Minh Chủ lui về phía sau một bước.
Giáo Chủ nhất định là cho rằng những người chính phái là hắn mang đến, vậy là, võ lâm Minh Chủ, ngốc hồ hồ đi theo một tên Đại Ma Đầu cùng nhau lãng phí một tháng thời gian, kết quả cuối cùng ra loại sự tình này.
Một tháng này Giáo Chủ đại nhân cứ chỉ bị người phản bội.
Đầu tiên là tiểu tình nhi, sau đó là Minh Chủ không biết hẳn xem là quan hệ gì.
Túc địch sao? Nhưng một tháng ở chung này càng giống như là bằng hữu, nhưng hồng câu
(khoảng cách) ở giữa chính tà … tựa hồ vĩnh viễn không thể vượt qua.
Loại thời điểm này Minh Chủ cho rằng dù mình khàn cả giọng hô lớn ngươi nghe ta giải thích cũng vô dụng, hết thảy trùng hợp chừng như chính là nói, việc này là hắn làm.
Tả hữu hộ vệ sửng sốt trong chốc lát cuối cùng hồi phục thần trí, tuy nói bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời là Giáo Chủ nói chính là mệnh lệnh, Minh Chủ nhìn hộ vệ vây tới cau lại mày, lại quay đầu nhìn thấy ánh mắt Giáo Chủ lạnh đến không có nửa điểm cảm tình, trong lòng không biết vì sao cả kinh, cơ hồ là thốt ra.
“Không phải ta.”
Mặc dù là rất nhẹ, Minh Chủ vẫn cảm giác Giáo Chủ hơi hơi nhíu nhíu mày.
Dường như là đang phán đoán thực giả lời của hắn.
Ngay sau đó Minh Chủ nhìn thấy tay Phó Sứ phía sau Giáo Chủ cử động.
Minh Chủ sắc mặt trắng nhợt, một câu cẩn thận còn chưa hô ra.
Giáo Chủ phản thủ vung tay áo, Phó Sứ đột nhiên bị đẩy lui vài bước, một thanh chủy thủ rơi trên mặt đất, há mồm chính là một ngụm lớn máu tươi.
Minh Chủ: “…”
Lo lắng vô ích …
Giáo Chủ cúi đầu nhìn Phó Sứ nói: “Ngươi cho là bổn tọa còn có thể giống như trước an tâm đem phía sau lưng giao cho ngươi?”
Nói xong, ngay cả đầu cũng không ngoảnh, chỉ lạnh tanh đưa tay nói với thủ vệ: “Thả hắn ra.”
Minh Chủ sửng sốt.
Thật sự là… hắn công phu tốt như vậy, rõ ràng không ai bắt được hắn a.
Minh Chủ vừa ở trong lòng căm giận vừa kỳ lạ nở nụ cười.
Tả hữu hộ vệ không để ý Minh Chủ ngược lại đi tóm Phó Sứ, mới vừa rồi thủ vệ báo chính phái đột kích, chỉ sợ chính phái đã nắm được thời gian, hiển nhiên không thể lơ là, thủ vệ chung quanh Ma Giáo bây giờ thưa thớt, thật không dễ ứng phó.
Vệ Trưởng lão nhịn không được cầu vấn Giáo Chủ bước tiếp theo nên làm cái gì.
Giáo Chủ y cũ một bộ dạng không lạnh không đạm nói: “Ở đây chờ bọn họ đến.”
Thực lực chính phái Minh Chủ rất là rõ, lần trước sau khi chính tà giao chiến chính phái cũng tổn thất thảm trọng, nếu Giáo Chủ không ở đây mà Ma Giáo nghe theo Phó Sứ thống lĩnh, song phương đại khái thế lực ngang nhau, nhưng Giáo Chủ ở đây, tất cả thật đúng là khó mà nói, Ma Dầu kia công phu đã đăng phong tạo cực
(đạt tới đỉnh cao), đừng nói một đánh mười, chỉ sợ một đánh trăm đều dễ dàng không có vấn đề gì.
Bên kia hắn cũng lo lắng không đến.
Cho nên vẫn là lo lắng cho mình đi.
Nếu như bị người trong chính phái nhận ra thì không xong rồi.
Vì thế Minh Chủ lui ra phía sau hai bước, núp ở phía sau Vệ Trưởng lão.
Đáng tiếc Vệ Trưởng lão không đủ cao, chỉ có thể che nửa khuôn mặt hắn.
Vệ Trưởng lão như không hiểu nhìn Minh Chủ một cái.
Giáo Chủ bảo người ở bên trong chờ, bên ngoài cũng không bao nhiêu hộ vệ, người chính phái thực dễ dàng liền xông vào bên trong.
Đi đầu chính là một lão giả nhìn qua tuổi đã khá lớn nhưng vẫn vô cùng khoẻ khoắn tinh thần sáng láng.
Minh Chủ ló đầu nhìn thoáng qua.
Lập tức không yên lòng.
Người đến là thân sư phụ của hắn.
Lão Minh Chủ chính phái.