôi đũa khỏi tay nàng đặt xuống bàn, tiện thể móc ra một ít bạc lẻ đặt lên đó coi như trả tiền. Bà chủ vui sướng luôn miệng cảm tạ, Thanh Thu đành phải đi theo, lẩm bẩm: “Một bát mỳ cùng lắm cũng chỉ năm đồng thôi...”.

Thế tử như vậy, cũng thật hiếm gặp. Thôi, thế tử có tiền, nếu nàng mở phường đậu phụ, hy vọng ngày nào cũng gặp được những khách nhân hào phóng như thế.

Vệ Minh thấy nàng đi theo, mắt nhìn phía trước, giống như tự nói với chính mình: “Nghe nói, nàng đến quận vương phủ?”.

Nàng lập tức nhớ tới những chuyện không vui ấy, buồn bã đáp: “Vâng, lâu rồi không gặp lão quản gia, nô tỳ tới thăm ông ấy”.

Hắn đến đây, là vì nàng sao? Nàng chỉ là một nữ tử bình thường không thể bình thường hơn, một trang nam tử xuất sắc như thế tử, mấy khi nàng được gặp. Có lẽ trong lòng nàng sớm đã bị sự đùa cợt của thế tử làm cho rung động, mỗi lần gặp hắn, nàng phải mất rất lâu mới khôi phục lại được nhịp tim. Hôm nay Vệ Minh đột ngột xuất hiện, càng khiến nàng bất an.

Rốt cuộc nàng vẫn kìm được thắc mắc trong lòng, đành cúi đầu bước đi. Sáng sớm đã bị đám a hoàn tới làm loạn, lòng nàng phiền muộn, đương nhiên không muốn bị người ta coi như đồ vật, bị nạp làm thiếp, hình như còn thấp kém hơn. Nàng hận mình không ra gì, nên dùng một nửa dũng khí đối đáp với Khổng Lương Niên trước đó để thẳng thắn từ chối hắn, nhưng vị thế tử này, e rằng nàng càng kháng cự, càng kích thích hắn.

Nàng thận trọng hỏi: “Công tử, chúng ta đi đâu đây?”.

“Ta đưa nàng đến một nơi yên tĩnh, ăn chút gì trước đã.” Trong thành Việt Đô càng ngày càng náo nhiệt, phồn hoa hơn sáu năm trước nhiều, hắn muốn đi dạo một vòng.

Thanh Thu chẳng còn muốn ăn nữa, bất lực nói: “Thế này về lễ không hợp, nô tỳ sao… xứng đi cùng công tử”.

Vệ Minh dừng bước, niềm vui ngập lòng đột ngột bay mất, chầm chậm quay người lại hỏi: “Nàng không muốn ở bên ta đến thế sao?”.

Vừa rồi Vệ Minh không đáng sợ như vậy, Thanh Thu đột nhiên cảm thấy hắn đáng sợ chẳng kém gì đám hộ vệ kia. Nàng muốn cúi đầu xuống thấp tới mức không thấp hơn được nữa, tốt nhất là cả người chui xuống đất. Nhưng hắn không tha, ngay giữa phố nâng cằm nàng lên, khiến Thanh Thu nổi cáu. Thanh danh, thanh danh của nàng.

“Ta giữ nàng lại Giám Thiên các, là vì nghĩ chỗ ở cũ của nàng không an toàn. Yên tâm, ta không ép nàng, sẽ có ngày tự nàng nghĩ thông suốt thôi.” Trong giọng nói của Vệ Minh mang chút lạnh lùng, giống như vì sự không biết điều của nàng đã làm hắn giận.

Nàng lại nghĩ khác, cái gì mà không ép, bị người ta nói tới mức này rồi, giờ còn nói không ép.

Hai người kẻ nào cũng mang nỗi tức giận trong lòng, chẳng ai để ý tới một đôi mắt u ám bên đường đang chớp liên tục khi chứng kiến cảnh ấy.

Vệ Minh cuối cùng cũng tha cho nàng, lại bước tiếp, còn tiện tay cầm tay nàng, đồng thời mở miệng ngăn cản Thanh Thu vùng ra: “Nàng muốn nhiều người nhìn thấy, thì cứ kêu đi”.

Nàng cắn môi im lặng, tay hắn rất ấm, lòng bàn tay có vết chai, chắc do thường xuyên luyện võ mà ra, Thanh Thu bị Vệ Minh kéo lên đi song song, khiến mọi người đều phải ngoảnh lại nhìn. Nàng vội kéo hắn vào một con hẻm vắng vẻ ít người qua lại, hạ giọng nói nhanh: “Thế tử, người thân phận tôn quý, a hoàn trong phủ ai nấy cũng như hoa như ngọc. Hơn nữa quận vương phi cũng có ý tác thành cho người với tiểu thư Huống Linh Ngọc. Nô tỳ tuổi đã nhiều lại chẳng có gì đặc biệt, tính tình lười nhác, có thể nói chẳng tốt đẹp gì cả, người hãy cho nô tỳ rời phủ, được không?”.

Không phải nàng không hiểu, mà việc này không thể kéo dài thêm nữa, lằng nhằng sẽ khiến quận vương phi ra tay can thiệp, lúc ấy còn phiền phức hơn.

Nhưng ngay sau đó bàn tay nàng bị bóp chặt tới đau nhói, Thanh Thu không nhịn được khẽ rên lên, nước mắt trào ra, nghe tiếng thế tử lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ như thế?”.

Cố ngăn nước mắt, nàng gật đầu. Không sai, nàng quả thực nghĩ như thế, hay là đem những lời đã nói với Khổng Lương Niên ra nói với hắn rằng: Nếu không được tổ chức hôn sự đàng hoàng, không sống với nhau tới đầu bạc răng long, thì nàng không thèm? Rõ ràng là chuyện cười, có thể kiếp sau nàng được đầu thai làm một người may mắn hơn, nói không chừng thế tử sẽ mang kiệu tám người khiêng tới đón nàng, còn kiếp này thì đừng mộng tưởng.

“Là vì Khổng Lương Niên sao? Đừng tưởng ta không biết, trước đó nàng đã gặp hắn.”

Nói mãi, nói mãi, Vệ Minh bất giác mất tự chủ nghiêng người về phía trước, chính hắn cũng không hiểu tại sao mỗi lần đối mặt với Thanh Thu, đều như hắn ép buộc. Bản thân thấy nàng nước mắt ròng ròng, Vệ Minh lại có chút không nỡ, thả lỏng lực ở tay, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Thanh Thu, tay kia đưa lên quệt nước mắt cho nàng.

Thanh Thu muốn thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng vô ích, mặt nghệt ra nhìn xem Vệ Minh định làm gì. Lúc này hắn đang thương xót lau nước mắt cho nàng, vừa rồi sao không nhẹ tay hơn? Chẳng qua do đau quá nên nàng mới khóc, chỉ có một giọt, gió thổi sẽ khô, có cần lau không?

Gần rồi, lại gần rồi, nàng nên gạt phắt bàn tay đó ra hay để mặc hắn chạm vào mặt mình?

Chính vào lúc đó, bụng nàng kêu òng ọc khiến động tác vô cùng dịu dàng tình cảm của Vệ Minh khựng lại. Ngay sau đó âm thanh ấy lại vang lên, Thanh Thu ngượng ngùng khẽ dùng sức thoát khỏi hắn. Vệ Minh phải cố gắng lắm mới không phá lên cười: “Xem ra nàng đói lắm rồi, đi ăn cơm trước đã”.

“Được…”

Đột nhiên từ phía sau Vệ Minh, lao tới một mũi ám khí, hắn đã nhận ra sự khác thường ngay trước đấy, liền kéo Thanh Thu quay người. Ám khí đó cắm phập vào một thân cây khiến nó gãy đôi, có thể thấy người này cố ý ra tay ám sát. Hắn nhìn về nơi ám khí bay ra, chỉ thấy đầu hẻm có một bóng người, trong chớp mắt đã biến mất. Vệ Minh hiện tại không đem theo ai, lại lo Thanh Thu hoảng sợ, nên không đuổi theo, không biết là kẻ nào ra tay tàn nhẫn như vậy.

Thanh Thu vốn không biết xảy ra chuyện gì, khó khăn lắm mới thoát được sự bức bách của thế tử. Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngay giây sau lại bị Vệ Minh kéo sát vào người, còn nghe thấy tiếng động, nơi hai người vừa đứng vô duyên vô cớ có một thân cây gẫy làm đôi. Thanh Thu kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”.

Vệ Minh nhìn cái cây đó một lát rồi nói: “Về thôi”.