Sau khi dừng xe, hai người cùng nhau đi vào thang máy. Ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì đột nhiên lại có bảy tám chàng trai, cô gái tiến vào, nhìn bọn họ có vẻ như đi cùng nhau bởi vì người đứng ở đằng trước đang dồn ép người vào bên trong. Tô Tinh Dã theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhanh chóng lùi đến không còn đường để lùi nữa. Khi nhìn thấy người phía trước sắp giẫm lên mình thì cô đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

 

Mà thiếu niên vẫn một mực chen chúc vào trong đột nhiên cảm giác được lưng mình bị một đôi bàn tay chống lại, cậu ta vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đang che chở trong lòng một cô gái cũng che chắn kín mít y hệt như vậy.

 

“Phiền cậu đừng lùi lại nữa, sắp giẫm trúng người rồi.” Thẩm Vọng Tân nhìn cậu ta rồi nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Lúc này, cậu ta mới ý thức được mình đã vô thức dồn ép người ta đến mức nào, lập tức xích ra ngoài một chút rồi xin lỗi, “Thật xin lỗi, xin lỗi xin lỗi anh.”

 

Thẩm Vọng Tân gật đầu với cậu ta, không nói gì nữa. Bây giờ, hầu như cả người Tô Tinh Dã bị anh ôm vào lòng, hai tay cô đang nắm chặt áo khoác của anh, bàn tay nhỏ bé trắng nõn và áo khoác màu đen tạo thành sự tương phản rõ rệt, xung quanh bị nắm ra vài nếp nhăn nho nhỏ. 

 

Cho dù cách hai lớp vải áo nhưng Tô Tinh Dã vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi tay đặt trên vai mình, cô vô thức ngửa đầu nhìn Thẩm Vọng Tân một cái. Có lẽ do dựa vào quá gần nên chỉ cần cô hơi ngửa đầu lên thì đã nhìn thấy đường nét xương hàm rõ ràng đến mức không chê vào đâu được của anh.

 

Có lẽ là Thẩm Vọng Tân cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nên anh rũ mắt nhìn lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Tô Tinh Dã cảm thấy mình giống như rơi vào một dải ngân hà mênh mông vô tận, trong lòng lập tức rối như tơ vò.

 

Đúng lúc đó, một tiếng “Đinh——” vang lên, đến tầng tám rồi.

 

Tô Tinh Dã theo bản năng nhìn thoáng qua cửa thang máy đang mở ra, Thẩm Vọng Tân vừa nói “Xin nhường đường” vừa ôm cô đi ra ngoài.

 

Mấy người trong thang máy cũng rất tự giác nhường đường cho bọn họ, thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, bọn họ mới xì xào bàn tán.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một cô gái đột nhiên than thở: “Trời ạ, các cậu có nghe thấy không, giọng nói của người đàn ông đó rất dễ nghe luôn đó! Quả thật là phúc lợi của thanh khống*!!”

 

*Thanh khống: mê giọng nói. Để chỉ người rất yêu thích và bị thu hút bởi những người có giọng nói, giọng hát hay.

 

“Ôi ôi, đừng nghĩ nữa, không thấy người ta có bạn gái rồi sao? Tuy rằng không nhìn thấy mặt mũi nhưng chỉ bằng khí chất của hai người bọn họ, tuyệt đối là một đôi nhan sắc siêu cao!”

 

“Oa, thật là chua xót cho tôi mà, kiếp trước tôi chính là một quả chanh.”

 

“Haiz, các cậu nói xem, bọn họ che kín như vậy, có phải là diễn viên hay không?”

 

“Mẹ kiếp! Không thể nào! Là đoàn làm phim nào nhỉ? Dưa* này lớn nha!!”

*Dưa: chuyện để hóng

 

“Khách sạn này có quá trời diễn viên của nhiều đoàn làm phim, ai mà biết được?”

 

“Đúng vậy á, quên đi, mặc kệ đi, dù sao thì tình yêu ngọt ngào này cũng không đến lượt tôi, bây giờ tôi chỉ muốn về phòng rồi tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, mệt mỏi quá.”

 

“……”

 

Thẩm Vọng Tân đưa Tô Tinh Dã đến cửa phòng, dịu dàng nói: “Sốt vừa mới giảm, về ngủ một giấc đàng hoàng vào, biết chưa?”

 

Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm, em biết rồi.”

 

“Em vào trước đi, thấy em đi vào rồi anh về.”

 

Tô Tinh Dã mím môi, lúc mở cửa, động tác của cô thoáng do dự trong chốc lát, suy nghĩ một hồi rồi lại xoay người nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, “Em... Em còn chưa nói cảm ơn với anh, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đến bệnh viện, chăm sóc em lâu như vậy, còn mua cháo cho em, còn có chuyện trong thang máy lúc nãy nữa, cảm ơn anh.” Tô Tinh Dã một hơi nói nguyên một câu dài.

 

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm kia giống như mực, sắc đen lan tràn trong nháy mắt, qua vài giây, anh cười hỏi: “Cần phải khách khí như vậy sao?”

 

“Cũng không phải là khách khí. Chỉ là muốn bày tỏ lòng biết ơn với anh mà thôi.”

 

“Cảm ơn anh?” Thẩm Vọng Tân hỏi ngược lại.

 

Tô Tinh Dã gật đầu.

 

Đôi mắt Thẩm Vọng Tân hơi cong lên, sau đó anh đưa tay lên cách mũ lưỡi trai nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô hai cái, “Được rồi, anh đã nhận được lời cảm ơn của em, đi vào đi.”

 

Sau khi Tô Tinh Dã vào phòng, cô đứng ở huyền quan một lát, vô thức đưa tay chạm vào mũ lưỡi trai trên đầu mình, nghĩ thế, khóe miệng không khỏi cong lên.

 

***

 

Hôm sau, Tô Tinh Dã thức dậy khá sớm, bữa sáng vẫn là Tiểu Thuần mua từ sớm. Bình thường thì lúc này Tiểu Thuần đều sẽ tới ăn sáng cùng cô nhưng hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh đứng ở nơi đó, vẻ mặt thoạt nhìn có hơi tự trách.

 

“Tiểu Thuần?” Tô Tinh Dã gọi cô ấy một tiếng.

 

Tiểu Thuần nghe được Tô Tinh Dã gọi mình, theo bản năng nhìn về phía cô, cô ấy nhỏ giọng gọi cô, “Chị Tinh Dã.”

 

Tô Tinh Dã cảm giác được tâm tình của cô ấy khác thường, “Tiểu Thuần, em làm sao vậy?”

 

Hốc mắt Tiểu Thuần hơi đỏ, “Chị Tinh Dã, xin lỗi chị.”

 

Tô Tinh Dã nghe cô ấy nói xin lỗi, không rõ nguyên nhân, “Xin lỗi? Sao lại xin lỗi chị?”

 

“Hôm qua chị phát sốt phải vào bệnh viện…”

 

Tô Tinh Dã dở khóc dở cười, “Chị bị sốt là vì dính mưa mà thời tiết lại còn lạnh nữa, chuyện này có liên quan gì đến em đâu?”

 

“Không phải, vậy em cũng nên chuẩn bị từ trước mới đúng, lúc em tới còn đồng ý với anh họ là sẽ chăm sóc chị thật tốt. Nếu anh họ em mà biết...” Tiểu Thuần nói không nổi nữa.

 

Tô Tinh Dã nghe vậy thì không nhịn được cười, cô đi tới vỗ vai cô ấy, “Được rồi, em yên tâm, chị nhất định không dám nói chuyện này với anh A Uy, cho dù đến lúc đó anh ấy có biết thì chị cũng sẽ nói đỡ cho em, được không?”

 

Tiểu Thuần xẹp miệng xuống, “Chị Tinh Dã, chị thật tốt.”

 

“À, đúng rồi.” Tiểu Thuần giống như nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy từ trong ba lô của mình lấy ra một chai rượu thuốc, “Cái này là chị Tiểu Viên hồi sáng đưa cho em.”

 

Tô Tinh Dã nhìn rượu thuốc trên tay cô ấy, “Tiểu Viên đưa em rượu thuốc làm gì?”

 

“Nói chị mỗi ngày treo dây cáp, trên người nhất định sẽ có vết thương, cái này có thể làm tan máu bầm.” Tiểu Thuần càng nói càng nhỏ giọng, cô ấy cảm thấy mình thật sự làm không được việc.

 

Tô Tinh Dã nở nụ cười, cầm lấy chai rượu thuốc đặt ở đầu giường, “Vậy buổi tối về xoa nhé?”

 

“Em giúp chị xoa.” Tiểu Thuần lập tức nói.

 

Tô Tinh Dã do dự một chút, thật ra cô vẫn thật sự không quen với việc này nhưng thấy dáng vẻ này của Tiểu Thuần thì lại không đành lòng đả kích cô ấy nên gật đầu, “Ừm, được.”

 

Tối hôm qua Tô Tinh Dã phát sốt vào bệnh viện, hầu hết người trong đoàn làm phim đều biết, hơn nữa còn biết là Thẩm Vọng Tân của đoàn làm phim bên cạnh đưa cô đến bệnh viện. Nhưng về cơ bản mỗi đoàn làm phim đều có quy định nghiêm ngặt, có thể nhiều chuyện nhưng tuyệt đối không thể công khai chuyện bên trong đoàn ra ngoài, cho nên  người trong đoàn có biết thì cũng chỉ bàn tán nội bộ, sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Dù sao thì chừng đấy đạo đức nghề nghiệp vẫn là phải có.

 

***

 

Sau khi đến đoàn làm phim, Tô Tinh Dã rõ ràng cảm giác được ánh mắt mọi người nhìn cô có hơi khác thường, nhất là khi trang điểm, trong mắt chuyên viên trang điểm đầy vẻ hóng chuyện, “Tinh Dã, em và Thẩm Vọng Tân của đoàn làm phim bên cạnh là có quan hệ gì vậy?”

 

Tô Tinh Dã bất thình lình bị hỏi vấn đề này nên có hơi sững sờ, “Dạ?”

 

Chuyên viên trang điểm nở một nụ cười ý vị sâu xa với cô, “Hôm qua em bị sốt, người ta một đường bế em lên xe, dáng vẻ đó… Chậc chậc, khỏi nói có bao nhiêu lo lắng nha.”

 

Tô Tinh Dã nghe xong lời cô ấy nói, cô sững sờ nhìn chuyên viên trang điểm trong gương, có chút không chắc chắn hỏi: “Rất... Lo lắng sao?”

 

“Đúng đó, bế em mà còn có thể bước đi như bay, cũng không biết nên nói là em quá nhẹ hay nên nói là khung xương của anh ấy quá vững chãi đây.”

 

Tô Tinh Dã rũ mắt xuống, nhất thời không nói gì.

 

Chuyên viên trang điểm suy đoán, nhỏ giọng hỏi: “Hai người các em không phải là lén lút yêu đương đâu nhỉ?”

 

Tô Tinh Dã kinh ngạc một chút, lập tức lắc đầu phủ nhận, “Không có, sao có thể?”

 

Chuyên viên trang điểm thấy cô phủ nhận dứt khoát như vậy thì lại có hơi hoang mang, “Thật sự không có à?”

 

Tô Tinh Dã gật đầu, “Vâng, thật sự không có, bọn em chỉ là… quan hệ bạn bè.”

 

“Chị nhớ các em trước đây đã từng hợp tác chung một bộ phim đúng chứ? Không có chút hứng thú nào sao?” Chuyên viên trang điểm cũng là người lão luyện trong giới, không có đoàn phim nào mà cô ấy chưa từng kinh qua. Một bộ phim ít thì cũng hơn ba bốn tháng, nhiều thì là sáu bảy tháng, trong khoảng thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều diễn vai yêu đương với đối phương mười mấy tiếng đồng hồ, vả lại, nhan sắc của hai người lại còn nghịch thiên như vậy. Trong cái vòng này của bọn họ, từ diễn thành thật cũng không thiếu, mặc dù cuối cùng có thể tu thành chính quả quả thật không nhiều nhưng đều là trai xinh gái đẹp, nói chuyện yêu đương một chút cũng không lỗ gì.

 

Tô Tinh Dã mím môi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

 

Chuyên viên trang điểm thấy cô lắc đầu phủ nhận nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là khóe miệng mang theo ý cười nhìn thấu nhưng không vạch trần. Cô ấy tin tưởng ánh mắt của mình, nếu thật sự chỉ là bạn bè bình thường thì sao lại lo lắng như vậy? Chẳng qua là do chìm sâu trong đó nhưng lại không tự biết mà thôi.

 

Sau khi diễn xong, Tô Tinh Dã bọc áo lông ngồi trên ghế nghỉ ngơi của mình xem kịch bản. Một lát sau, Tiểu Thuần cầm theo cốc đã được rót đầy nước nóng chạy tới, cô ấy đưa cốc nước cho Tô Tinh Dã, sau đó lấy ra một cái túi đựng miếng dán sưởi ấm từ trong túi áo.

 

“Em lấy ở đâu thế?” Tô Tinh Dã hỏi.

 

“Chị Tiểu Viên cho.”

 

Nói xong, cô ấy xé miếng dán ra, kéo áo khoác lông của Tô Tinh Dã xuống rồi dán tấm dán sưởi ấm vào trong, dán một hơi ở hai bên trước sau bên trong áo lông vũ mỗi bên một cái rồi mới dừng tay. Sau khi dán xong, cô ấy hài lòng nói: “Đợi lát nữa, bên trong áo lông của chị sẽ siêu ấm áp.”

 

Tô Tinh Dã cúi đầu nhìn thoáng qua miếng dán sưởi ấm bên trong áo lông của mình thì dở khóc dở cười, nhưng cô vẫn rất tự giác mà quấn áo lông vào chặt một chút.

 

Tiểu Thuần kéo một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh cô, “Đúng rồi, chị Tinh Dã, hôm nay Trần Nhụy không tới đoàn làm phim đấy.”

 

“Hửm?”

 

“Lúc nãy em đi rót nước nghe nhân viên nói, hôm qua cô ta về khách sạn, đến nửa đêm bị sốt cao, được trợ lý đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, nghe nói hiện tại vẫn chưa hạ sốt.”

 

Tô Tinh Dã nghe xong thì gật đầu, thời tiết này mà còn dầm mưa hơn ba tiếng đồng hồ, cảm lạnh nóng sốt cũng là chuyện bình thường.

 

Tiểu Thuần đột nhiên hừ một tiếng, “Dù sao thì em cũng sẽ không thông cảm với cô ta đâu.”

 

Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thuần đang tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

“Chị Tinh Dã, chị cũng không cần thông cảm cho cô ta.”

 

Tô Tinh Dã: “……”