“ Khoan đã” y vội cản lại.

“ Làm sao vậy thiếu gia?” Tiểu Cẩn vội còn hơn chính cậu chuẩn bị đi thi, cậu chỉ sợ thiếu gia nhà mình đổi ý.

Diệp Gia lắc đầu nói:” Việc này tính sau, hiện tại ta sắp đi đến Trấn Thủy”

“ Trấn Thủy, thiếu gia đến đó làm gì?” Tiểu Cẩn nghi hoặc.

Diệp Gia thở dài, buổi chiều sau khi được hắn đưa về nhà y liền bị phụ thân gọi vào phòng giao cho việc đi đến huyện Giang Thanh lấy danh Diệp tam công tử điều động một lượng lớn lương thực đến Trấn Thủy.

Giang Thanh gần với Trấn Thủy nhất còn có cửa hàng chi nhánh của Diệp gia cũng ở đó nên việc vận chuyển lương thực sẽ dễ dàng hơn, nếu xuất phát từ Thanh Châu phải mất vài ngày đường lỡ trên đường gặp mưa bão thì lương thực sẽ hỏng mất.

Tiểu Cẩn chỉ đành kiềm nén tâm tình chuẩn bị đồ dùng cho thiếu gia, ngày mai mọi người liền xuất phát.

Buổi sáng xe ngựa của Diệp gia đã chuẩn bị sẵn, người hầu cũng chỉ có Tiểu Cẩn đi theo có lẽ do chức danh Khâm sai đi cùng đã làm người khác yên tâm nên chừng ấy người là đủ, cũng không phải ra chiến trường mang nhiều người theo làm gì?

Tống Mạn Vũ đã đến từ sớm, Diệp lão gia sau khi dặn dò nhi tử của mình xong lại quay sang nói với hắn:” Đại nhân, tệ nhi của thảo dân trên đường đi chỉ sợ làm phiền đến ngài, mong ngài lượng thứ cho”

Hắn nhìn y rồi quay lại nói:” Không phiền”

Diệp lão gia thở phào quay sang căn dặn y:” Còn không mau cảm tạ đại nhân”

Y rất muốn nói mình không gây chuyện nhưng bị phụ thân trừng mắt chỉ đành uất ức hướng hắn nói:” Cảm tạ đại nhân đã lượng thứ trước cho ta”

“ Không cần nghiêm túc như vậy” hắn lắc đầu nói.

Y rất muốn mắng người, tại sao huynh không nói sớm? Hắn chắc chắn là cố ý!

Diệp lão gia đương nhiên không quan tâm đến nhi tử nhà mình đang nghĩ gì chỉ nói:” Thời gian không còn sớm, đại nhân nên xuất phát đi thôi”

Hắn gật đầu, lúc này mới nhìn y khẽ cười nói:” Không bằng ta cùng Diệp Gia chung một xe ngựa?”

“ Như vậy thì còn gì bằng, nào Gia nhi con mau lên xe ngựa của đại nhân” Diệp lão gia vui mừng quá đỗi mà tống nhi tử nhà mình lên xe ngựa mà không nhìn đến biểu tình không tình nguyên của y.

Hắn gật đầu chào hỏi Diệp lão gia rồi cũng tự mình lên xe ngựa.

Tiểu Cẩn thấy vậy chỉ có thể ngồi cùng xe ngựa với Hiên Tử, xung quanh là 10 binh lính cởi ngựa bảo vệ xung quanh, cả nhóm xuất phát đến Trấn Thủy.

Đoạn đường từ Thanh Châu đến Trấn Thủy cũng không ngắn, nhưng giữa hai nơi này lại không có quận huyện nào phát triển, nơi nghỉ chân cũng là tạm bợ.

Trời chuyển tối, khách điếm ở thị trấn không tính là tốt nhưng để ngủ thì vẫn được, Tiểu Cẩn thu dọn chỗ ở mà không khỏi cảm thán:” Như vậy mà cũng được gọi là khách điếm tốt nhất thị trấn? Thật là không biết bọn họ nghĩ gì”

Diệp Gia y lại không để ý đến những thứ này, y nói:” Có chỗ ở là may lắm rồi, ngươi nên cảm thấy may mắn khi mình chưa qua đêm ở trong miếu hoang hoặc là trong rừng đi”

Tiểu Cẩn bĩu môi thu dọn chăn đệm ẩm mốc mà trải khăn đệm mình mang theo, cũng may mình suy nghĩ thấu đáo a.

Đúng là Tiểu Cẩn rất thấu đáo, hậu quả là xe ngựa gần như chất đầy mọi thứ, cậu cùng với Hiên Tử cũng may đều thuộc dạng gầy nhỏ nếu không thật sự không ngồi vừa chiếc xe ngựa cỡ lớn đó.

Hai người thu dọn xong liền xuống lầu dùng bữa tối, Tống Mãn Vũ đã ngồi ở bên dưới chờ sẵn, y tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn chờ người gọi món.

Tiểu nhị nhanh chóng đi đến, hắn chầm chậm nói:” Một gà hấp nấm hương, đậu phụ tứ xuyên, canh cá…”

Diệp Gia nghe những tên món ăn không khỏi ghi hoặc nhìn hắn, không biết có phải trùng hợp hay không hắn gọi 5 món thì đã hết 4 món y thích ăn.

Hắn ngước nhìn y hỏi:” Em còn muốn gọi gì thêm không?”

Y lắc đầu.

Khách điếm này không phải là loại tốt nhất nên thức ăn mang ra cũng tạm chấp nhận, y gắp thức ăn sau đó lại nhìn hắn, hắn dở khóc dở cười nhìn y:” Làm sao vậy? Ăn không ngon đi?”

“ Không có” y lại cúi đầu ăn thức ăn trong chén, lại nhìn thấy một đôi đũa gắp thức ăn vào chén của mình, ngầng đầu nhìn hắn, chỉ thấy người vẫn tự nhiên dùng bữa, y thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn cơm.

Vụ việc nho nhỏ này cũng không ai để ý đến, tiểu Cẩn hiện đang đói lả người vừa nhìn thấy thức ăn đã lùa vào trong miệng đâu còn thời gian quan tâm đến ai, thiếu gia nhà cậu cũng không phải lo, không kén ăn nha..