Diệp Gia thầm cười lạnh, không biết là sự tự tin nào khiến nhóm người này lại suy nghĩ đến chuyện vu oan giá họa như vậy? Đúng là không có gì đặc sắc, Diệp Gia ngáp một tiếng rồi vươn vai:” Ta muốn đi ngủ trưa”

Tiểu Cẩn trợn mắt:” Thiếu gia, đã qua giờ trưa rồi người cư nhiên còn muốn đi ngủ trưa?”

“ Không được sao?”

Tiểu Cẩn gãy gãy đầu:” Không phải là không được, bất quá tiểu nhân nghe lão gia nói muốn thiếu gia dẫn khách nhân đi tham quan cửa hàng của chúng ta”

“ Ta không đi, tại sao ta phải đi cơ chứ? Gọi người khác đi!” Diệp Gia có chút bất mãn, buổi sáng đã bắt y đến cửa hàng đuổi ruồi, buổi chiều lại không cho y nghỉ ngơi, thật là quá đáng!

“ Thật sự ta không có vinh hạnh đó sao?” một giọng nói trầm trầm vang lên.

Nghe giọng nói có phần quen thuộc, Diệp Gia ngước nhìn Tống Mạn Vũ đang đi đến, bên cạnh là phụ thân của y.

Diệp phụ thân biết nhi tử của mình lười chỉ đành cười gượng:” Đại nhân chê cười để thảo dân răng dạy lại…”

“ Ta đi” bất ngờ y cắt ngang lời của Diệp phụ thân khiến ông cùng Tiểu Cẩn kinh ngạc không thôi.

Đến Tống Mạn Vũ cũng thầm kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười:” Vậy phiền Diệp công tử”

Diệp Gia cũng không biết mình bị chạm dây thần kinh nào, đáng lẽ y hiện tại đang nằm trên giường ngủ trưa nhưng sau khi nhận lời lại thành ra đi dạo cùng người nam nhân bên cạnh này.

Diệp Gia thở dài nhưng vẫn làm tròn chức trách dẫn người đi đến các cửa hàng của Diệp gia ở Thanh Châu.

Cửa hàng lương thực của Diệp gia không tính là ở đâu cũng có nhưng chỉ cần ở nơi phát triển liền bắt gặp bóng dáng của cửa hàng Diệp gia.

Ở Thanh Châu là cửa hàng chính đương nhiên sẽ lớn hơn, mặt hàng lương thực nào cũng có, người đến mua cũng rất đông đúc.

Tống Mạn Vũ đi một loạt các cửa hàng rồi lại nhìn người bên cạnh vẻ mặt có chút mệt mỏi liền nói:” Ta nghe nói bên ngoài Thanh Châu là một trấn chuyên trồng lúa nước?”

“ Đúng vậy a, Diệp gia chúng ta thầu gần như hết các thửa ruộng của Trấn Mộc” Diệp Gia bày vẻ mặt tự hào hiếm thấy nói.

Hắn nhìn cậu khẽ cười hỏi:” Không bằng Diệp công tử đưa ta đến đó xem thử?”

Diệp Gia nhíu nhíu mày:” Đưa huynh đi cũng được nhưng đoạn đường tương đối xa…”

“ Không sao, ta có xe ngựa”

Diệp Gia gật đầu:” Vậy thì đi thôi”.

Chỉ trong chốc lát xe ngựa của hắn xuất hiện, hai người cùng lên xe ngựa hướng thẳng Trấn Mộc mà đi để lại Tiểu Cẩn đứng đó chớp mắt đến khi xe ngựa đi khuất mới giật mình la lên:” Thiếu gia, còn tiểu nhân nữa!”

Đúng là Diệp Gia y quên mất Tiểu Cẩn vẫn lẽo đẽo theo sau mình, đi được một đoạn phát hiện thì đã muộn, y lại thầm mắng chính mình quá dễ dãi kêu lên xe ngựa liền lên.

Tống Mạn Vũ bên cạnh đương nhiên biết y nghĩ gì thông qua biểu cảm trên khuôn mặt của y, nhưng hắn không vạch trần, xe ngựa chạy được nửa canh giờ liền đến Trấn Mộc.

Hai người để xe ngựa ở đầu trấn rồi tự mình đi vào bên trong.

Người dân giờ này vẫn còn đang ở trên ruộng làm việc, hiện tại là lúc cấy mạ vào Vụ mùa, những ngọn mạ xanh xanh thấp thoáng trên cánh đồng bị gió thổi đến đung đưa có chút vui mắt.

Diệp Gia chỉ về phía xa:” Đây là ruộng của Từ bá, còn đây là ruộng của…”

Nếu Tiểu Cẩn ở đây chắc chắn sẽ bị Diệp Gia làm cho rớt cằm, đâu ai nghĩ đến Diệp công tử thường ngày lười biếng đến lật vài trang sổ sách đã muốn ngủ mà lại hiểu biết rõ về ruộng của người dân như vậy.

Đây là một kì tích!

“ Diệp công tử quả là hiểu biết sâu rộng” Tống Mạn Vũ lên tiếng.

“ Ta nghe cứ như huynh đang nói xéo ta nhỉ?” Diệp Gia nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó nhướn mày nói:” Huynh gọi ta là Diệp công tử, phụ thân ta lại gọi huynh là đại nhân.

Chẳng hay Đại nhân là người từ kinh thành đến?”

“ Đúng vậy, ta là Khâm sai được phái đến Trấn Thủy xem xét đê điều” hắn nói đến bình thản không giấu diếm.

Y chớp mắt:” Đại nhân cứ như vậy nói cho ta biết?”

Hắn quay lại nhìn y:” Cũng không có gì là bí mật, Diệp công tử cũng đừng gọi ta là đại nhân”

“ Vậy ta nên gọi bằng gì, đại nhân cũng đừng gọi ta là Diệp công tử”.