Quẹo xe vào đường lớn, Khương Tú Văn bát quái nhìn nhìn về phía Địch Thu Hạc ở ghế lái phụ.

Địch Thu Hạc phát hiện được tầm mắt hắn, bất động thanh sắc đem tờ giấy note cầm trên tay lật lại phủ trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn, dung mạo như vẽ, đằng đằng sát khí.

"Khụ." Khương Tú Văn thu hồi tầm mắt, mắt nhìn phía trước, làm bộ tùy ý hỏi, "Người vừa nãy là ai a, bộ dáng hình như rất quen thuộc với cậu, là bạn mới kết giao?"

"Không phải." Địch Thu Hạc ngữ khí thâm trầm trả lời, nắm thật chặt tờ note trong tay, muốn nói chính là tiểu cẩu tử không biết tốt xấu, nhưng lời đến khóe miệng lại rất nhanh nuốt xuống, cuối cùng cũng làm bộ tùy ý trả lời, "Là một movie fan của tôi, lần trước tôi cho cậu ấy một tờ chữ ký, cậu ấy vì báo đáp tôi, liền cũng ký một tờ cho tôi."

Khương Tú Văn nghiêng mắt nhìn một cái tờ giấy anh che ở trong tay, biểu tình cổ quái, "Movie fan vì báo đáp thần tượng, cho nên đá lại một tờ chữ ký của mình, sau đó giống như nhìn thấy ôn dịch bỏ lại thần tượng chạy?" Còn ám chỉ thần tượng là chó? Đây thật sự không phải anti fan?

Địch Thu Hạc thân thể cứng đờ, quay đầu nhét tờ note vào túi áo, kéo lưng ghế nằm xuống, kéo mũ lưỡi trai qua che ở trên mặt, giả chết, "Tôi mệt rồi, tới chỗ ăn cơm lại gọi tôi."

"......" Nơi này cách chỗ ăn cơm lái xe chỉ cần 5 phút, có tìm được lý do hợp tình hợp lý hơn trốn tránh đề tài hay không?

Oán giận ảnh đế một trận, Hạ Bạch cả người sảng khoái nghênh đón một thứ 2 mới, sau đó lúc mua bữa sáng đần ở cửa sổ mua cơm.

"Một chén cháo hai món kèm, tổng cộng 3 đồng, mời quẹt thẻ." Thanh âm bác gái quán ăn vang dội từ bên kia cửa sổ truyền đến.

Cậu từ lớp ngăn túi máy ảnh trống rỗng rút tay ra, lặng yên, từ phía trước hàng lối đi ra, rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Vương Hổ, "Lão đại a, giang hồ cứu gấp, em mua bữa sáng quên mang tiền......"

Giải quyết xong bữa sáng, Ngưu Tuấn Kiệt đã từ trong đả kích thất tình trở lại bình thường tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, liếc mắt nhìn hai người Vương Hổ và Trần Kiệt đi ở phía trước, thấp giọng nói, "Tiểu Bạch, cậu có phải không còn sinh hoạt phí rồi hay không? Tôi thấy cậu hình như bỏ việc làm thêm, lúc này chính là cuối kỳ, bỏ làm thêm cũng tốt, vừa vặn có thể có thời gian rảnh bổ túc, cậu cũng đừng quá mệt mỏi bản thân, học phí gì đó kỳ sau, nếu có khó khăn, các anh em đều có thể hỗ trợ."

Hạ Bạch nhìn bộ dáng dè dặt của hắn giống như là sợ đả kích lòng tự ái của mình, trong lòng ấm áp, nhịn không được cầm lấy máy ảnh hướng về phía hắn tách tách một cái, sau đó cười ôm cổ hắn, trả lời, "Sinh hoạt phí tôi vẫn còn, chính là thẻ bị rơi, cho nên không cách nào trả quán ăn, phải cầu viện. Cậu đã đề xuất hỗ trợ, vậy trước khi làm lại được thẻ, ba bữa của tôi sẽ để cho cậu bao hết đi!" Cậu trước kia đối với phương diện tiền bạc tương đối nhạy cảm, không muốn chiếm tiện nghi của bạn tốt, dẫn tới đám Vương Hổ ở phương diện này có chút vô cùng dè dặt, mà cậu hiện tại đã ở trong biển tiền ngâm rất nhiều năm, đã minh bạch "Anh em ruột tính toán rõ ràng" ở lúc nào đó kỳ thực cũng bất lợi cho sống chung. Ý tốt của bạn tốt thích hợp tiếp nhận, chờ sau này có cơ hội thích hợp sẽ hồi báo thỏa đáng, cái gọi là có tới có lui, mới là đạo sống chung thoải mái.

Ngưu Tuấn Kiệt thấy thái độ này của cậu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười hớn hở, móc ra một tấm thẻ trong túi nhét vào trong tay cậu, vẻ mặt thổ tài chủ không thiếu tiền hùng hồn nói, "Bao bao bao, thẻ cho cậu, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tùy tiện quẹt! Cha tôi nạp bên trong hai vạn đồng, tôi một mình ăn tới tốt nghiệp cũng không hết!"

Vương Hổ và Trần Kiệt đi ở phía trước nghe động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy Ngưu Tuấn Kiệt vẻ mặt hớn hở, biết là chuyện thành rồi, cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nhau ăn ý, trì hoãn bước chân chờ hai người đến gần, sau đó tự nhiên gia nhập đề tài, dàn hàng đi về phía khu dạy học.

Buổi trưa bốn người ở trong phòng ăn dùng thẻ của Ngưu Tuấn Kiệt quẹt chút thức ăn, cùng nhau nhiệt nhiệt nháo nháo ăn bữa cơm, sau khi ăn xong Hạ Bạch tạm biệt mấy người, một mình đi làm thủ tục làm lại thẻ.

Bên cạnh không có người, cậu rốt cục rảnh rỗi nghĩ lại thẻ rốt cục là mất ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt Địch Thu Hạc.

Nhớ mang máng, ngày đó ở trong hẻm nhỏ, lòng đồng tình của mình tràn lan, lấy ra tấm thẻ nghiêm túc giải thích với đối phương một chút thân phận của mình, còn mắc ói khích lệ đối phương một trận...... Sau đó đối phương lại không biết xấu hổ cầm đi thẻ của cậu? Đây rốt cuộc là ảnh đế gì vậy! Lấy đi phí ăn cơm của học sinh nghèo, lương tâm của hắn không biết đau sao?

Lại nghĩ tới tấm ảnh em gái nhỏ dắt chó hôm qua bị đối phương phá hoại, cậu nhịn không được tức giận lấy máy ảnh ra, lật đến ảnh ngày hôm qua, ấn xóa, xóa...... Hử? Trong tay người này hình như cầm cái gì......

Cậu ghé sát vào màn hình máy ảnh, zoom ảnh lớn, chỉ thấy trong tay thon dài xinh đẹp của Địch Thu Hạc quả nhiên cầm một thứ hình dáng cái thẻ, nhìn màu sắc và kích cỡ, hình như, rất giống...... Chính là thẻ của mình......

Chả nhẽ Địch Thu Hạc hôm qua gọi mình, là vì trả thẻ?

......

Cậu để máy ảnh xuống, chột dạ nhìn lên cảnh sắc tươi đẹp rực rỡ buổi chiều.

Thôi vậy, ân oán tương báo, liền để cho ân oán của cậu và Địch Thu Hạc kết thúc ở tấm thẻ đã mất và tờ note vẽ chó kia đi.

Làm xong thủ tục cần thiết, cậu đi tới quán net ngoài trường, trước tiên chỉnh ảnh hôm qua và tổng hợp ảnh chụp người tâm đắc gửi tới mail Từ Dận Vinh, sau đó từ trong email công việc Thánh Tượng gửi tải xuống ảnh tuần này cần sửa, bắt đầu làm việc.

Một tiếng sau, tiết buổi chiều sắp bắt đầu, cậu duỗi cái lưng mỏi, gọi điện thoại cho Vương Hổ bảo hắn giúp mang sách, sau đó gửi ảnh đã chỉnh xong tới mail, tắt máy tính tính tiền rời đi.

Chờ sau khi cậu rời đi, thanh niên văn nghệ tóc dài ngồi bên cạnh cậu lấy tai nghe xuống, tắt màn hình game, mở diễn đàn trong trường ra, mười ngón tay như bay, hưng phấn đăng bài — Tin hot trong đảng quán net! Học đệ đáng yêu tới quán net hẳn là vì làm bài tập!

Một căn hộ hạng sang nào đó, Địch Thu Hạc vừa mới kết toán xong phí phát ngôn về tới nhà mở máy tính ra, ngón tay tự động tự phát mở website trường đại học Q ra, click đã đấu giá sản phẩm.

Tiến độ giao dịch: Người bán không hồi âm.

Anh nghiêm mặt xuống, cầm lấy notebook trên bàn mở ra, lấy ra giấy note màu hồng phấn kẹp bên trong, chụp hình, lựa chọn bán sản phẩm không dùng tới, định giá 10 đồng, sau đó upload, load...... Thao tác gián đoạn, upload thất bại.

Tiểu cẩu tử khốn khiếp!

Tức giận tắt thao tác upload bỉ ổi bị gián đoạn của mình, anh một lần nữa kẹp tờ giấy note lại trong notebook, suy nghĩ một chút lại lấy nó ra, nhét vào trong ngăn kép ví tiền, nghiến răng u ám nghĩ, không phải nói vật này có thể chặn nạn sao? Nếu chặn không được, anh liền đào sâu ba thước móc tiểu cẩu tử kia ra, để cho cậu ta vì lừa đảo tối qua nói xin lỗi! Nhận tội! Vỗ vai uốn chân làm tiểu đệ!

Ở trong đầu đem tiểu cẩu tử sai sử một lần, anh rốt cục tâm tình sảng khoái, vẻ mặt ôn nhu dễ gần cầm lấy con chuột, tiện tay refresh diễn đàn, sau đó một topic hot xuất hiện ở trang đầu.

Hử? Học đệ đáng yêu? Có tiểu cẩu tử đáng yêu sao?

Anh cười nhạo một tiếc, ôm một loại kiêu ngạo trong lòng chính mình cũng không hiểu lắm mở ra, một mắt ba hàng xem xong nội dung của chủ thớt, thờ ơ lăn chuột xuống lung tung.

Một tấm hình xuất hiện dưới post, bối cảnh là quán net, nhìn góc độ hẳn là chụp trộm, chính giữa hình, một chàng trai hơi gầy mặc áo lót caro ngồi trên ghế sofa đen, tay cầm con chuột, sống lưng ưỡn rất thẳng, mà trên màn hình trước mặt cậu, giao diện phức tạp của phần mềm photoshop được phóng lớn nhất, trên giao diện là một hình quảng cáo được sửa tới một nửa.

Thân hình này, tiểu cẩu tử?

Anh không tự chủ ngồi thẳng thân thể, nhìn chằm chằm người trong ảnh khuôn mặt bị tỉ mỉ làm mờ, tựa hồ có thể xuyên qua đống làm mờ kia nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tới đáng ghét kia của đối phương, cùng lúm đồng tiền nhỏ thiếu đánh lúc cười trên má trái.

"Chỗ không khí tồi tệ như quán net...... Bị chụp lén đáng đời!" Anh ý tứ hàm xúc không rõ hừ lạnh một tiếng, nhịn không được lăn con chuột đem nội dung của lâu chủ một lần nữa cẩn thận nhìn, nhìn xong còn nhịn không được ấn chuột phải tải hình xuống.

Sau đó trong lòng lại khó chịu.

Tiểu cẩu tử làm việc còn phải tới quán net, là bởi vì không có máy tính riêng sao? Tên kia hình như ăn mặc khá giản dị, hôm qua còn đi tìm việc làm thêm...... Đột nhiên tâm tắc.

Anh buông con chuột ra, nhìn chằm chằm hai tấm ảnh chụp của lâu chủ hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy đống làm mờ kia không vừa mắt, tầm mắt vừa chuyển, chú ý tới màn hình trước mặt tiểu cẩu tử, nhướng mày, zoom hình lớn hơn chút.

Giữa phần mềm photoshop, góc tấm hình quảng cáo chỉnh đến một nửa, in rõ ràng mấy chữ "Nhiếp ảnh Thánh Tượng".

Anh lập tức nghĩ tới phòng làm việc đối diện Nhiếp ảnh Hồng Khách kia, lại nghĩ tới lời tiểu cẩu tử hôm qua nói đi tìm việc làm thêm, nhất thời tâm càng tắc, nhịn không được lôi điện thoại ra gọi cho Khương Tú Văn.

Khương Tú Văn đang lái xe, thấy Địch Thu Hạc gọi điện tới, con ngươi đảo một vòng, giống như tùy ý nói với Khương Quan Sơn ngồi ở ghế phó lái lật kịch bản, "Cha, con có điện thoại, lái xe không tiện nhận, cha giúp con nhận tí đi."

Khương Quan Sơn từ trong kịch bản hoàn hồn, cầm lấy điện thoại của hắn, chờ sau khi nhìn thấy tên họ người gọi tới dùng mắt đao gọt hắn một cái, sau đó ấn nghe, lại mở hands-free, tuyệt không cho đối phương bất kỳ cơ hội giở trò khôn vặt nào.

Khương Tú Văn thấy thế kéo mặt xuống.

"Phế vật." Điện thoại sau khi kết nối, thanh âm Địch Thu Hạc lập tức truyền ra, hoàn toàn không để cho người khác cơ hội nói tiếp, "Ngay cả tuyển việc làm thêm tuyển không qua được đối diện, khó trách bị đối diện đoạt vụ làm ăn của đài truyền hình."

Tút tút tút, điện thoại cúp.

Cha con Khương gia: "......"

"Thu Hạc nó......" Khương Quan Sơn mở miệng trước, biểu tình có chút phức tạp, "Ở trước mặt ngang hàng, đều là như vậy...... không kiềm chế được sao?"

Khương Tú Văn nhớ tới bạn tốt ở trước mặt trưởng bối thời thời khắc khắc treo lên mặt nạ ôn nhu thân thiện, tắc nghẹn, khó khăn giúp anh giảng hòa, "Cậu ấy chỉ là nóng nảy, con lúc trước đề cập với cậu ấy chuyện của studio ảnh, cậu ấy rất lo lắng cho con...... Cha cũng biết đấy, cậu ấy người này mềm lòng, bạn bè trải qua không thuận cậu ấy so với người đó còn lo lắng hơn."

"Phải không." Khương Quan Sơn vuốt phẳng một chút góc cạnh kịch bản, vẻ mặt lãnh mạc, "Nghe ra, nó quả thật rất gấp."

Khương Tú Văn thở phào nhẹ nhõm, cười tiếp tục tròn, "Đúng thế, cậu ấy chính là người quá tốt, luôn thích bận tâm cái này......"

"Cho nên con bị đối diện đoạt vụ làm ăn của đài truyền hình là xảy ra chuyện gì?" Khương Quan Sơn nghiêng đầu nhìn hắn, mắt sáng như đuốc, "Lúc trước là ai nói với cha mọi chuyện ở studio ảnh đều tốt, gây dựng sự nghiệp thuận lợi, rất nhanh là có thể kiếm lời?"

"......"

"Như vậy, đứa nhỏ Thu Hạc kia, rốt cuộc thật sự vì con lo lắng, hay là thật sự không kiềm chế được?"

"......"

"Studio ảnh dẹp đi, trở về cùng cha học đạo diễn."

"Thật sự không kiềm chế được! Cũng là thật sự con vì sốt ruột!" Khương Tú Văn lập tức vứt bỏ tiết tháo, ở trong lòng đốt nến cho bạn tốt, "Cha, cha nghe con nói, kỳ thực Thu Hạc cậu ấy......"

Trước khi ngủ, Hạ Bạch mở website của trường, chuẩn bị kiểm tra chút tiến độ làm lại thẻ, kết quả vừa mở liền nhận được một đống lớn nhắc nhở giao dịch, sau khi sửng sốt vài giây mới nhớ tới chuyện treo bán đồ không dùng tới chữ ký của Địch Thu Hạc.

Lúc ấy cậu yết giá bao nhiêu? 5 đồng hay là 10 đồng?