Giang Thanh lạnh giọng nói:” Còn chưa biết ai phải là người để hàng ở lại”

“ Ha, đám thương nhân các ngươi cũng chỉ được cái nói miệng” thủ lĩnh vác đao trên vai nói, đám đàn em cũng hô ứng cười khắp cả một vùng sông lớn.

Thủ lĩnh ra hiệu đám đàn em im lặng rồi tự mình nói:” Tốt nhất là làm theo lời chúng ta các ngươi sẽ được toàn mạng, nếu không ngày mai người dân ở vùng này sẽ thấy hàng loạt xác người trôi trên sông!”

“ Ngươi nên câm miệng thì hơn!” Giang Thanh một chút cũng không yếu thế.

Thủ lĩnh thu hồi lại tính cợt nhả mà tỏa ra sát khí nói:” Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Lên các huynh đệ!”

Nhất thời đám cướp vung đao ra bắt đầu công cuộc chém giết, nhưng hộ vệ của Giang gia cũng không phải để trưng, từ nảy đến giờ họ đã nhịn mấy tên cướp này lâu lắm rồi, hai bên bắt đầu xông vào nhau.

Ám vệ cũng vào tiếp sức một tay lợi thế dần nghiên về phía Giang gia.

Tống Mạn Vũ giao Diệp Gia cho một ám vệ của mình rồi tự mình đến chỗ của tên thủ lĩnh kia, hắn nói:” Vật trên tay ngươi vẫn nên trả lại”

Thủ lĩnh đánh giá hắn một lượt, người này gã không nhìn ra thực lực chắn chắn là người có võ công cao cường, theo thông tin gã thu thập được Giang gia cũng chỉ có vài tên hộ vệ biết được chút ít công phu, như thế nào lại lòi ra một người có thực lực này? Ngoài mặt thủ lĩnh ném sợi dây chuyền lên cao rồi chụp lại, gã nói:” Cái này sao? Nếu muốn thì đến lấy”

Tống Mạn Vũ lạnh lùng nhìn gã, cái nhìn này làm người chém giết quen tay như gã cũng rùng mình.

Gã cảm thấy không ổn bèn tập trung tinh thần nắm chặt thanh đao, chỉ là chưa kịp động thủ đã thấy hắn động đậy một chút chỉ trong chớp mắt hắn đã đứng trước mặt gã.

Gã hẫng một nhịp lùi lại vun đao về phía trước, hắn cũng nhanh chóng lách mình một tay đánh vào bả vai gã.

Một cái chạm này làm vai gã đau đến tê liệt, gã nhịn không hét lên đau đớn dùng tay còn lại vung đao thêm một lần nữa.

Công phu của gã cũng được xem là trung bình khá nhưng có lẽ cũng chỉ có thể, hắn thảnh thơi né tránh khiến gã cực kì khó chịu.

Máu nóng xộc lên đầu gã bổ mạnh vào người hắn đang đứng trước mặt mình, hắn lại chỉ dùng hai ngón kẹp lại nhất thời thanh đao khựng ở giữa không trung.

Hắn quan sát một lượt thanh đao rồi nhàn nhạt nói:” Đao tốt, cũng không hợp ở cùng với ngươi”, vừa dứt lời thanh đao đã gãy làm hai.

Hắn lại dùng một chưởng đánh úp khiến gã lăn ra xa.

Gã cảm thấy tức ngực khó thở cuối cùng ho ra một ngụm máu, gã cố gắng hít thở ngồi dậy.

Lúc này gã mới biết mình chạm phải một tấm sắt, hôm nay chắc chắn mạng gã sẽ không còn, đám đàn em cũng lần lượt bị áp đảo rất nhanh sẽ bị bắt giữ lại.

Diệp Gia thấy cuộc chiến của hai người đã ngừng mới thở phào, mặc dù biết công phu của hắn rất tốt nhưng y vẫn có chút lo lắng.

Nhìn thấy tên thủ lĩnh kia đã bại trận y không khỏi chạy đến bên cạnh hắn nhìn gã thủ lĩnh nằm đó:” Mau trả lại dây chuyền cho ta”

Gã thủ lĩnh mở lòng bàn tay ra, sợi dây chuyền đỏ cùng mặt dây chuyền đỏ tươi phát ra ánh sáng ấm áp, gã cười hỏi:” Cái này đi?”

Hắn nhận thấy có chuyện không ổn muốn cướp lại thì đã thấy gã ném nó xuống dưới sông.

Diệp Gia đứng gần gã nhất nên cũng phát hiện ra, ngay khi sợi dây bị ném ra y cũng không nghĩ ngợi vươn người muốn nắm giữ nhưng nơi họ đứng gần vách thuyền chỉ cần vươn người quá đà là có thể ngã xuống nước.

Cũng chính vì vậy y liền không giữ vững mà ngã xuống phía dưới, hắn giật thót không màn thứ gì cũng nhảy xuống theo.

Làn nước vào đêm lạnh lẽo bao bọc lấy y, y cố gắng tìm kiếm nương nhờ ánh trăng ánh sáng đỏ lấp ló ở phía gần y.

Diệp Gia vui mừng bơi đến nắm giữ, trong lòng bàn tay một cảm giác ấm áp kì lạ khiến y không khỏi kinh ngạc, xem ra Giang Thanh nói đúng, miếng ngọc này có thể giữ ấm vào mùa đông.

Ùm…

Bên tai bỗng nghe tiếng vật gì rơi xuống, ngay sau đó là cả người y được ôm trọn rồi nhanh chóng bay thẳng lên thuyền.

Còn chưa để Diệp Gia khoe rằng mình tìm được sợi dây chuyền đã bị một thứ gì đó trùm lên đầu rồi cả người được bế vào bên trong.

Trên thuyền bây giờ đám cướp đã bị bắt giữ, tên thủ lĩnh cũng nằm thoi thóp được nhóm hộ vệ khiêng trói đi bỏ vào khoang thuyền để đến khi đến đất liền sẽ giao cho quan phủ.

Âu Tinh Kỳ dùng khăn vải sạch lau vết máu trên tay rồi quay sang nhìn Giang Thanh, anh hơi khựng lại rồi tiếp tục lau máu trên tay, anh nhàn nhạt mở miệng nói:” Đáng sợ lắm phải không?”