Tuy rằng chỉ cần gọi một cú điện thoại, Điền Lịch nhất định sẽ nói cậu ta đang làm gì, song Ngô Thế thuộc dạng bướng, Điền Lịch không chịu nói chuyện, hắn cứ cố hỏi cũng vô nghĩa.

Không thể nói rõ vì sao, Ngô Thế rất hi vọng Điền Lịch đừng giả vờ giả vịt trước mặt hắn.

Một bên phiền lòng tô vẽ, một bên thi thoảng lại quay đầu nhìn cửa dẫn đến nhiều lần bị sai.

“Tức thật, lại lệch màu rồi.” Ngô Thế ném mấy cây bút, muốn tìm hàng mẫu tham khảo bên nhà máy đưa tới trước để xem, nhưng lật hết mọi nơi mà vẫn không tìm ra được.

“Bực chết được!” Ngô Thế nhịn không được đạp vào tủ trang trí.

“Cậu muốn đạp chờ mọi người đi hết rồi hẵng đạp, tủ đè lên một mình cậu là đủ rồi, đừng có liên luỵ tới người khác.” Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau hắn.

Đúng là hễ nói là chói tai, chẳng khách sáo chút nào, nhưng đối với Ngô Thế, nó thật giống như ly kem mát lạnh mùa hè làm hắn thoáng cái trở nên phấn chấn.

“Lily!” Ngô Thế vui vẻ bổ nhào tới, “Hôm trước nhà máy đưa hàng mẫu tới để đâu rồi?”

“Đầu cậu ngay cả làm chậu hoa cũng không nổi.” Điền Lịch hừ lạnh một tiếng.

“Cái gì?” Ngô Thế cuống quít giữ đầu.

“Để làm vật trang trí thôi cũng ngại xấu xí.” Điền Lịch lưu loát mở ngăn kéo thứ ba của chiếc tủ ra, “Đã nói với cậu là đặt ở đây rồi mà.”

Chuyện gì xảy ra… Hình như cơn tức còn lớn hơn bình thường. Ngô Thế rụt cổ lại, hậm hực cầm lấy túi văn kiện, chuồn về bàn mình.

Lúc không gặp Điền Lịch thì chẳng thể nào yên tâm, giờ thấy Điền Lịch rồi thì lại thấy bức bối đè nén. Ngô Thế thật sự rất mâu thuẫn.

Trở lại chỗ mình thì thấy bánh ngọt trên bàn, Ngô Thế cầm hộp giấy đưa tới trước mặt Điền Lịch. “Tớ mua cái này.”

Điền Lịch liếc mắt nhìn ký hiệu của Mãn Tâm Viên trên nắp hộp. “Cậu ăn cơm trưa còn chưa đủ hả?”

“Không phải, Lily, cậu có đói bụng không? Tớ thấy cậu nhất định chưa ăn trưa nên mới mua.” Ngô Thế nói rồi lại nhìn thời gian một chút. “Giờ đã là hai rưỡi chiều rồi, buổi trưa cậu đi đâu mà lâu vậy.” Nửa câu sau hắn nói nhỏ dần, Ngô Thế lẩm bẩm như oán giận.

Chắc không ngờ tới đây mới là đáp án chính, Điền Lịch ngẩn người, cúi đầu nhìn chiếc hộp giấy trong tay, một lát sau thở dài rất nhỏ.

“Lúc nào cũng vậy…” Anh nhỏ giọng tự nói.

“Gì cơ?” Ngô Thế không nghe rõ, hỏi lại.

“Không có gì.” Điền Lịch lắc đầu, mở hộp bánh ngọt ra, “Cậu lúc nào cũng thích những thứ ngòn ngọt này.”

“Ăn ngon lắm.” Ngô Thế lắc lư cái đầu, nói: “Nếu cậu sợ ngọt thì để tớ đi pha trà cho.” Nói xong, hắn đi lấy một cái chén cho Điền Lịch.

“Pha cho cậu một chén luôn đi.”

“Hả?”

“Cậu nghĩ tôi là cậu sao, ăn nhiều đồ ngọt như vậy tôi ăn sao nổi?”

“Ừa…”

Giờ này cũng suýt soát giờ uống trà chiều. Hai người đều tự cầm một chén trà xanh, hương trà nhàn nhạt cùng một miếng bánh ngọt làm những tâm tư phức tạp rối rắm vừa nãy thoáng cái tan thành mây khói.

Ngô Thế nhìn vẻ mặt bình thản của Điền Lịch, vẫn nhịn xuống, mở miệng hỏi: “Lily, buổi trưa cậu chạy đi đâu lâu vậy? Đến cũng muộn.”

“Điều này ư.” Điền Lịch khẽ cười. “Bởi vì mùa hè tới rồi, ông chủ đặc biệt cho tớ một giờ nghỉ trưa dài hơi hơn thường, đúng là người biết thông cảm mà.”

“Tốt như vậy sao?” Ngô Thế trừng lớn mắt. “Tớ cũng muốn.”

“Vậy cậu cứ nói với ông chủ.” Điền Lịch hớp một ngụm trà.

“Đừng tưởng tôi không nghe thấy.” Ngô Thế chưa kịp nói xong, trong phòng làm việc của ông chủ đã vang lên tiếng gầm giận dữ. “Ai thông cảm cho cậu chứ.”

“… … … … … … … … … … … …”

Cả công ty thoáng cái im phăng phắc.

Lily, cậu rốt cục đã làm gì ông chủ thế?! Các nhân viên đồng loạt thầm hỏi câu ấy.

Thật sự khó có thể tưởng tượng, Điền Lịch sao lại đạt được giờ nghỉ trưa dài hơi vậy, nói chung không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Ngô Thế nhớ tới lúc trước hắn hỏi ông chủ rằng Điền Lịch ở đâu thì mặt gã xanh như Vạn Niên Thanh ấy, hắn không khỏi nuốt ngụm nước miếng.

“Tớ thấy hay là thôi đi…”

Dù có thể tận hưởng giờ nghỉ trưa dài hơn, nhưng công việc nên làm thì vẫn phải làm. Lúc tan tầm, đồng nghiệp đều lục tục đi ra, Điền Lịch vẫn đang vùi đầu làm việc.

Ngô Thế kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh Điền lịch, đặt cằm lên mặt bàn. “Lily, còn chưa mệt à…” Âm cuối kéo dài thiệt dài, nghe rõ là uể oải. Bởi vì phải đợi Điền Lịch cùng đi ăn cơm nên tới giờ Ngô Thế vẫn chưa đi. Hiện tại toàn bộ công ty đi hết, chỉ còn lại bọn họ.

“Cậu hỏi mười bảy lần rồi đấy.” Điền Lịch cũng không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vô cùng nhanh chóng.

“Lily, cậu không biết tính toán rồi” Ngô Thế chống cằm. “Cậu đã làm quá giờ tan tầm rồi, nghỉ trưa thêm chút chẳng lợi tẹo nào.”

“Giỏi ghê, gần đây đầu cậu càng ngày càng nhạy bén, giấc ngủ này cuối cùng cũng đã mang tế bào rời giường hết rồi.

“… Xì, cậu cứ coi thường tớ đi.” Ngô thế xoay mặt hất hàm.

Điền Lịch từ đầu tới cuối không liếc hắn một cái lặng lẽ cong khoé miệng với đống tài liệu.

Hiệu suất làm việc của Điền Lịch tương đối cao, nhưng vẫn tốn không ít thời gian. Ngô Thế ngồi chờ đã thấy buồn ngủ.

“Này, tỉnh tỉnh.” Trong lúc mơ màng cảm thấy có người nhẹ nhàng đẩy hắn, Ngô Thế mở mắt ra, đại khái là phạm vi nhìn không rõ, trước mắt, mặt Điền Lịch dịu dàng đi mấy phần.

“Hơ hơ hơ….” Ngô Thế ngáp. “Cậu xong hết chưa?”

“Ừm, đói bụng chưa?” Điền Lịch nhẹ giọng hỏi hắn.

Trên mặt y khẽ mỉm cười nhàn nhạt, thoạt nhìn dịu dàng lắm.

Hở? Không đúng, hắn ngủ đến u mê đầu óc rồi, hắn lại thấy Điền Lịch dịu dàng… Ảo giác, ảo giác.

Tư duy trì độn của Ngô Thế bắt đầu vận động, hắn dùng sức lắc đầu, cuối cùng cũng đuổi được suy nghĩ vừa rồi đi.

“Đi mau lên, cậu là ốc sên sao?”

Quả nhiên, vừa lấy lại tinh thần là thấy Điền Lịch dịu dàng vừa rồi chẳng qua là mộng tưởng hão huyền của hắn, Điền Lịch vẫn là Điền Lịch kia, mồm miệng sắc bén làm hắn vừa sợ lại vừa tức, nhưng hắn không ghét nổi.

Lẽ nào cậu có tiềm chất ưa ngược rồi sao?

Ngô Thế nhanh chóng lắc đầu, tiếp cận chân tướng sự việc là việc làm đáng sợ… Thôi thì đừng nghĩ nữa.