Khi cắm cúi làm việc thì thời gian cứ như thoi đưa. Mặt tiền cửa hàng thuận lợi tu sửa xong, chớp mắt đã tới ngày khai trương Quế Hương thôn, lúc đầu còn có một tiệc rượu khai mạc nho nhỏ. Đương nhiên, Ngô Thế và Điền Lịch đều là hạng khách được mời tới. Nghĩ đến công việc vất vả lắm mình mới hoàn thành, tất cả mọi người đều thầm vui thay.

Ngô Thế nhờ cô giúp việc ủi tây trang cho hắn từ sớm, ăn mặc rất sạch sẽ, thẳng thớm, mệt nhọc mấy ngày qua đã chẳng còn, trông khá là hoạt bát. Có cô giúp việc tốt thật đấy, hễ có việc chỉ cần viết trên giấy ghi chú là xong.

“Oa, hôm nay cậu trở nên đẹp trai nha.” Cô Trương kế toán nói với giọng điệu khoa trương.

“Tôi vốn là thế mà.” Ngô Thế hất đầu.

Hôm nay, ông chủ cho hắn và Điền Lịch nghỉ, tiệc rượu bắt đầu vào 7 giờ tối, Ngô Thế thay quần áo rồi chạy tới công ty, chờ Điền Lịch và ông chủ tại hội trường.

“Nghe nói trong tiệc rượu sẽ có loại bánh ga tô mới làm đấy.” Tiểu Trương tiến lại. Quế Hương Thôn cung cấp bánh ga tô miễn phí không giới hạn, ai lại không muốn đi thưởng thức chứ?

Ngô Thế cảnh giác trừng cô ấy, “Trách không được lại nịnh bợ tôi, tôi không mang cô đi đâu.”

“Dù gì cậu cũng không có bạn gái, mang tôi đi cũng không thiệt thòi gì.”

“Ai bảo mỗi lần cô trừ tiền lương tôi thì hớn hở như vạy, quỷ mới muốn dẫn cô đi, cái đồ tay sai chủ nghĩa tư bản.”

Tiểu Trương tức giận cứng mặt. “Không mang tôi đi thì thôi, tôi tìm Lily.”

“Lily cũng sẽ không mang cô đi.” Ngô Thế kiên quyết nói.

Hai người đang đấu võ mồm, Điền Lịch đã đến công ty. Y vừa vào cửa đã nghe thấy có người nhắc tới mình, nhìn theo chỗ phát ra tiếng nói.

“Hai người nói gì tôi đấy?”

“A, Lily.” Ngô Thế nghe thấy giọng Điền Lịch, nhảy tới bên cạnh y. “Nói cậu nghe nhé, lát nữa ngàn vạn lần đừng mang Tiểu Trương tới tiệc rượu.”

“Ngô Thế, cậu là quỷ hẹp hòi.” Tiểu Trương tức giận đến mức mấy lời cãi nhau khi còn bé cũng lôi cả ra.

“Cô cứ thoải mái mắng chửi, một mình tôi sẽ ăn sạch toàn bộ bánh ga tô mới ra, a ha ha ha…” Ngô Thế chống nạnh cười phớ lớ.

Đúng là dùng đầu ngón chân cũng biết tên ngốc này đang lảm nhảm cái gì, Điền Lịch liếc Ngô Thế với vẻ khinh thường. “Cậu tưởng dạ dày cậu là dạ dày trâu à? Cậu muốn đêm ợ lên nhai lại làm bữa ăn khuya à?”

“… Xì.”

“Phụt.” Cái tên vừa vênh mặt với mình vừa nhìn thấy Điền Lịch đã ỉu xìu, Tiểu Trương cười trộm, nhìn mà hả lòng hả dạ.

Sau đó, Tiểu Trương vẫn đi theo, còn gọi cho cả A Phương nữa, hai người tạm thời lấy danh nghĩa là bạn gái của Điền Lịch và Ngô Thế, nhưng mục đích căn bản đều là bánh ga tô.

Trên đường đi, sắc mặt Ngô Thế chẳng tốt chút nào, cứ trừng mắt le lưỡi với Tiểu Trương, giống như con nít cãi nhau vậy. Tựa hồ chỉ cần Ngô Thế ở đây, đường thể hiện chỉ số thông minh của cả công ty đều bị giảm xuống. Ngu ngốc đúng là mầm bệnh, một người lây thành hai người.

Nhưng y có bị coi là người bị lây kia không nhỉ, Điền Lịch không dưng lo lắng.

Tới hội trường xong, Ngô Thế vừa nhấc chân vào đã nhắm về phía bệ bày bánh ga tô cùng hai cô gái kia, Điền Lịch nhanh tay lẹ mắt túm cổ áo hắn.

“Chào hỏi chủ nhà trước đã.” Điền Lịch cầm ly rượu sâm banh nhét vào tay Ngô Thế, kéo hắn và ông chủ Trương đi kính rượu những người khác.

Cái gọi là tiệc rượu xã giao, nói đến cùng chính là cơ hội tốt để mọi người mở rộng quan hệ kinh doanh cho mình. Ngô Thế còn thấy cả Tả tiên sinh và Trì tiên sinh, bọn họ đang bận trao đổi danh thiếp. Ông chủ Trương chuẩn bị mượn cơ hội này thúc đẩy nhân tài trong công ty gã một phen.

Nhưng Ngô Thế hơi thiếu hăng hái. Hắn thực sự không am hiểu việc giả vờ giả vịt, so với việc cười xã giao thì hắn tình nguyện ngồi trong phòng làm việc vẽ vời hơn cả. Hắn chờ tiệc rượu này như vậy, nguyên nhân sợ rằng chẳng khác gì so với đám người Tiểu Trương.

“Ông chủ Trần, xin chào, xin chào.” Ông chủ Trương không biết lại gặp ông tổng công ty nào, kéo bọn họ qua giới thiệu, “Đây là chuyện gia thiết kế của chúng tôi – Ngô Thế, con đây chính là phó…”

Lời giới thiệu đang nói dở thì bị Điền Lịch cắt ngang, y gật đầu chào hỏi: “Chào ông, tôi là trợ lý của chuyên viên thiết kế Ngô Thế, tên Điền Lịch.”

Vừa rồi ông chủ muốn nói gì thế nhỉ? Ngô Thế nhìn gã hơi nghi nghi.

Vòng vo một hồi, Điền Lịch thấy Ngô Thế thực sự đã chán lắm rồi, cũng không miễn cưỡng nữa, để hắn tùy tiện đi ăn bánh ga tô, còn y thì xã giao cùng ông chủ. Ngô Thế nhanh chân chạy tới cạnh Tiểu Trương và A Phương.

Bánh ga tô ăn thử đều được làm rất khéo léo, Ngô Thế vừa nhét xong miếng trước đã có thể ăn luôn miếng sau, hắn ăn vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn nhín chút thời gian nhìn Điền Lịch. Điền Lịch mỉm cười, cầm ly sâm banh đứng trong đám người, dáng người cao ngất, Ngô Thế rất dễ nhìn thấy. So ra, Điền Lịch trông kiểu cách hơn hắn, chẳng giống trợ lý tí nào.

Không hổ là Lily, mọi thứ đều xuất sắc, trông cũng đẹp trai. Ngô Thế len lén nghĩ, lòng dạ không hiểu sao lại thấy đắc ý.

“Haiz, kể cô nghe nhé, thực ra ông chủ đang có kế hoạch tuyển người.” Cô gái nhét đầy một miệng bánh bắt đầu tán nhảm chuyện công ty, Tiểu Trương thần thần bí bí nói với A Phương.”

“Thế ư?”

“Đúng vậy, còn điều động nhân sự nữa, Lily lần này nhất định sẽ thăng chức đấy.”

Ngô Thế vốn không có hứng thú với chuyện linh tinh nhưng nghe nhắc tới Điền Lịch thì liền dỏng lỗ tai lên nghe.

“Cô nói chuyện anh ấy thăng lên chức quản lý sao? Lily từ chối lâu rồi mà.”

Hả? Lily từ chối thăng chức lúc nào? Nghe thấy chuyện hắn chưa bao giờ biết tới, Ngô Thế trợn mắt lên.

“Ông chủ sẽ không bỏ qua đâu, dù sao thì bây giờ việc Lily làm chẳng khác quản lý là mấy, tiền lương cũng là ở cấp quản lý, chỉ thiếu cái danh hiệu mà thôi. Ông chủ hình như đã nói với anh ấy mấy lần nhưng anh ấy cứ một mực từ chối. Song lần này tuyển người xong, anh ấy không thể làm chức trợ lý được nữa.” Tiểu Trương nói ra đạo lý rõ ràng.

Dường như không phải chuyện xảy ra gần đây, nhưng vì sao Điền Lịch không nói với hắn0, vì sao phải từ chối? Ngô Thế nhăn mi lại, kéo Tiểu Trương. “Cô chắc chắn ông chủ nói về chuyện thăng chức mấy lần với Lily sao?”

Tiểu Trương không biết Ngô Thế đang nghe, thấy sắc mặt hắn không tốt, hơi bị dọa, “Đúng vậy, cậu không biết à?”

Cô ấy hỏi ngược như vậy, vẻ mặt Ngô Thế càng tối sầm.

Ngẫm kỹ lại, việc này để Ngô Thế nghe được cũng không hay, trợ lý của mình thăng chức trên cả mình, tâm lý chắc không chịu nổi đâu. “Cậu đừng nói nữa.” A Phương khẩn trương kéo Tiểu Trương, hai người chán nản trốn sang bên kia bàn.

Ngô Thế đứng ngây ngốc một lúc, quay đầu hùng hổ đi về phía Điền Lịch.

“Có phải là nói bậy hay không?” Tiểu Trương và A Phương hai mặt nhìn nhau. Nhưng việc cho tới nước này, các cô cũng không có can đảm đi ngăn cản.

Điền Lịch và ông chủ xã giao quả là khá mệt mỏi, đang chuẩn bị kiếm một góc nghỉ ngơi thì thấy Ngô Thế hằm hằm đi tới.

“Điền Lịch, cậu đi theo tớ chút.”

Sắc mặt hắn thực sự rất xấu, thậm chí xưng hô cũng sửa lại. Điền Lịch không rõ chuyện gì chọc giận hắn, chẳng hiểu mô tê gì cả thì đã bị kéo ra khỏi hội trường tới nơi vắng người.

“Làm sao vậy?”

“Ông chủ đã từng nói với cậu chuyện thăng chức à?”

Còn tưởng rằng chuyện gì, thì ra là việc này. Điền Lịch thở phào nhẹ nhõm. “Đã từng nói thì làm sao vậy, chút việc ấy cậu cũng để ý? Dù sao thì tớ cũng từ chối rồi mà.”

“Dù không phải chuyện lớn, vậy vì sao cậu không nói với tớ?” Một tay Ngô Thế áp Điền Lịch lên tường.

“Tớ…” Điền Lịch thực sự không ngờ Ngô Thế lại có phản ứng lớn như thế, không phải bởi vì y có chức cao hơn hắn mà tức giận chứ? Lưng Điền Lịch đụng vào tường, đau hừ một tiếng, đang muốn mở miệng giải thích.

Thế nhưng Ngô Thế hoàn toàn không muốn để y nói chuyện mà cứ nổi giận đùng đùng nói tiếp: “Vì sao không nói với tớ, vì sao chuyện của cậu tớ phải nghe miệng người khác? Hay là lo tớ ghen tị với cậu? Cậu thấy tớ là loại người như vậy sao?”

Trong khoảng thời gian này, bao phiền muộn từ việc Điền Lịch cứ không thèm hé răng nói nửa lời đã khiến hắn nổ bung, Ngô Thế cầm cà vạt của Điền Lịch, càng nói càng kích động.

“Điền Lịch, vì sao không chịu tin tớ?! Vì sao bất luận việc gì cũng giấu tớ? Tôi không đáng tin như vậy sao? Tôi ngay cả tư cách nghe cậu nói cũng không có hả?”

“Không phải tớ không tin cậu…” Điền Lịch chống cơ thể Ngô Thế, muốn đẩy hắn ra nhưng Ngô Thế không hề xê dịch chút nào.

“Vậy vì sao cậu không nói?!” Ngô Thế bày tính xấu như đứa con nít, càng không ngừng ép hỏi.

Điền Lịch rốt cuộc tức giận, y gằn giọng, “Ngô Thế, cậu bình tĩnh chút được không?”

Giọng nói lạnh như băng xông thẳng vào tai Ngô Thế, Ngô Thế giật mình, một lát mới tỉnh ra đang cầm cổ áo Điền Lịch gí y vào góc tường.

Ngô Thế rụt tay lại như bị điện giật, thở dài lui lại vài bước. “Xin, xin lỗi.”

Điền Lịch không nói gì, tự mình chỉnh lại quần áo lộn xộn nhưng còn chuyện thắt cà vạt thì y làm kiểu gì cũng không xong.

“Xin lỗi.” Ngô Thế nói lại một lần nữa, giọng nói còn kèm điệu run run như muốn khóc, hơi nước đọng trong mắt từ từ tăng lên. “Tớ sợ lắm, Lily, không biết vì sao, gần đây càng ngày càng sợ, cứ luôn thấy chúng ta không còn là chúng ta như trước nữa.”

Ngô Thé nháy mắt, giọt nước mắt to rớt xuống. Hắn dùng tay áo lau mắt nhưng trái lại, mặt mũi càng ướt hơn.

Điền Lịch rốt cục đã chỉnh lại quần áo xong, nhìn Ngô Thế đang khóc lóc thê thảm, đột nhiên thở dài.

“Cậu đúng là đứa nhóc bảy tuổi mà.” Y gạt nước mắt trên mặt Ngô Thế. “Khóc cái gì hả? Chúng ta có chỗ nào không giống như trước chứ.”

Ngô Thế dẩu môi, nghiêng đầu tránh tay Điền Lịch. “Không phải như thế, Lily, không phải như thế.” Hắn thì thào tự nói, hốt hoảng xoay người rời đi.

Ở sau lưng hắn, Điền Lịch suy sụp dựa lưng vào tường từ từ ngồi xuống đất.

Nếu như cái gì tớ cũng nói cho cậu, nếu như cậu biết chỗ nào không bình thường thì cậu còn cười với tớ không?

Vấn đề này, Điền Lịch không hỏi được.