Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Tô Tinh Dã theo bản năng xoay người nhìn sang thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang bước nhanh về phía mình.
Tô Tinh Dã nhìn anh, “Sao anh cũng ra ngoài?”
Thẩm Vọng Tân đã đi tới bên cạnh cô, “Bên trong có hơi ngột ngạt, đi ra hít thở không khí.” Sau đó Thẩm Vọng Tân theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ, là màn hình LED phát quảng cáo của anh, thế là anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, hỏi: “Đang xem cái này à?”
Giọng nói của anh dịu dàng mang theo ý cười nhàn nhạt, làm cho tim Tô Tinh Dã đập nhanh hơn trong nháy mắt, cô căng thẳng mím môi nhưng không có phủ nhận, “Ừm.”
“Có đẹp không?”
Tô Tinh Dã càng hồi hộp hơn: “Ừm, đẹp lắm.”
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt căng thẳng nhưng lại giả bộ bình tĩnh của cô thì không khỏi bật cười, để lộ hàm răng vừa trắng vừa đều, sau đó anh lại nghiêng người nhìn về phía màn hình LED xa xa.
Tô Tinh Dã đứng ở bên cạnh anh, anh ngửa đầu nhìn màn hình LED, cô nhìn xương quai hàm rõ ràng góc cạnh của anh, sống mũi cao thẳng tắp, mà ánh sáng lấp lánh đằng kia rơi vào đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh. Khoảnh khắc này, trái tim cô đắm chìm thật sâu, không khỏi siết chặt bàn tay của mình.
“Anh có thích không?” Cô đột nhiên hỏi.
Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn về phía cô, “Hửm?”
Tô Tinh Dã cho rằng anh không hiểu, vì vậy cô đưa tay chỉ vào màn hình LED ở phía xa, hỏi, “Cái đó, anh có thích không? “
Thẩm Vọng Tân theo ngón tay cô lại nhìn thoáng qua, ngoại trừ thích ra thì càng nhiều hơn chính là cảm động, “Thật ra anh cũng đang suy nghĩ, anh thật sự đáng giá sao? “
“Đương nhiên đáng giá.” Tô Tinh Dã không chần chờ mà trả lời.
Có thể là do cô trả lời quá nhanh cũng quá kiên định, Thẩm Vọng Tân nhìn về phía cô.
Bản thân Tô Tinh Dã cũng nhận thức được vấn đề này, vì vậy cô ngay lập tức giải thích:
“Tôi… Ý em là, cô ấy có thể làm như vậy thì có nghĩa là anh xứng đáng.”
Thẩm Vọng Tân cười, khóe miệng cong lên một đường cong ôn hòa, “Tuy rằng không biết cô ấy là ai, nhưng vẫn hy vọng lần sau cô ấy đừng làm như vậy.”
“Tại... Tại sao? Anh không thích sao?”
“Thích thật, nhưng quá lãng phí, không cần phải tiêu tiền vào chuyện này.”
Tô Tinh Dã hơi cúi đầu, vô cùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Biết đâu… Biết đâu chừng cô ấy không thiếu tiền thì sao?”
“Em nói gì?” Thẩm Vọng Tân không nghe rõ nên hỏi lại cô.
Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có gì.”
Sau đó, cô dường như nghĩ đến chuyện gì, đưa tay luồn vào trong túi lấy ra một hộp quà tặng tinh tế nhỏ xinh ra, “Đúng rồi, tặng cho anh này.”
Thẩm Vọng Tân nhìn hộp quà nhỏ trong tay cô, sau đó đưa tay nhận lấy, hỏi: “Đây là cái gì vậy? “
“Quà sinh nhật.”
“Quà sinh nhật?” Bàn tay Thẩm Vọng Tân đang tháo hộp quà dừng lại một chút, “Em tặng quà sinh nhật cho anh?”
“Ừm, em không biết anh thích gì nên mua quà thực tế một chút. Anh xem thử đi.”
Thẩm Vọng Tân tháo hộp quà nhỏ ra, là một đôi tai nghe Bluetooth không dây màu xám trắng, trong mắt anh lộ ra một tia kinh ngạc. Tai nghe của anh xuất hiện một chút vấn đề, anh còn đang định đổi một cái mới, quà cô đưa vừa vặn chính là thứ anh cần, thế là anh cười nói: “Anh thích vô cùng.”
Tô Tinh Dã nở nụ cười, “Thật sao? “
Thẩm Vọng Tân gật đầu, “Đương nhiên.”
“Anh thích là được rồi.”
“Xe của em có đậu trong nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn không?” Thẩm Vọng Tân đột nhiên hỏi.
Tô Tinh Dã gật đầu, “Ừm, đúng vậy.”
“Lát nữa kết thúc xong thì chúng ta cùng nhau đi đi, anh có mang bảng chữ mẫu của thầy Tào lúc trước nói muốn đưa cho em đấy.”
“Hôm nay anh cố ý mang tới cho em à?” Tô Tinh Dã hỏi.
“Ừm.”
“Vậy em...” Tô Tinh Dã muốn hỏi khi nào anh rảnh, cô mời anh ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng đang suy nghĩ thì lại nghĩ đến lời Du Thư Yên nói, cô hỏi: “Em nghe Thư Yên nói, ngày mai anh bắt đầu làm việc, là thật sao?”
“Đúng vậy, công ty nhận cho nhóm bọn anh một chương trình tạp kỹ, ngày mai bắt đầu ghi hình chính thức.”
“Vậy chờ anh ghi hình xong, em lại mời anh ăn món cay Tứ Xuyên nhé?”
Thẩm Vọng Tân thấy cô siêu cố chấp với món cay Tứ Xuyên, không thể không cười gật đầu, “Được.”
***
Sau khi bọn họ kết thúc tiệc mừng công thì đã hơn mười giờ tối, Tô Tinh Dã đi theo Thẩm Vọng Tân vào thang máy, tới đón Thẩm Vọng Tân là Lục Kỷ Tiềm. Anh ấy nhìn cô gái đi theo phía sau Thẩm Vọng Tân, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó anh ấy bước xuống xe.
Thẩm Vọng Tân cũng không ngờ người tới đây lại là anh ấy, còn tưởng rằng sẽ là anh Khôn tới. Anh đơn giản giới thiệu hai người với nhau, Tô Tinh Dã biết anh ấy là thành viên của YLQSL thế nên cũng gọi theo một tiếng “anh Tiềm”. Tương tự, Lục Kỷ Tiềm cũng nhận ra cô là nữ chính của <
>, bèn cười thân thiện với cô. Thẩm Vọng Tân mở cửa xe, lấy một cái túi quà từ trên bảng điều khiển, xoay người đưa cho Tô Tinh Dã, “Đây, về nhà theo luyện tập nhiều hơn theo mẫu này, anh còn cho em nhiều thêm một quyển để luyện tập. Nếu cảm thấy trực tiếp tập bằng quyển của Thầy Tào có hơi khó thì em có thể nhập môn với quyển của anh trước.” Tô Tinh Dã đưa tay nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, sau đó cười gật đầu với anh. Ngay lúc đó, tiếng của A Uy từ bên kia truyền tới, Tô Tinh Dã nhìn thoáng qua anh ấy, chào hỏi Thẩm Vọng Tân và Lục Kỷ Tiềm rồi mới xoay người đi về phía A Uy. Thẩm Vọng Tân nhìn cô lên xe xong, lúc này mới thu hồi tầm mắt thì lập tức nhìn thấy ánh mắt sâu xa của Lục Kỷ Tiềm, anh liếc anh ấy một cái, “Anh nhìn em như vậy làm gì?” Sau đó đưa tay mở cửa ghế lái phụ. Lục Kỷ Tiềm nhếch khóe miệng, sau đó mở ghế lái ra ngồi vào, trên mặt mang theo một tia bát quái, “Cậu với người ta là quan hệ gì đấy?” Thẩm Vọng Tân nhìn về phía anh, “Quan hệ gì?” “Cậu nói xem? Tôi chưa bao giờ thấy cậu quan tâm đến ai như vậy cả.” Thẩm Vọng Tân nâng cằm lên, “Anh lái xe đi, em chóng mặt.” Lục Kỷ Tiềm bĩu môi, “Đã bảo cậu uống ít một chút đi, có phải lại uống quá nhiều không?” “Không sao, không uống nhiều.” Lục Kỷ Tiềm khởi động xe rồi lái xe ra khỏi gara dưới tầng hầm, “Nếu chóng mặt quá thì ngủ đi, anh Thừa chắc là đã nấu canh giải rượu cho cậu rồi đấy, về nhà nhớ uống.” Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, sau đó thả lỏng tựa người vào ghế sau, đút tay vào túi áo khoác lông vũ. Nhưng khi bỏ tay vào túi thì vô tình đụng phải một cái hộp nhỏ vuông vuông, anh nhận ra đây là tai nghe Tô Tinh Dã tặng cho mình. Anh đem cái hộp nhỏ trong túi nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại. Thẩm Vọng Tân sau khi trở về uống canh giải rượu của Vưu Nhất Thừa nấu cho, trong dạ dày thoải mái hơn được một chút. Tắm rửa xong quay về phòng, anh nhìn thoáng qua mấy hộp quà đặt trên bàn máy tính, đều là quà sinh nhật mà bọn Trì Hủ tặng trước cho anh.” Thế là anh đặt tai nghe bên cạnh gối nằm rồi đi ra ngoài, “Có chuyện gì vậy?” “Anh Thừa bảo họp.” Sau khi ra khỏi phòng quả nhiên nhìn thấy mấy người bọn họ đều ngồi trên sô pha, Thẩm Vọng Tân cũng đi tới ôm cái gối ngồi xếp bằng trên ghế. “Vừa rồi anh Khôn gửi tin nhắn cho anh, nói là tổ tiết mục tối nay có thể bất ngờ đánh úp chúng ta, bảo anh nói với các cậu một tiếng.” “Bất ngờ đánh úp? Đánh úp cái gì?” Lương Đẳng hỏi. “Chính là loại đánh úp mà cậu đang nghĩ đấy.” Lục Kỷ Tiềm mỉm cười. Lương Đẳng “Hả” một tiếng, sau đó ngã xuống sô pha, “Cho nên ý ở đây là nói rạng sáng sẽ bắt đầu quay à?” “Ừm, chính là nói với các cậu để các cậu chuẩn bị tâm lý. Về sau đoán chừng sẽ còn nhiều chuyện giống thế này, đừng có mà hết hồn, cũng đừng đen mặt.” Lục Kỷ Tiềm bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, tôi nổi giận không đen mặt, tổ tiết mục ngược đãi tôi ngàn vạn lần, tôi vẫn đợi tổ tiết mục như mối tình đầu, ý là vậy chứ gì?” “Đúng vậy, cho cậu mười điểm phần nghe hiểu.” Lục Kỷ Tiềm: “·…” *** Chín giờ tối, Tô Tinh Dã bước ra từ phòng vũ đạo, tắm rửa thay quần áo xong, vừa xuống lầu vừa lúc bị Dương Vân nhìn thấy. Dương Vân thấy cô ăn mặc chỉnh tề, còn đội mũ bóng chày màu xanh, hỏi: “Muốn ra ngoài bây giờ à?” Tô Tinh Dã gật đầu, “Ừm.” “Muốn đến đó hả?” Tô Tinh Dã đang nghĩ xem nên nói như thế nào thì điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cô lấy ra nhìn một cái, là Hoắc Tương gọi điện thoại đến. Điện thoại vừa kết nối, thanh âm kích động của Hoắc Tương liền từ đầu dây bên kia truyền đến, “Tinh Dã Tinh Dã, bây giờ cậu đang ở Bắc Kinh đúng không? Nếu cậu ở Bắc Kinh thì cậu có thể ra ngoài không? Tớ mời cậu ăn khuya nhé?” “Hả?” “Được rồi được rồi, nói thật với cậu, bây giờ tớ vừa mới từ Hồng Kông về, nghe nói hôm nay lúc 12 giờ sáng ở Tháp Song tử sẽ phát tiếp ứng sinh nhật Tân Tân nên muốn đi xem, cậu đi cùng tớ nhé?” Khóe miệng Tô Tinh Dã hơi nhếch lên một chút, “Được, có thể.” “Thật? Thật à?” “Ừm, thật.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã nói với Dương Vân: “Hôm nay Hoắc Tương từ Hồng Kông về, bọn em hẹn ăn khuya cùng nhau.” Dương Vân gật gật đầu, “Vậy à, vậy chị đưa em qua đó nhé?” Tô Tinh Dã từ chối, “Không cần đâu, em tự lái xe di là được, buổi tối sẽ về khá muộn, chị Vân ngủ trước đi.” Dương Vân nhìn cô đội mũ, nói: “Nếu đến nơi có nhiều người thì nhớ đeo khẩu trang.” “Chắc là sẽ không có người nhận ra em đâu nhỉ?” “Em nghĩ thế nào?” Tô Tinh Dã nghĩ đến địa điểm mà các cô muốn đi, thu lại biểu cảm, gật đầu, “Được, em biết rồi, sau xuống xe khi em sẽ mang.” “Về sớm một chút, sau khi gặp được Hoắc Tương nhớ gửi tin nhắn cho chị.” “Ừm, được, vậy em đi đây.” “Lái xe chậm một chút.” “Được.” Tô Tinh Dã hẹn với Hoắc Tương ở ngay tại Tháp Song Tử, Hoắc Tương vừa xuống máy bay, đến nhà cũng chưa về đã trực tiếp chạy tới. Hiện tại còn một tiếng rưỡi nữa mới đến 12 giờ, hai người tìm một cửa tiệm tư nhân có đồ ngọt, gọi món tráng miệng và cà phê, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đến 12 giờ. Hoắc Tương thấy Tô Tinh Dã dùng thìa nhỏ xúc bánh dâu tây trong cốc ăn, có hơi nghi hoặc nói: “Tớ nhớ hình như cậu không thích ăn món có vị dâu tây.” Bàn tay đang cầm chiếc thìa nhỏ của Tô Tinh Dã thoáng dừng lại, nói: “Vô tình nếm qua một lần, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.” Hoắc Tương cũng ăn một miếng, nói: “Đúng đấy, siêu ngon, anh trai cũng thích ăn dâu tây.” Tô Tinh Dã mím môi gật đầu. Hoắc Tương dùng tay chống cằm, “Tinh Dã, cậu nói cho tớ biết vài chuyện ở đoàn làm phim của các cậu đi, tớ rất muốn biết, cam đoan sẽ không nói với người khác.” Tô Tinh Dã cười cười, cô biết rốt cuộc cô ấy muốn nghe chuyện gì, thế nên đã nói cho cô ấy biết vài chuyện xảy ra ở đoàn làm phim, Hoắc Tương nghe đến say sưa. Hai người nói một chút mà đã gần một tiếng đồng hồ, thẳng đến mười một bốn mươi các cô mới ra khỏi tiệm đồ ngọt. Lúc đi ra ngoài Hoắc Tương còn cố ý nhắc nhở cô nhớ đeo khẩu trang. Gần Tháp Song Tử được bao vây bởi những fan hâm mộ cố ý đến check-in, đây có lẽ là ngày náo nhiệt nhất của Tháp Song Tử Bắc Kinh trong tháng này. Trên đầu fan mang cài tóc tiếp ứng màu xanh lam của fandom, trên tay cầm banner “Chúc mừng sinh nhật Thẩm Vọng Tân”, ánh mắt mỗi người đều dính cứng ngắc trên Tháp Song Tử, vẻ mặt chờ mong và kích động. Hoắc Tương lôi kéo Tô Tinh Dã, thật vất vả mới chen chúc đến một vị trí coi như không tồi, thẳng đến thời khắc rạng sáng đến, Tháp Song Tử cao chót vót đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lam, mọi người nhanh chóng đếm ngược 3-2-1, sau đó “ầm ầm” chiếu ra khuôn mặt dịu dàng ấm áp như gió xuân của Thẩm Vọng Tân. Fan hâm mộ bên dưới điên cuồng thét chói tai, ngay cả Hoắc Tương đứng bên cạnh Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ, cô ấy vừa ôm Tô Tinh Dã vừa hét. Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không ngừng thay đổi cùng với chữ “Thẩm Vọng Tân” “28/12 sinh nhật vui vẻ”, khóe miệng ẩn dưới lớp khẩu trang hơi nhếch lên, đôi mắt đẹp cong lên như vầng trăng nhỏ, trong đôi mắt trong trẻo lóe lên hào quang sáng ngời. Người ở trên màn hình thật sự rất đẹp, lúc không cười đẹp, lúc cười lên càng đẹp hơn, ấm áp đến nỗi khiến người ta không tự chủ được muốn đến gần. - -----oOo------