Edit + Beta: Vịt

(Ôi đm cái số words nóđúng như cái tên =.= hơn 10 nghìn words gấp 3 lần bình thường)

Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó cười lắc đầu, trả lời, "Không, có bệnh chính là mẹ kế của tôi." Trước khi phát hiện bị chụp ảnh, anh cho rằng Tần Lỵ sẽ thông minh chút, thành thật đi cọ lại độ hảo cảm với cha anh, không dám động vào mình nữa. Sau khi phát hiện bị chụp ảnh, anh biết mình hiểu lầm, Tần Lỵ hiện tại ngừng muốn cọ cọ độ hảo cảm với cha anh, còn muốn phá hỏng đường ra của mình.

Anh lấy lui làm tiến đứng vững địa vị trong lòng cha, triệt để thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Đô, Tần Lỵ khẳng định rất bất an, sau đó nhất định sẽ nghĩ cách bức mình trở lại Hoàng Đô một lần nữa khống chế mình, tiếp đó cắt đứt đường ra của mình. Từ sau khi rời khỏi Hoàng Đô, Tần Lỵ có thể sẽ có động tác anh đều suy nghĩ qua, nhưng anh không nghĩ tới động tác của Tần Lỵ lại nhanh như vậy.

Căn hộ này là Tần Lỵ cho anh, bên trong có môn đạo gì anh đã sớm đoán được, bây giờ tiểu khu quản lý nghiêm ngặt đột nhiên có cẩu tử mai phục ở gara chụp ảnh, đây không thể nghi ngờ là một tín hiệu — Tần Lỵ không nhịn được.

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng được chuyện Tần Lỵ kế tiếp sẽ làm, đầu tiên là giội cho mình một chậu lớn nước đen, sau đó tuôn ra chuyện công ty bất đắc dĩ đóng băng anh, ngay sau đó lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay lén lút phong sát mình, ép mình chật vật trốn về Địch gia, sau đó ở trước mặt cha giả bộ hiền thê lương mẫu, một lần nữa nhận mình trở về, an tâm cha. Tới lúc đó cha nhất định sẽ rất cảm động, mà mình làm một diễn viên hắc liêu (*) đầy người, giới giải trí đừng nghĩ lăn lộn, làm người thừa kế Hoàng Đô lại quá mất mặt, cho nên cả đời chỉ có thể cả đời sống dưới bóng của Tần Lỵ và hai đứa con bà ta, trở thành công cụ Tần Lỵ biểu diễn tình mẹ. Mà nguyên nhân dẫn đến Tần Lỵ lúc trước vẫn không có động tác hiện tại đột nhiên cuống cuồng, đại khái chính là gần đây bị tin tức đã tìm được nam chính trong bộ phim mới chú Khương mơ hồ thả ra.

((*) hắc liêu: mấy tin tức tiêu cực, ảnh hưởng tới hình tượng)

Nếu hôm nay tiểu cẩu tử không có ở đây, mấy phóng viên chụp ảnh kia sẽ làm những cái gì? Chỉ là chụp ảnh sao? Hai là sẽ làm cái khác? Anh rất xác định mình trước khi mang theo tiểu cẩu tử về, không có ở trong video giám sát căn hộ này lưu lại bất kỳ hình ảnh có thể trở thành hắc liêu, cẩu tử hôm nay chụp ảnh như vậy là vì cái gì? Thăm dò? Chuẩn bị vài tấm hình giống thật mà là giả, xào nấu ra một vài tin tức tưởng thật mà giả? Tần Lỵ bước kế tiếp sẽ làm cái gì?

Trong đầu loạn thất bát tao nghĩ tới một vài chuyện không quá vui vẻ, nụ cười trên mặt anh không tự chủ mặt nạ hóa, mặt mày mang nụ cười rõ ràng là bộ dáng hết sức ôn nhu, ánh mắt lại một tia nhiệt độ cũng không có, lạnh lẽo một mảnh.

Hạ Bạch nhìn Địch Thu Hạc như vậy, nhớ tới vừa nãy nhìn qua mấy bạo liêu kia cùng với kết cục kiếp trước của Địch Thu Hạc, chút bực tức bởi vì bị đối phương liên tục đùa giỡn mà dâng lên từ từ tiêu tán, nhịn không được thở dài.

Đây là một thanh niên đáng thương, mặt nạ là xác ngoài anh bảo vệ mình, giống như tâm tình lúc trước lộ ra ngoài có lẽ là phóng túng duy nhất của anh.

"Có gì tôi có thể giúp anh hay không?" Cậu dịch máy tính ra, chăm chú nhìn anh.

Sau khi trọng sinh tới bây giờ, một lần lại một lần cùng người này gặp nhau, từ ban đầu không muốn can thiệp quỹ đạo nhân sinh của đối phương, tới nhắc nhở không rõ ràng, rồi đến hiện tại hy vọng có thể giúp đối phương một tay, cậu hiểu được, mình đã trong lúc vô tình coi đối phương thành bạn bè...... Mặc dù người này xấu xa lại ấu trĩ, mỗi lần gặp mặt đều có thể chọc cậu tới muốn chết.

Địch Thu Hạc hoàn hồn, cùng ánh mắt cậu đụng nhau, bị quan tâm thuần khiết bên trong lay động một cái, sau đó phản xạ có điều kiện dịch chuyển tầm mắt, cười đóng máy tính lại, giương cằm ra hiệu phòng bếp một cái, "Có, tôi đói rồi, muốn ăn beefsteak, năm phần chính." Nói xong duỗi cái eo mỏi thỏa mãn, ngã ở trên ghế salon bay ra một cái tạo hình hỏng bét của lão gia chờ cơm ăn.

Biểu tình nghiêm túc căng thẳng trong nháy mắt phá công, Hạ Bạch cứng ngắc nhìn Địch Thu Hạc không chút hình tượng ngồi liệt trên ghế salon, tiến lên tức giận đạp anh một cước, sải bước đi vào phòng bếp.

"Tôi còn muốn uống rượu đỏ, cậu bồi tôi uống!"

Hạ Bạch hướng anh dựng thẳng ngón giữa, cảm thấy lòng đồng tình tràn lan vừa rồi của mình chính là thuần sát bút 24K.

Thanh âm máy hút khói dầu mở ra truyền đến, Địch Thu Hạc giật giật chân vừa mới bị đá, đem gối ôm áp ở trên mặt dịch ra, híp mắt nhìn trần nhà phát ngốc, sau đó cười híp mắt nhảy lên tìm điện thoại.

Địch Thu Hạc: Tú Văn! Em trai tôi thật đáng yêu!

Khương Tú Văn:...... Cậu cư nhiên sẽ cảm thấy tên Địch Hạ Tùng đạo đức giả kia đáng yêu, là bị mất đầu sao?

Địch Thu Hạc: Địch Hạ Tùng có tư cách gì làm em trai tôi? Trên mặt nó có lúm đồng tiền sao? Có tiểu cẩu tử tri kỷ sao? Có tiểu cẩu tử biết trợn mắt trắng sao?

Khương Tú Văn: Tiểu cẩu tử là ai? Chờ chút, xưng hô này sao có chút quen tai...... Cậu nói em trai sẽ không phải fan nam kia của cậu đi? Là cái tên Bạch lại Bạch cậu dùng nickname lừa bịp kia?

Địch Thu Hạc: Đúng thế, cậu ấy không chỉ là fan của tôi, còn là học đệ của tôi, gọi tắt là em trai, tôi đây làm học trưởng, phải hảo hảo bảo vệ cậu ấy. (T tưởng m gọi tắt là "vợ" chứ =.=")

Khương Tú Văn: Tôi đăng ký giúp cậu rồi, cỡ chuyên gia, cỡ chuyên gia khoa tâm thần, nhớđúng giờđấy, đừng lãng phí tiền của tôi.

Địch Thu Hạc: Cậu chính là ghen tỵ.

Khương Tú Văn:...... Xin người, uống thuốc đi.

"Hờ hờ, nam nhân ghen tỵ thật xấu xí." Địch Thu Hạc khoe khoang một cái, hài lòng ném điện thoại ra, mặc niệm mấy lần em trai, càng đọc càng cảm thấy xưng hô thế này tốt vô cùng, mà hết sức thích hợp với Hạ Bạch.

Khó trách vừa nhìn thấy tiểu cẩu tử đã cảm thấy thân thiết, hóa ra bởi vì anh muốn để cho đối phương làm em trai mình, không tệ không tệ, ánh mắt mình thật tốt, tiểu cẩu tử miệng dao găm tâm đậu hủ, so với Địch Hạ Tùng tốt gấp một vạn lần, tuyệt đối là em trai tốt hoàn mĩ!

Weibo không ngừng nhắc nhở có bình luận mới các loại tin tức khen ngợi tới, anh hoàn toàn không nhìn, vui vẻ đứng dậy đi tới cửa phòng bếp, nhìn Hạ Bạch đang lật mặt beefsteak chín, kinh hỉ, "Cậu biết nấu cơm?"

Thân là một cẩu độc thân một mình kiếm sống nhiều năm, nấu cơm nhưng là kỹ năng thiết yếu. Hạ Bạch thêm chút gia vị lên beefsteak, ngay cả ánh mắt cũng không nguyện ý cho anh.

Địch Thu Hạc một chút không để ý cậu không để ý tới mình, ngược lại cảm thấy Hạ Bạch tức giận nhưng vẫn nấu cơm cho mình ăn như vậy đáng yêu muốn chết, nhịn không được đi tới phía sau cậu, giơ tay lên ấn đỉnh đầu cậu, thỏa mãn nhu nhu, "Em trai ngoan, anh trai thương em."

Sảng! Nói ra những lời này quả thực cực sảng!

Tay cầm cái xẻng lật của Hạ Bạch dừng một chút, chân mày co quắp, quyết đoán di chuyển chân phải ra sau, hung hăng đạp xuống!

Tay đặt trên đầu dừng một chút, sau đó thanh âm vẫn như cũ ôn nhu vững vàng của đối phương vang lên, "Hại tôi bởi vì thương ảnh hưởng tiến độ quay chụp, phí lỡ việc cậu đền không nổi đâu, em trai."

Hạ Bạch nghẹn một cái, yên lặng thu chân lại, sau đó hất tay anh ra, lấy beefsteak đã chiên xong ra, xoay người đặt cái đĩa vào trong tay anh, chân thành nói, "Ăn đi, lấp kín cái miệng hỏng của anh." Đừng khiêu chiến ranh giới tính khí của cậu nữa.

Địch Thu Hạc nhận lấy cái đĩa, hưởng thụ mà ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn, sau đó đưa tay chọt lên vị trí lúm đồng tiền trên má trái cậu, xoay xoay, "Học đệ, cười cái."

Hạ Bạch cười lạnh, đem toàn bộ dầu trên tay bôi lên khuôn mặt cười đến đáng ghét kia.

Mười phút sau, làm hại nhau xong hai người vây quanh bàn trà ngồi xuống đất, không chút hình tượng nào gặm beefsteak, trong tay là rượu đỏ dùng ly giấy dùng một lần đựng.

"Sau khi phóng xong hắc liêu anh chuẩn bị làm gì bây giờ? Chờ lúc tác phẩm mới công bố lại tẩy trắng sao?" Hạ Bạch ăn được một nửa nhịn không được hỏi.

Địch Thu Hạc bưng chén rượu đỏ lên uống một ngụm, híp mắt hồi vị một chút, sau đó cười trả lời, "Không, chờ tôi sau khi xóa weibo, mấy hắc liêu kia sẽ từng chút một tẩy trắng, sau đó đám netizen từng mắng tôi kia sẽ hối hận không kịp ân hận thống khổ không thôi...... Mà khi đó tôi đã tới tỉnh biên giới quay phim rồi."

Hạ Bạch sửng sốt, "Tới tỉnh biên giới quay phim?" Cậu nhớ tác phẩm trở mình của Địch Thu Hạc kiếp trước là bộ phim tiên hiệp 《Tiên đồ 》 của đạo diễn Lâm Mặc, địa điểm quay là thành điện ảnh và truyền hình ở trong nước và các phong cảnh nổi tiếng, không có liên quan một mao tiền với tỉnh biên giới.

"Ừ." Địch Thu Hạc gật đầu, mặc dù là ngồi đất, nhưng động tác cắt beefsteak của anh vẫn như cũ ưu nhã, "Bộ phim mới của tôi là tác phẩm mới của đạo diễn Khương Quan Sơn, tôi diễn nam chính, một cảnh sát mới nằm vùng tới nhóm buôn thuốc phiện của nước bên cạnh, có rất nhiều cảnh đánh nhau. Hiện tại quay phim đang làm chuẩn bị, cách khai mạc chính thức còn có một đoạn thời gian, nhưng tôi phải tới bên kia trước quen hoàn cảnh chút, sau đó tiến hành huấn luyện phong bế."

Tay Hạ Bạch run lên, thịt trên nĩa rơi lại trong đĩa, thanh âm bởi vì kinh ngạc mà giương cao, "Phim điện ảnh? Phim điện ảnh của đạo diễn Khương Quan Sơn? Không......" Không phải phim truyền hình sao? Sao sự tình phát triền hoàn toàn khác với kiếp trước?

Địch Thu Hạc nhìn miệng cậu không tự chủ mở ra, tiếu ý trên mặt sâu hơn, đột nhiên đưa tay xiên miếng thịt cậu rớt xuống đĩa, nhanh chóng nhét lại trong miệng cậu, sau đó nhẹ nhàng động động cái nĩa đụng vào hàm răng cậu, nói, "Đúng, phim điện ảnh, cho nên cậu đại khái sẽ mấy tháng không gặp được tôi, không cần quá nhớ tôi."

Hạ Bạch ngửa ra sau phun cái nĩa của anh ra, chút kinh ngạc trong lòng đều bị động tác đột nhiên của anh nghẹn ở cổ họng, sắc mặt có chút thối.

Nĩa...... Cái nĩa đối phương ăn qua...... Bỏ vào trong miệng mình...... Trao đổi nước miếng...... Gián tiếp......

Địch Thu Hạc nhìn vẻ mặt cậu đổi tới đổi lui, tâm tình tốt đẹp thu cái nĩa lại, xiên lên miếng thịt cuối cùng trong đĩa của mình, từ từ bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt vào, sau đó để nĩa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, ôn nhu mỉm cười với cậu, "Cảm ơn beefsteak của cậu, mùi vị rất tuyệt, tôi rất hài lòng."

...... Ăn rồi, dùng cái nĩa răng mình chạm qua ăn miếng thịt cuối cùng...... Tam quan nổ tung, không lời phản bác, vẫn là ăn cơm đi.

Ăn không biết vị ăn xong beefsteak, Hạ Bạch cho rằng Địch Thu Hạc sẽ tiếp tục sai mình đi rửa đĩa, lại không nghĩ rằng đối phương lại hết sức tự giác tự mình thu, còn quan tâm giúp cậu bỏ xuống ly rượu đỏ chưa động qua, đổi thành ly nước trái cây lên.

Trong phòng bếp truyền tới âm thanh của đĩa lúc va chạm phát ra và tiếng xả nước, Hạ Bạch giơ tay nhéo mặt mình một cái, cảm thấy hết thảy phát sinh hôm nay đều giống như nằm mơ, còn là một cơn ác mộng siêu cấp lớn.

Di động đột nhiên vang lên, là âm báo Wechat, cậu hoàn hồn, từ trong túi quần lấy ra điện thoại.

Một con chim sinh vào mùa thu: Mình lại bị mẹ kết bắt nạt.

Hạ Bạch phản xạ có điều kiện nhìn về phía phòng bếp, sau đó sau khi nghe thấy tiếng nước chảy dừng lại thu hồi tầm mắt, im lặng than thở. Cái này thật là...... Thần tượng có mẹ kế, như thế nào fan cũng có mẹ kế, chả lẽ đây chính là cái gọi là hấp dẫn cộng tính?

Một con chim sinh vào mùa thu: Mình muốn rời nhà bỏđi!

Hạ Bạch thân thể chấn động, nhanh chóng gõ chữ trấn an.

Bạch lại Bạch: Không nên kích động, con gái một mình bên ngoài rất nguy hiểm.

Một con chim sinh vào mùa thu: Nhưng mình rất khó chịu.

Bạch lại Bạch: Vậy...... xem vài phim hài dời lực chúý?

Một con chim sinh vào mùa thu: Chủý này thật nát.

Bạch lại Bạch: Dù sao tốt nhất không nên rời nhà bỏđi, không an toàn. Cha bạn biết chuyện mẹ kế bắt nạt bạn không?

Một con chim sinh vào mùa thu: Biết, nhưng ông ấy bất công.

Một con chim sinh vào mùa thu: Vẫn là rất khó chịu, tiểu Bạch, bạn lại gọi mình một tiếng Thu Thu đi, mình thích cái xưng hô này.

Hạ Bạch do dự một chút, dứt khoát gửi tin nhắn âm thanh qua, kiên nhẫn khuyên giải một phen.

Loảng xoảng, thanh âm chén đĩa rơi vỡ truyền đến.

Hạ Bạch sợ nhảy một cái, nhanh chóng chạy đến phòng bếp xem xét.

Địch Thu Hạc vô tội đứng trước bồn nước, trên tay đeo bao tay cao su, bên trên đầy bọt, bên chân là một đống mảnh nhỏ chén đĩa, sau khi thấy cậu đi vào nghiêng đầu nhìn cậu, lộ ra một nụ cười, "Xin lỗi, nhất thời tay trơn."

Hạ Bạch thở dài, tiến lên đẩy anh qua một bên, xắn tay áo lên, "Tôi làm đi, rửa bát không cần cho nhiều nước rửa bát như vậy. Anh đi cầm chổi, quét một chút mấy mảnh nhỏ trên mặt đất, nhớ đừng dùng tay nhặt, cẩn thận đứt ngón tay."

"Ừ." Địch Thu Hạc lấy bao tay xuống, nhìn tay cậu đưa tới trong bồn rửa chén, lén lút sờ sờ điện thoại trong túi quần phảng phất có chút nóng lên, ánh mắt phát sáng.

Em trai thật sự...... Rất đáng yêu a.

Sau khi rửa xong bát đĩa, Hạ Bạch ôm một hộp socola, đeo túi máy ảnh, xách theo hộp máy tính, bị Địch Thu Hạc nhét vào trong xe taxi.

"Xin lỗi, tôi uống rượu, không thể tự mình tiễn cậu." Địch Thu Hạc khom lưng xuyên qua cửa sổ xe bán mở nhìn cậu, nụ cười trên mặt rất ôn nhu, "Cảm ơn cậu hôm nay bồi tôi, tôi rất vui. Còn có, chụp ảnh cố lên, tác phẩm của cậu thật sự rất tuyệt. Kịch bản mới của đạo diễn Khương Quan Sơn là dựa theo nhân vật viết nguyên bản mà thầy Từ Dận Vinh cung cấp, mà thầy Từ Dận Vinh sở dĩ gật đầu nguyện ý dùng tôi, cũng là bởi vì hai tấm hình cậu gửi cho ông ấy, cho nên, cám ơn cậu."

Vấn đề tò mò hồi lâu cứ như vậy nhận được đáp án, Hạ Bạch nhìn biểu tình ôn nhu lúc này của Địch Thu Hạc, đột nhiên cảm thấy không biết đáp lời thế nào — Địch Thu Hạc ôn nhu chân chính như vậy, quá xa lạ.

"Lưu Hoan Hoan rất nhanh liền sẽ trả giá đắt." Địch Thu Hạc thò tay vào cửa sổ xe, chọt chọt vị trí lúm đồng tiền má trái cậu, "Sau đó trên mạng sẽ rất náo nhiệt, nhưng không cần lo, tôi rất tốt. Tới, cười cho anh trai một cái."

Hạ Bạch hoàn hồn, cau mày, tức giận hất tay anh xuống.

"Đây chính là thái độ của cậu đối với chủ nợ?" Địch Thu Hạc khiêu mi, ôn nhu tiêu tán, ngang ngạnh dâng lên, "Nhớ đấy, cậu còn thiếu tôi một trăm sáu mươi ba đồng bảy mao tám phân tiền, biên lai mua beefsteak tôi sẽ giữ lại, đừng nghĩ quỵt nợ."

Hạ Bạch vùi đầu lấy ví — Cậu muốn đem tổng cộng 130 đồng tiền mặt trong ví toàn bộ đập vào trên mặt Địch Thu Hạc!

"Tài xế, tới đại học Q, lái xe đi." Địch Thu Hạc dặn dò tài xế, sau đó lui về sau ba bước, đứng ở chỗ Hạ Bạch với không tới, giơ tay lên đỉnh vành mũ, híp mắt cười, "Tiểu cẩu tử, mông cậu rất vểnh."

Xe đã khởi động, Hạ Bạch không dám tin móc móc lỗ tai, tức giận thò đầu, rống to với Địch Thu Hạc từ từ biến mất trong tầm mắt, "Gà cay Địch ba tuổi! Tôi không thèm trả tiền, tức chết anh!"

Xe đã rẽ nhìn không thấy nữa, rống giận biến điệu tiêu tán ở trong gió, Địch Thu Hạc cúi đầu cười khẽ mấy tiếng, xoay người lấy điện thoại ra, vừa đi về phía nhà trọ vừa nói chuyện, "Cha, thật xin lỗi, chỉ sợ con phải rời khỏi thành phố B một khoảng thời gian......"

Bạo liêu trên mạng về Địch Thu Hạc quả nhiên bắt đầu oanh oanh liệt liệt. Đầu tiên có người bới ra anh xác thực là đại thiếu gia của Hoàng Đô, hậu trường thực cứng. Sau là có người bạo liêu anh thân là sinh viên đại học Q, nhưng lợi dụng thân phận diễn viên luôn không đi học, trực tiếp đi cửa sau lấy được bằng tốt nghiệp. Ngay sau đó ca sĩ hết thời Hoàng Huân Chu từng debut cùng team Địch Thu Hạc xuất hiện lấy ví dụ bản thân, nói Địch Thu Hạc bởi vì thân phận đồng tính luyến của hắn liên tục thầm kỳ thị hắn bắt nạt hắn, còn lợi dụng thân phận đại thiếu gia Hoàng Đô chèn ép hắn, làm cho hắn phải vứt bỏ con đường ngôi sao, tới dị quốc xa xôi.

Một viên đá kích thích ngàn lớp sóng, quần chúng ăn dưa toàn bộ sợ ngây người.

Địch Thu Hạc cư nhiên thật sự là đại thiếu gia của Hoàng Đô! Team hợp tác đã từng của anh còn là đồng tính luyến! Mà ôn nhu dễ gần của anh trước mặt người khác hóa ra đều là giả! Anh chân thật kỳ thực là đểu cáng ung thư ác bá, phần tử vô sỉ đi cửa sau cầm bằng tốt nghiệp!

Người thiết lập tới quá lợi hại, đám netizen nhanh nhào nhào cảm giác mình bị lừa gạt, chạy tới dưới weibo Địch Thu Hạc mắng lớn anh vô sỉ!

Sau đó không quá hai ngày, về tin tức Địch Thu Hạc lợi dụng thân phận đại thiếu gia Hoàng Đô, lừa gạt không ít tiểu chủ trì mới, chơi xong liền vứt bạo xuất! Cái tên Lưu Hoan Hoan lần đầu tiên lên đầu đề báo giải trí, trở thành đối tượng đồng tình của đám netizen.

Đêm đó, Lưu Hoan Hoan trên Weibo vốn là fan mấy vạn, bây giờ fan mấy chục vạn đăng một cái weibo giống thật mà là giả, cảm thán mình năm đó gặp người không tốt, bây giờ chỉ muốn chăm chỉ làm việc, làm một nữ nhân kiên cường hơn ưu tú hơn trước.

Đám netizen hết sức ủng hộ kiểu người không vì tình cũ đau khổ, nhanh chóng hành động phấn chấn như cố ta, vì thế comment khuyên cô ta cố lên rất nhanh lên top 1 hot.

"Vô sỉ." Ngưu Tuấn Kiệt tắt máy tính, lạnh lùng phun ra một câu.

Hạ Bạch quay đầu lại nhìn hắn, nhớ tới Lưu Hoan Hoan ở trên mạng nói mấy lời đó, hết sức hiểu an ủi, "Cô ta cọ nhiệt độ như vậy sớm muốn sẽ xong đời. Đừng để ý, ngày mai phải thi môn đầu rồi, ôn đi."

Ngưu Tuấn Kiệt quay đầu nhìn cậu, đè áp cỗ khí ấm ức trong lòng, gật đầu nắm tay, "Được! Ôn tập, không nợ môn mới là đứng đắn."

Hạ Bạch nghiêng người vỗ vỗ vai hắn, quay đầu lại tắt trang web, cũng cầm sách lên.

Đầu ấm ức ôn tập một buổi trưa, lúc cơm tối, bạo liêu trên mạng lại dâng cao tới một nhiệt độ mới.

"Địch Thu Hạc nháo scandal cùng Lưu Hoan Hoan cư nhiên hít thuốc phiện? Đờ mờ!" Ngưu Tuấn Kiệt kinh ngạc trợn mắt, sau khi phát hiện ba người khác trong phòng nhất tề nhìn sang cười cười xấu hổ, đè thấp thanh âm, "Cái gì kia, các cậu tiếp tục ôn tập, tôi không ồn các cậu."

Vương Hổ và Trần Kiệt buổi chiều tới thư viện, cũng không biết Hạ Bạch đã vì chuyện Lưu Hoan Hoan khuyên qua Ngưu Tuấn Kiệt một lần rồi, lúc này nghe hắn nhắc tới cái này, nhịn không được an ủi, "Lão Tam, đã qua thì để cho nó qua đi, chúng ta phải nhìn về phía trước."

Trần Kiệt đồng ý gật đầu, đề nghị, "Nếu không thi xong bọn tôi tiếp tục bồi cậu uống một trận?"

"Không không không, các cậu đừng hiểu lầm, kỳ thực tôi đã không thèm để ý, vừa nãy chính là thuận tay xoát đến tin này, cảm thán một cái." Ngưu Tuấn Kiệt giải thích, hướng hai người giơ tay đầu hàng, "Tôi đảm bảo không chú ý nữa, máy tính cũng không đụng vào, tôi thề!"

Vương Hổ và Trần Kiệt miễn cưỡng tin cam đoan của hắn, giám sát hắn tắt máy tính, chờ hắn cầm sách lên sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Trong phòng lại yên tĩnh lại, Hạ Bạch có chút bận tâm, mở máy tính ra tìm một chút bạo liêu mới nhất về Địch Thu Hạc, sau đó bị các loại chữ đánh dấu đỏ phóng đại "hít thuốc phiện" "Cuộc sống riêng tư dâm loạn" đâm vào não nhảy thình thịch, nhịn không được lấy điện thoại ra kéo số Địch Thu Hạc từ trong sổ đen ra, gửi tin nhắn.

Hạ Bạch: Gần đây thế nào? Bạo liêu hít thuốc phiện cũng là anh tự làm? Anh chuẩn bị kết cục thế nào?

Địch Thu Hạc: Nhớ tôi rồi?

Hạ Bạch:......

Hạ Bạch: Anh trước bình tĩnh chút, bình tĩnh xong chúng ta lại bàn chính sự.

Cậu căng mặt nhét di động vào ngăn kéo, dùng sức tắt trang tìm kiếm, vùi đầu đọc sách.

Nửa tiếng sau, cậu lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, lại lần nữa mở ra trang tin nhắn.

Hạ Bạch: Anh chuẩn bị lúc nào thì tẩy trắng mình, sau đó "Thương tâm" xóa weibo?

Mặc dù biết mấy bạo liêu kia đều là giả, có lẽ trong sóng netizen hiện tại mắng tới hung nhất kia còn có thủy quân Địch Thu Hạc tự mình an bài, nhưng sau khi nhìn thấy mấy tin tức năng lượng tràn đầy kia, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, không thích.

Địch Thu Hạc: Đau lòng hả?

Hạ Bạch cảm giác mình cần uống chút nước đá bình tĩnh chút.

Địch Thu Hạc: Lại không đểý tới tôi?

Địch Thu Hạc: Tiểu cẩu tử cậu quá nhẫn tâm rồi.

Địch Thu Hạc: Lập tức liền tẩy trắng.

Địch Thu Hạc: Xem weibo của tôi.

Hạ Bạch ngẩn một cái, cầm lấy con chuột đăng nhập weibo, tìm tài khoản của Địch Thu Hạc.

Giao diện một hồi mới nhảy ra, trên trang chủ của Địch Thu Hạc đã rất nhiều ngày không cập nhật, một cái weibo video xuất hiện trên cùng.

Cậu di chuyển chuột ấn mở.

"Chào mọi người, tôi là Địch Thu Hạc, con trai cả của chủ tịch Hoàng Đô Địch Biên, từng hợp tác với Hoàng Huân Chu, nghệ sĩ trước kia của Hoàng Đô."

Khuôn mặt Địch Thu Hạc xuất hiện trong video, bối cảnh là ghế sau của một chiếc xe.

"Các loại tin tức trên mạng tôi đã nhìn thấy, sau đây là làm sáng tỏ của tôi: một, trong lúc ký hợp đồng với Hoàng Đô tôi chưa từng lợi dụng chức quyền của cha tôi làm cái gì, điểm này tùy tiện kéo nhân viên Hoàng Đô là có thể chứng minh, bởi vì cho đến bây giờ, ngoại trừ bộ phận cao tầng, phần lớn nhân viên Hoàng Đô đều không biết tôi là con trai của Địch Biên; hai, mấy chuyện kỳ thị đồng tính luyến và khi dễ người hợp tác tôi chưa từng làm, ban đầu team giải tán, tôi bay một mình, nguyên nhân là người hợp tác của tôi nói muốn bay sang nước ngoài kết hôn với bạn trai, trải qua cuộc sống thanh tịnh không ai quấy rầy, điểm này người đại diện lúc đó của tôi có thể làm chứng. Nếu mọi người cảm thấy bằng chứng của người đại diện có thể làm giả, như vậy tôi không lời nào để nói; ba, tôi là học sinh khoa kinh tế đại học Q, năm nhất trọ ở trường, năm 2 sau khi kí hợp đồng với Hoàng Đô thì chuyển đi, thời gian dài ban đầu không đi học, nhưng tôi có tự học hoàn thành bài vở, mỗi cuộc thi học kỳ đều sẽ trở về tham gia. Đại học Q là tôi đường đường chính chính thi được, bằng đại học cũng là tôi đường đường chính chính cầm được, hoan nghênh tới phòng giáo vụ đại học Q điều tra thành tích ở trường của tôi."

Nói tới đây anh dừng một chút, đột nhiên cười.

"Về phần tin đồng hít thuốc phiện hôm nay mới ồn ào ra, hiện tại tôi đang trên đường tới bệnh viện, bên cạnh có nhân viên công chứng, sau khi kết quả nước tiểu của tôi ra sẽ do nhân viên công chứng trước tiên công bố, hoan nghênh mọi người giám sát. Ngoài ra, scandal của tôi và cô Lưu cũng là chuyện vô căn cứ, cô ấy từng là bạn gái cũ của bạn cùng phòng của học đệ của tôi, bây giờ là bạn gái cảu người chủ trì của thành phố B Đỗ Hạo, không liên quan gì tới tôi."

Một cái lại một cái, mạch lạc rõ ràng, không nhanh không chậm, phong khí quý công tử ưu nhã chân chính, đem mấy tin đồn lúc trước nói anh kỳ thực là đểu cáng ung thư ác bá vô thanh vô tức dập tắt hết.

Xe hơi dừng lại, ống kính lắc lư một cái.

"Tới bệnh viện." Địch Thu Hạc nhìn thoáng qua bên ngoài, nụ cười trên mặt nhạt chút, bị nhiễm chút cô đơn, "Lời người thật đáng sợ, ba người thành hổ. Bây giờ, tôi trịnh trọng thanh minh một chút, cha tôi Địch Biên không phải là người lấy không làm tư, ông ấy là một người quản lý xí nghiệp ưu tú, nói xấu tôi có thể, nhưng làm ơn đừng nghi ngờ trách nhiệm và nhân phẩm của ông ấy thân là người cầm lái cao nhất của Hoàng Đô. mà tôi một tháng trước đã hủy hợp đồng với Hoàng Đô, thỉnh đại chúng đừng bởi vì tôi còn sinh ra hiểu lầm với Hoàng Đô. Cuối cùng, tài khoản weibo của tôi sẽ sau mười phút xóa bỏ, cảm ơn fan điện ảnh tới nay luôn đi cùng và khích lệ, sau này sẽ gặp lại."

Video kết thúc, trong phòng ngủ an tĩnh tới kim rơi có thể nghe.

Ngưu Tuấn Kiệt chả biết lúc nào đã tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, cẩn thận hỏi, "Bạn cùng phòng của học đệ trong miệng Địch Thu Hạc...... Sẽ không chỉ tôi đi? Vậy học đệ hắn nói là ai?"

Vương Hổ đầy mặt cảm thán, "Lời người quả thật đáng sợ, Địch Thu Hạc này nói chuyện có lý có cứ, không nhanh không chậm, vừa nhìn chính là người tính tình tốt, đám netizen mắng hắn trên mạng kia thực sự quá phận."

Trần Kiệt đẩy mắt kính, trong tay đột nhiên nhiều hơn một cái tablet, lắc đầu, "Cũng khó trách hắn sẽ nản lòng xóa weibo, nghe nói có netizen quá phận không biết làm sao mò tới chỗ ở của hắn, hướng cửa nhà hắn nhét chuột chết, vẩy dầu, dán bùa nguyền rủa."

Ngưu Tuấn Kiệt líu lưỡi, "Đây là bao nhiêu thù hận, quá đáng sợ."

Hạ Bạch nghe vậy ngồi không yên, cầm lấy điện thoại gọi cho Địch Thu Hạc.

Điện thoai thông, lại không ai nhận, sau đó một tin nhắn gửi tới.

Địch Thu Hạc: Đừng lo, tôi rất tốt, em trai ngoan.

Ngưu Tuấn Kiệt không cẩn thận nhìn thấy, lập tức kinh hãi, "Tôi không nhìn lầm đi, Địch Thu Hạc?! Hắn gửi tin nhắn cho cậu? Còn gọi cậu là em trai?!"

Vương Hổ và Trần Kiệt toàn bộ bu lại, nhìn chằm chằm Hạ Bạch.

Hạ Bạch cứng ngắc, nhạt nhẽo nói, "Tôi có thể giải thích."

Ba người ăn ý mà kéo ghế ngồi xuống, vây cậu ở giữa."

Hạ Bạch kéo ra khóe miệng, liếc mắt nhìn ba người, tận lực ngắn gọn đem quá trình quen biết của cậu và Địch Thu Hạc nói một lần.

"Duyên phận mà." Ngưu Tuấn Kiệt nghe xong cảm thán.

"Xem ra Địch Thu Hạc này thật sự là người tốt, mấy hắc liêu trên mạng kia tất cả đều là vu tội...... Tiểu Bạch cậu hảo hảo an ủi người ta chút đi, ai." Vương Hổ vỗ vai cậu, hết sức thổn thức.

Trần Kiệt đỡ mắt kính, "Hóa ra người tặng bánh sinh nhật cho Tiểu Bạch chính là hắn, đúng là người tốt, còn rất tri kỷ, Tiểu Bạch, làm người không thể vong ân phụ nghĩa, hắn hiện tại đang lâm vào thung lũng nhân sinh, cất bước khó khăn, cậu thân là bạn bè, nhớ an ủi hắn nhiều chút."

Ngưu Tuấn Kiệt và Vương Hổ phụ họa gật đầu.

Hạ Bạch: "......" Đám bạn cùng phòng sao lại là cái phản ứng này? Người tốt? Chả lẽ không phải quỷ ấu trĩ sao? Đều mù rồi?

"Đúng rồi, hắn đã hủy hợp đồng với Hoàng Đô, vậy hiện tại phát ngôn thay có phải không cần thông qua công ty đồng ý hay không?" Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên nhảy lên, mặt mày hớn hở ra bên ngoài lấy điện thoại, "Hắn giúp tôi vạch bộ mặt thật của Lưu Hoan Hoan trên mạng, xem như giúp tôi mở miệng buồn nôn, tôi phải cảm ơn hắn! Vừa vặn cha tôi bởi vì series đồng hồ đeo tay xa xỉ mới đẩy ra tìm kiếm người phát ngôn, tôi quyết định, liền dùng hắn đi!"

Hạ Bạch không dám tin nhìn hắn, "Cậu muốn ký với anh ta phát ngôn thay? Đồng hồ đeo tay nhà cậu nhưng vẫn luôn đều là mời ảnh đế ảnh hậu làm người phát ngôn a!"

"Ai nha, thỉnh thoảng cũng phải đổi khẩu vị mà, tôi thấy ngoại hình khí chất của hắn rất thích hợp với series đồng hồ đeo tay mới nhà tôi." Ngưu Tuấn Kiệt không sao cả khoát khoát tay, bấm số cha hắn, vừa đi về phía ban công vừa nói, "Cha! Cha nên giúp ân nhân của con một chút! Còn nhớ Lưu Hoan Hoan con từng nói với cha không? Có người giúp con trả thù rồi! Con nhất định phải hảo hảo cám ơn người ta......"

"Nhưng mà lão Tam —" Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm đứng dậy.

"Tôi cảm thấy lão Tam làm rất đúng, đại nam nhân thì phải tích thủy chi ân làm sóng lớn báo đáp." Vương Hổ đè vai cậu lại, ấn cậu trở lại trong ghế, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhiệm vụ bây giờ của cậu là an ủi Địch Thu Hạc, hắn hiện tại khẳng định rất khó chịu, hắn đã không tiếp điện thoại, vậy cậu liền hảo hảo gửi tin nhắn an ủi người ta đi."

Trần Kiệt đè vai bên kia của cậu, thâm trầm gật đầu, "Không sai, bị người ở cửa nhà nhét chuột chết gì đó, thật là quá thảm, phải an ủi."

"......" Người phòng này rốt cuộc sao thế?

Bên kia, Địch Thu Hạc sau khi từ bệnh viện đi ra tạm biệt nhân viên công chứng, đi tới một hội sở hạng sang, dùng thẻ mật mã mở ra một gian phòng ở tầng cao nhất.

"Thu Hạc." Địch Biên đứng dậy đi tới, ôm lấy anh, "Ủy khuất con, là cha vô dụng."

"Cha đừng nói như vậy." Địch Thu Hạc ôm lại ông, trên mặt tràn đầy nhớ nhưng ỷ lại của con trai đối với cha, "Con cũng không nghĩ tới lần này dì Tần sẽ đem sự tình làm tới đoạn tuyệt như vậy, trước khi nhìn thấy mấy chứng cớ kia con thậm chí hoài nghi có phải có người giội dì Tần nước bẩn hay không, lại không nghĩ rằng...... Cha, con tình nguyện hi vọng mấy thứ này chỉ là hiểu lầm."

Địch Biên mặt mày có chút ủ dột, vỗ vỗ vai anh, buông anh ra dẫn anh tới ghế salon, than thở, "Ta cũng không nghĩ tới...... Là ta hồ đồ, mang tới cho Hoàng Đô tai họa ngầm như vậy, nếu là hiểu lầm còn tốt, nếu không phải...... Thu Hạc, cha cần sự trợ giúp của con."

Địch Thu Hạc nhìn ông bày ra bộ dạng cha hiền, trong lòng trào phúng, trên mặt lại vẻ mặt nho mộ, đáp, "Cha nói đi, chỉ cần là có thể giúp được cha, con nhất định toàn lực ứng phó."

Địch Biên động dung nhìn anh, than thở, "Con vẫn là hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đã thế, giống như mẹ con vậy...... Bây giờ ban giám đốc Hoàng Đô bị Tần gia nắm giữ hơn phân nửa, đối với chuyện con bị bôi nhọ, ta cũng hữu tâm vô lực, nhưng con yên tâm, chờ sau khi nhổ mấy cái đinh trong ban giám đốc, cha nhất định giúp con ra khỏi cái miệng ác khí hôm nay!"

"Cám ơn cha." Địch Thu Hạc có chút thất thố hốc mắt đỏ, sau đó hỏi, "Cha hôm nay ra ngoài gặp con, dì Tần nói thế nào? Còn có, lần trước lúc còn rời nhà Xuân Hoa sao đột nhiên thân thể không thoải mái, hiện tại tốt hơn chút nào chưa? Còn có Hạ Tùng, nó đi nước ngoài học vẫn thuận lợi chứ? Mấy hắc liêu kia của con không ảnh hưởng tới mọi người đi?"

Địch Biên bất đắc dĩ nhìn anh, "Con đứa nhỏ này, chính mình đã như vậy, còn có tâm tư quan tâm chúng nó. Yên tâm, ta lần này ra ngoài gặp con không ai biết. Thu Hạc, con thật sự muốn rời khỏi thành phố B?"

Địch Thu Hạc gật đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng, "Như vậy là tốt nhất, chuyện con là con trai cha đã truyền ra, bất kỳ một chút hắc liêu nào của con cũng có thể ảnh hưởng tới cha, tiến tới ảnh hưởng đến Hoàng Đô, đây không phải là con muốn, vừa lúc trong tay chú Khương có bộ điện ảnh nhìn trúng con làm diễn viên chính, Tú Văn cùng con quan hệ tốt, con không dễ cự tuyệt, đi quay một chút tránh đầu ngọn gió cũng tốt."

Lời này quả thực gã tới chỗ ngứa của Địch Biên, gần đây Hoàng Đô bởi vì liên quan tới thân phận Địch Thu Hạc tuôn ra có chút rung chuyển, hơn nữa người Tần gia ở bên trong hô mưa gọi gió, ông đã có chút ứng phó không được, lúc này Địch Thu Hạc chủ động lựa chọn rời đi, không thể nghi ngờ là phương thức ổn định cục diện hữu dụng nhất.

"Ủy khuất con rồi, con hiện tại không có công ty nâng đỡ, một mình bên ngoài quay phim nhất định là có nhiều bất tiện, ta sẽ điều cho con hai trợ lý, như vậy con cũng có thể dễ dàng hơn chút." Địch Biên cho viên đường, sau đó nói tới chính đề, "Bây giờ Xuân Hoa và Hạ Tùng đều lớn rồi, dì Tần con dưới tẩy não của đám người Tần gia kia tâm cũng lớn, cô ấy cũng không muốn, Hoàng Đô này sau đều là của ba anh em các con, con lại là cái tình tình không tranh giành này, cô ấy hiện tại làm những thứ này ngoại trừ tâm của người Hàn gia, có thể được cái gì?" (chỗ này Tần gia mới đúng nhể???)

Địch Thu Hạc lo lắng tiến lên, "Cha, cha đừng khổ sở, dì Tần chính là nhất thời hồ đồ, lần này dì ấy mua chuộc marketing hắc con, còn ở căn hộ của con động tay động chân, hẳn chỉ là bị người Tần gia lừa gạt, chờ con đi dì ấy liền sẽ hồi tâm."

"Nếu thật sự dễ dàng như lời con nói thì tốt rồi." Địch Biên than thở, xoay người từ trong cặp công văn lấy ra mấy phần văn kiện đẩy tới trước mặt anh, dừng một chút sau đó nói, "Thu Hạc, con cũng biết, Hoàng Đô hiện tại đã không phải là ngôn đường của ta nữa rồi, cha rất vô lực, cũng rất khổ sở...... Đây là mấy phần kế hoạch, con cầm suy nghĩ một chút, lúc ở bên ngoài nếu có cơ hội giúp cha trở về thu một chút cổ phần Hoàng Đô, liền tận lực thu một chút...... Con hiểu ý cha chứ?"

Địch Thu Hạc giật mình, trên mặt lại là thần sắc không dám tin, khổ sở nói, "Mọi người đều là người một nhà, thật sự phải như thế sao?"

Địch Biên giơ tay lên lau mặt, đầy mặc sắc nhược, "Cha cũng không muốn như thế, nhưng dì Tần của con đã hồ đồ, Tần gia bên kia lại...... Kỳ thực công ty này không có cũng không sao, nhưng con làm sao bây giờ? Xuân Hoa và Hạ Tùng dầu gì còn có một nửa huyết mạch của Tần gia, dì Tần của con cũng sẽ che chở bọn nó, còn con? Cha chỉ muốn chờ sau khi cha chết, còn có thể có chút đồ để lại cho con, con...... con đừng trách cha, những năm này là cha có lỗi với con, con không muốn thì thôi vậy, ta hiện tại vẫn khỏe mạnh, hẳn là còn có thể giúp con giữ chút......"

"Cha!" Địch Thu Hạc cắt đứt lời ông, nhắm mắt lại, thu văn kiện vào, "Cha đừng nói như vậy, con làm được, cha yên tâm, con sẽ tận lực hoành thành chuyện cha dặn dò."

"Đứa nhỏ tốt." Địch Biên vui mừng nhìn anh, trên mặt rốt cục có nụ cười, cầm lên đồ ăn trên bàn nói, "Con còn không ăn cơm đi, đến đến đến, đồ ăn ở đây không tệ, con nhất định sẽ thích."

Địch Thu Hạc cười theo, bỏ văn kiện vào trong balo tùy thân, trong mắt hiện lên một tia cười mỉa. Vợ chồng làm thành bộ dáng hiểu lầm tính kế lẫn nhau này cũng thật là khó coi, Tần Lỵ nếu biết ông chồng mà bà ta cho rằng đã từ từ dỗ trở lại đang sau lưng lén lút tính kế Tần gia, có thể sẽ giận tới giết Địch Biên hay không?

Weibo của Địch Thu Hạc trong hoảng sợ của các fan cùng bán tín bán nghi của đám netizen thật sự xóa bỏ, marketing nhanh tay đã đem mấy tin weibo anh phát ra cuối cùng toàn bộ cắt xuống, một trận tẩy trắng càng thêm tỉ mỉ hành động lặng lẽ triển khai.

Ta thích bát quái ta kiêu ngạo: Phát hiện một chuyện rất kỳ quái, Địch Thu Hạc thân làđại thiếu gia của Hoàng Đô, trong thời gian hơn một năm đầu debut lại hoàn toàn không được phủng, tài nguyên so với người debut cùng thời kém hơn rất nhiều, thậm chí so với Hoàng Huân Chu hợp tác với hắn đều kém hơn, lần này bị hắc Hoàng Đô cũng không cóđộng tĩnh gì, có chút ý tứ xem náo nhiệt, mấy hắc kia hắn là thiếu gia ác bá, mặt cóđau hay không?

Tiểu hào bạo liêu: Cho nên nói a, châm ngôn đều đúng, có mẹ kế thì có cha kế, gió thổi qua gối, đại thiếu gia Hoàng Đôôn văn nhĩ nhã phong độ phơi phới liền biến thành đểu cáng ung thu ác bá, người Địch gia bốn khẩu ở nhà cao cấp, con trai lớn một mình ở căn hộ, thật đáng thương.

Người biết chuyện: Chuyện Địch Thu Hạc hủy hợp đồng với Hoàng Đô bên trong nhưng còn có tin tức lớn, nhưng chúng tôi hôm nay không đề cập tới nó, chỉ phân thích một chút mấy hắc liêu của Địch Thu Hạc kia đến cùng có phải thật hay không, mà tẩy trắng của Địch Thu Hạc có thể tin tưởng hay không. 【Link trường văn 】

Post phân tích ùn ùn, phân tích bị phân tích, đám netizen liền phát hiện không đúng.

Đầu tiên, bạn gái scandal của Địch Thu Hạc quả thật không có gặp gỡ gì với Địch Thu Hạc, mà bạn gái scandal là một MC, vừa gây tội bị đài truyền hình B ngừng tiết mục, nguyên nhân là cô ta bắt cá nhiều tay người chủ trì Đỗ Hạo, đội nón xanh cho bạn trai cũ, con trai của một thương nhân quảng cáo lớn; tiếp theo, nhân phẩm của Địch Thu Hạc thỏa thỏa không vấn đề, tất cả nhân sĩ giới giải trí từng hợp tác với anh không ai không khen anh, lúc trước một trận hắc liêu vừa tuôn ra, đã có không ít người trong giới giúp anh nói chuyện, nhưng không biết thế nào lúc ấy dư luận mãnh liệt, đám netizen trực tiếp không thèm nhìn mấy ngôn luận ủng hộ này; tiếp theo, có sinh viên đại học Q tra một chút thành tích của Địch Thu Hạc ở trước, toàn bộ 90 điểm trở lên, chói mù mắt người, mà điểm trúng tuyển năm đó, điểm cao tới gần full điểm nghẹn một đám netizen lúc trước khinh Địch Thu Hạc đi cửa sau không lời nào để nói; cuối cùng, hít thuốc phiện? Không tồn tại, kết quả kiểm tra nước tiểu đã ra, do tổ chức công chứng trung lập toàn bộ quá trình chứng kiến, tuyệt đối không thể làm giả.

Mấy hắc liêu lớn sau khi tẩy sạch, một vài tin vụn vặt cũng chậm rãi công bố ra.

Tỷ như Hoàng Huân Chu là một người nhân phẩm có vấn đề, cuộc sống riêng hỗn loạn, lần này khả năng là nhận tiền hắc người; lại tỷ như nhân viên đài truyền hình nào đó tiết lộ, Địch Thu Hạc sớm trước khi hắc liêu tuôn ra đã hủy hợp đồng với Hoàng Đô, nguyên nhân hình như là bị đóng băng, cho nên mấy hắc liêu Địch Thu Hạc lợi dụng thân phận Đại thiếu gia ức hiếp người kia căn bản là lời nói vô căn cứ, Đại thiếu gia này ở Hoàng Đô một chút địa vị cũng không có; lại tỷ như netizen không có lí trí chạy tới của nhà Địch Thu Hạc nhét chuột chết, vẩy dầu, nguyền rủa người ta chết......

Thật quá đáng!

Đám netizen tức giận, sau đó xấu hổ, lập tức muốn nói xin lỗi, cuối cùng sau khi để ý biết được Địch Thu Hạc bị hắc tới xóa weibo lại bắt đầu điện cuồng hối hận, hoàn toàn không rõ ban đầu mình tại sao sẽ tâm bị mỡ lợn che mất, mắng một thanh niên kỳ thực rất điệu thấp rất cố gắng như vậy.

Đến đây, hướng gió dư luận triệt để chuyển hướng, chủ đề cầu Địch Thu Hạc trở lại rất nhanh bị xoát tới hot, cao không hạ được.

Tắt weibo, Hạ Bạch có chút đần độn thu điện thoại lại, nhìn về phía Địch Thu Hạc chân dài nện bước đi tới.

"Cư nhiên đuổi tới sân bay, tiểu cẩu tử, cậu có phải rất luyến tiếc tôi đi hay không?" Địch Thu Hạc ngồi tới đối diện cậu, giơ tay lên chống cằm, cười híp mắt nhìn cậu.

Hạ Bạch không để ý tới anh, từ trong túi lấy ra một phần văn kiện đưa tới, gõ gõ, "Cho anh, xem xong nhớ gọi điện thoại cho đối phương hồi âm, gần đây anh từ chối không tiếp tất cả số lạ, đối phương không có cách nào mới để cho tôi tới đấy một chuyến."

Địch Thu Hạc khiêu mi, mở văn kiện ra quét một cái, hết sức ngoài ý muốn, "Hợp đồng phát ngôn thay? Đồng hồ đeo tay Trâu Rừng tìm tôi phát ngôn thay?" (Ôi đm để cái tên hãng kiểu đ gì thế =.= ta có nên để tên tiếng Anh là "Bison" cho nó sang không????)

Hạ Bạch gật đầu, lại từ trong túi móc ra một túi tiền xu, "Cho, một trăm sáu mươi bốn đồng, trả thêm cho anh hai mao, không cần cảm ơn hào phóng của tôi, cần phải thế."

Thanh âm tiền xu ma sát hết sức thanh thúy êm tai, Địch Thu Hạc đặt văn kiện xuống, híp mắt, "Tiểu cẩu tử a."

Hạ Bạch mặt liệt nghiêm mặt nhìn anh, sửa đúng, "Thỉnh gọi tôi là Hạ Bạch, cám ơn."

"Ờ, Tiểu Bạch." Địch Thu Hạc có lệ trả lời, sau đó điểm điểm túi tiền xu, tiến tới bên tai cậu, thởi khí, "Cậu có phải đặc biệt lo lắng cho tôi hay không, biết tôi phải đi, còn đặc biệt chạy tới đưa tiền cho tôi."

Hơi thở ấm áp theo ốc tai chui vào, Hạ Bạch giật nảy rùng mình, sau đó nôn khan một cái.

Địch Thu Hạc: "......"