Ngay khi nụ hôn của Trịnh Viễn không ngừng đi xuống, ngoài hành lang chợt có tiếng bước chân, sau đó Mễ Chu và Trịnh Viễn nghe được âm thanh trang nghiêm của Lâm Hiên.

"Từ Thương tiên sinh, xin hỏi ngài là một người từng trải, đối với lần đầu tiên của người đồng tính có ý kiến gì không a?" Nói xong lời này còn nghe thấy tiếng xôn xao, phỏng chừng lấy cái gì đó giả bộ làm microphone.

"Ừm..." âm tiết của Từ Thương mang đầy bộ dáng bác học, "Đầu tiên nhất định là phải làm tốt công tác chuẩn bị, cần xem hướng dẫn trong sách báo hoặc video clip, Lâm Hiên có một vài đĩa GV, nếu cần có thể tìm anh ấy."

"Ngài có đề nghị gì khác không?"

"Làm một bác sỹ tôi nhất định phải nói cho mọi người biết," thanh âm của Từ Thương trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Bôi trơn nhất định phải làm tốt, nếu không lần đầu tiên bi thảm sẽ in đậm trong trí nhớ, về sau trở thành bi kịch cả đời, a... tôi cảm thấy chuyện này làm ở nhà sẽ tốt hơn 100 lần so với làm ở bệnh viện, bởi vì ở bệnh viện sẽ có người làm phiền."

"Nói rất đúng, cho nên lần đầu tiên của hai chúng ta liền..... Khụ, tiết mục hôm nay đến đây là kết thúc."

Lâm Hiên và Từ Thương không có đi vào, để cho Mễ Chu và Trịnh Viễn đưa mắt nhìn nhau, sau một lúc, Mễ Chu mới run run khóe môi hỏi, "Viễn ca, anh nói bọn họ có ý gì?"

".........Sợ chúng ta lầm đường lỡ bước, để cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng."

"Chúng ta đây......." Mễ Chu tội nghiệp nhìn Trịnh Viễn.

"Còn có thể để cho em chạy thoát sao?" Trịnh Viễn cúi đầu hôn Mễ Chu đã đỏ bừng hai tai, "Thời gian của chúng ta, còn nhiều."

Hai người cùng được phê chuẩn xuất viện trong một buổi chiều ngập nắng, Từ Thương giúp Mễ Chu gỡ bỏ thạch cao, lại kiểm tra lại, kết quả là có thể lăn đi được rồi.

Trước khi đi bốn người đứng ở trước bệnh viện nhiệt tình chia tay, Trịnh Viễn và Từ Thương có vẻ hàm súc, yên lặng nhìn đối phương, trong mắt tràn ngập ý tứ "Ly khai ngươi thật sự quá tốt", còn Mễ Chu và Lâm Hiên có vẻ kịch liệt, nhất là Lâm Hiên, bám lấy Trịnh Viễn quyết không thả, vừa gào khóc vừa nói, "Lần sau nhớ trở lại a!!!"

Không giống như Mễ Chu tỏ ra nhớ thương Lâm Hiên tha thiết, Trịnh Viễn túm cổ áo Mễ Chu ném lên xe, không nhiều lời, môt cước đạp ga chạy mất.

Thời điểm hai người trở về nhà đã là buổi tối, ai bảo cái tên gian thương Từ Thương kia đem bệnh viện xây dựng ở ngoại ô... Vừa đến nơi, Mễ Chu liền tránh đi không để mình cảm thấy buồn, cho dù là hàng xóm, lúc này vẫn phải ai về nhà đấy thôi.

Mễ Chu cầm cái bọc nhỏ, Trịnh Viễn cầm cái bọc lớn, thang máy đi đến tầng 22, hai người ra khỏi thang máy, lúc này nên là Trịnh Viễn quay trái, Mễ Chu quay phải, hai người hết sức ăn ý........ Đồng thời cùng đi về bên phải.

"Viễn ca, em nấu cơm cho anh ăn nhé!" Mễ Chu cẩn thận mở miệng.

".......Trong nhà không còn đồ ăn."

Lần trước mua một đống lớn đổng nhỏ rau dưa đều bị Từ Thương chiếm đoạt, đồ ăn vặt đều bị Lâm Hiên cùng Mễ Chu giải quyết.

"Vậy đến nhà anh ăn đồ ăn sẵn vậy."

"........Điện thoại của anh đã hết tiền rồi mà, của em cũng vậy."

Buổi sáng hôm nay Trịnh Viễn ở dưới lầu chờ Mễ Chu, kết quả chờ mãi không thấy người, đành lấy di động gọi cho Mễ Chu, không nghĩ tới tài khoản đã hết tiền, lúc ấy Mễ Chu từ toilet phi ra, Trịnh Viễn cũng đem chuyện tiền điện thoại ném ra sau đầu."

"Chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Bác sỹ không cho em đi lại nhiều."

"Vậy làm sao bây giờ?" Mễ Chu gãi đầu, "Chẳng lẽ hai chúng ta phải chịu đói hay sao?"

"Anh tìm người đưa đồ ăn tới."

"Điện thoại hết tiền rồi mà."

"Lên QQ tìm a."

Vì thế nửa giờ sau, Khưu Tuyền xuất hiện trước cửa nhà Mễ Chu, cầm hộp đồ ăn mua ngoài, thở hổn hển.

"Khưu Tuyền, thật sự vất vả anh rồi," Mễ Chu thấy Khưu Tuyền đến đây vội vàng ra nghênh đón, tuy nhiên y cũng chẳng hiểu tại sao Trịnh Viễn có thể sai Khưu Tuyền làm chân chạy vặt như thế được, bất quá có người tự nhiên đưa đồ ăn đến nhà, tự nhiên muốn nhiệt liệt chào đón, "Chắc anh phải đi xa lắm nhỉ."

"Không xa, không xa," Khưu Tuyền lau mồ hôi trên trán, "Có phi cơ cho quá lai."

Mễ Chu: Σ(っ °Д °;)っ

Trịnh viễn: (, ̄ω ̄,)

Mễ Chu mở miệng có phần lắp bắp, "Thế, thế là thế nào?"

"Tôi đang ở studio a, hôm nay có một cảnh diễn phải dùng trực thăng, nên sáng sớm phải ra studio ở ngoại thành...."

"Sau đó nhận được tin tức ai đó muốn mua đồ ăn ngoài, nếu đi ô tô thì phải mất ba tiếng, nhưng dùng trực thăng chỉ mất 20 phút," Hạ Ẩn từ phía sau đi lên, "Vì thế sử dụng trực thăng đến đây."

"......Khưu Tuyền... anh quá oai phong!" Vẻ mặt Mễ Chu tràn đầy bội phục.

"...... Lúc lấy trực thăng đến đây có xin phép không?" Giữa đám người, chỉ có Trịnh Viễn là nghĩ được một câu hỏi bình thường.

"Không có," bộ dáng Hạ Ẩn còn có chút đúng lý hợp tình, "Làm sao có thời gian đi xin phép nữa, trực tiếp gọi người đi, may mà trực thanh đi thời gian ngắn, không ai biết là được."

"Vậy bây giờ phải......?" Người hỏi vẫn là Trịnh Viễn.

"Đương nhiên là trở về," Hạ Ẩn túm cánh tay Khưu Tuyền đi ra ngoài, đưa lưng về phía Trịnh Viễn và Mễ Chu phất phất tay, xem như tạm biệt, "Studio chỉ cho bọn tôi một tiếng đồng hồ thôi, trực thăng còn đang đợi."

"Vậy anh đến để làm gì?" Trịnh Viễn rốt cục nói ra câu hỏi mình chôn dấu trong lòng, tình huống như vậy, hẳn là trợ lí bé nhỏ của mình đã bị ảnh đế thiếu gia nhìn tới rồi?

"Hừ."

Đại khái là ngữ khí của Trịnh Viễn quá mức lạnh lẽo, Hạ Ẩn chẳng muốn trả lời vấn đề này, nhìn Hạ Ẩn không nói lời nào, Khưu Tuyền vội vã giúp lão đại của mình giảng hòa, "Nếu không có Hạ tiên sinh làm sao bộ phận quản lý trực thăng đưa tôi đi a, Mễ Chu, đại..... Trịnh Viễn, tôi đi trước, hai người cẩn thận nghỉ ngơi."

Giống như sợ hãi Trịnh Viễn và Hạ Ẩn sẽ lao vào đánh nhau, Khưu Tuyền kéo Hạ Ẩn chạy như bay ra ngoài, lưu lại một bàn đồ ăn, cùng hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn theo.

"Em cảm thấy bọn họ có thể thành không?" Trịnh Viễn chỉ theo phương hướng Hạ Ẩn và Khưu Tuyền chạy.

"Em nghĩ không khác lắm." Mễ Chu đem túi lớn nhỏ cởi ra, "Khưu Tuyền nên tìm một người có thể quản trụ được anh ta, anh nói xem."

Trịnh Viễn gật đầu, hai người lại một lần nữa khoái trá nhìn nhau khi cùng chung nhận thức.

Hỏi thế gian tình là chi, kia, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Khi đã đem thức ăn sắp xếp ra đĩa, Mễ Chu không nhịn được mà tán thưởng, Khưu Tuyền đúng là lợi hại. Mới tiếp xúc qua có vài lần đã biết rõ ràng những đồ ăn mình yêu thích.

Một bàn đồ ăn đều là những món Mễ Chu thích, còn có đậu tây nướng, Khưu Tuyền mua hai phần, đặt trong đĩa trắng sứ, làm nổi bật màu xanh của đậu tây cùng đỏ của ớt, đúng là đẹp mắt mà.

Hai người cúi đầu ăn cơm, cũng không ai nói lời nào, giống như đã trở thành thói quen. Trịnh Viễn vừa ăn cơm vừa cầm thẻ điện thoại Khưu Tuyền mang đến, nạp vào điện thoại của mình, lại cầm lấy di động của Mễ Chu, nạp tiền vào.

Kết quả vừa nạp tiền xong liền có điện thoại gọi tới, Trịnh Viễn cũng không thèm nhìn tới liền giao cho Mễ Chu.

Mễ Chu chăm chú nhìn người gọi đến, lại nhanh chóng ném điện thoại vào tay Trịnh Viễn, may mà Trịnh Viễn nhanh tay liền bắt được, nếu không suýt nữa sẽ rơi vào đĩa đậu tây.

Trịnh Viễn cúi đầu liền thấy cuộc gọi đến là Tề Hải, Trịnh Viễn vừa định giơ tay đem di động để lại trong mâm, may mà lúc này chuông điện thoại không vang.s

Hai người không nói gì hết, trầm mặc ba giây đồng hồ, di động của Mễ Chu lại kêu ầm, Trịnh Viễn thở dài một hơi, vẫn là đem điện thoại trả cho Mễ Chu nói, "Em nghe đi."

".....Không, anh nghe đi!" Mễ Chu lắc đầu như trống bỏi, bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất nhục, Trịnh Viễn đành phải tiếp điện thoại.

"Mễ Chu," thanh âm Tề Hải theo ống nghe truyền ra, mang theo một tia cô đơn, "Trong khoảng thời gian này không sao không liên hệ, gửi tin nhắn cho em cũng không trả lời, có chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trịnh Viễn vừa nghe liền rõ ràng, hóa ra Tề Hải vẫn liên hệ với Mễ Chu, ít nhất còn gửi tin nhắn cho Mễ Chu, nhưng Mễ Chu không trả lời, vừa nghĩ đến đây, Trịnh Viễn cảm thấy được bao nhiêu lo lắng đều thừa.

"Mễ Chu? Em có đang nghe không? Đang nói chuyện với em đó a."

"Tôi là Trịnh Viễn, hiện tại là bạn trai của Mễ Chu."

".........." Tề Hải rõ ràng là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền mở miệng nói chuyện, "Chào Trịnh tiên sinh, tôi có chuyện tìm Mễ Chu, phiền anh đưa điện thoại cho cậu ấy."

"Có chuyện gì cùng tôi nói là được rồi."

".........Tôi muốn trực tiếp nói với Mễ Chu."

"Mễ Chu vừa đưa điện thoại cho tôi, để cho tôi nói chuyện."

Nghe đến như vậy, Tề Hải đang hùng hổ cũng không thể nói thêm được gì nữa, Mễ Chu trước kia, dù bị khi dễ thế nào cũng sẽ không tức giận, bạn bè ai cũng biết tính tình y như vậy, nhiều lần Tề Hải đã thấy có người hoa tay múa chân với Mễ Chu, nếu Tề Hải gặp được, nhất định sẽ tiến lên lý luận một phen, nhưng rất nhiều tình huống, Tề Hải không gặp được.

Có một lần, trong ban có trận bóng rổ, hầu hết mọi người sẽ đến sân bóng xem trận đấu, nhưng trong ban nhất định phải để lại một người làm trực nhật vệ sinh, nếu không ngày hôm sau thầy giáo đến kiểm tra sẽ trừ điểm thi đua của lớp.

Thời điểm ấy, Tề Hải học lớp 11, Mễ Chu học cao nhất, Tề Hải đôi khi phải ở lại tự học, khi tan học trễ về nhà, đi ngang qua phòng học của Mễ Chu vẫn thấy y đang lau kính thủy tinh.

Lúc ấy vóc dáng của Mễ Chu còn chưa có cao, cả người chỉ cao hơn nửa cái cửa sổ một chút, Tề Hải liền thấy y phải dùng ghế, tư thế vô cùng nguy hiểm, ở đó cố gắng lau cử kính.

Mễ Chu luôn là người như vậy, y luôn cho rằng mình thích nam giới là một loại hành vi không bình thường, loại tâm lý ám ảnh ấy chỉ xuất phát từ gia đình, sau cùng Tề Hải cũng biết, mọi chuyện là Mễ Chu tự nguyện.

Vì thế Mễ Chu hầu như đáp ứng tất cả những yêu cầu của người khác, dù bản thân mình khó mà làm được, dù cho chẳng có lợi lộc gì cho mình, Mễ Chu đề tận lực hoàn thành, y nghĩ, đây là phương pháp duy nhất bồi thường cho mọi người xung quanh.

Cho nên nói, một khi Mễ Chu thật sự cự tuyệt cái gì, Tề Hải biết, đó là khi Mễ Chu cực kì tức giận, không có biện pháp vãn hồi.

"Vậy được rồi," Tề Hải không có biện pháp nào mở miệng, "Nói với Mễ Chu, rảnh rỗi đến nhà tôi...."

"Mễ Chu nói em ấy từ chối." Trịnh Viễn nhìn Mễ Chu không ngừng xua tay, giúp Mễ Chu trả lời.

".........Vậy được rồi," cũng đã hỏi xong, Tề Hải cũng không biết nói thêm gì nữa, "Chiếu cố...."

"Tốt Mễ Chu." không đợi Tề Hải nói ra miệng, Trịnh Viễn liền nói tiếp, "Giúp tôi hỏi thăm bạn gái anh."

Cuối cùng không thấy Tề Hải nói gì nữa, Trịnh Viễn lại tiếp một câu, "Nói không chừng chúng tôi sẽ kết hôn trước hai người."

"Anh khẳng định anh sẽ yêu Mễ Chu cả đời mà không phải chơi đùa?" Tề Hải nghe ngữ khí của Trịnh Viễn, không thể nào thoải mái được.

"Khăng định rồi, bởi vì tôi đâu phải anh."

"Anh..."

"Tôi cao hơn anh, đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn," còn có thể vẽ tranh, nhưng câu cuối cùng Trịnh Viễn chưa nói, dấu ở trong lòng.

"..........Làm sao anh biết!?" Tề Hải tức đến không nói nổi.

"Đoán. Tạm biệt."

Khi Trịnh Viễn cúp điện thoại, thấy Mễ Chu đang cắn chiếc đũa hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, không khỏi cảm thấy trong lòng hồi hộp một phen, hắn có vênh váo quá không, quên mất Mễ Chu yêu cái con bò kia đã nhiều năm rồi.

Trịnh Viễn vừa định mở miệng nói gì đó, nếu Mễ Chu tức giận hắn cũng không có biện pháp, dù sao đến sau người ta cũng là cả một vấn đề, hơn nữa cứ nghĩ đến việc Tề Hải độc chiếm Mễ Chu nhiều năm như vậy liền tức giận đến răng cũng cảm thấy ngứa không chịu nổi.

"Mễ Chu, anh...."

"Bốp bốp bốp bốp...." Mễ Chu cắn đũa, hai tay không ngừng vỗ.

☆, ( ^? ^)/\( ^? ^)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bò bảng. . . . . . Bò bảng. . . . . . Cám ơn các ngươi nhìn ta ~