Mễ Chu vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, y suy nghĩ lung tung, rõ ràng biết đại thần chẳng qua chỉ tùy tiện chọn một cái ID mà trò chuyện thôi, mà vẫn ôm ấp tâm tư say vê với tin nhắn của đại thần không thôi.
Mễ Chu tưởng tượng đến đại thần ở trên cao, tự nhiên có thể gửi một tin nhắn cảm động như vậy, giả sử như đại thần xuất hiện trước mặt Mễ Chu mà nói như vậy, Mễ Chu chắc chắn sẽ nhào đến mà ôm chân đại thần, chỉ cầu được làm thân trâu ngựa mà báo đáp. Sống hơn hai mươi năm, Mễ Chu lần đầu tiên cảm nhận được rằng ngôn từ của mình quá ít, không đủ dùng, giờ này y giống như con gấu trúc ở trên giường nhảy tới nhảy lui, làm như vậy giống như có thể đem tất cả nhiệt khí dư thừa trong cơ thể tiêu tán đi hết. Ngay khi Mễ Chu không làm ầm ỹ nữa, chuẩn bị gửi lại tin nhắn cho đại thần, điện thoại vang lên âm thanh báo tin nhắn đến – "Tôi thích bộ quần áo Đặc Mạn." (chịu... ko biết là cái giống gì) Mễ Chu đọc đi đọc lại mấy chục lần, chớp chớp mắt, hét lên một tiếng kêu kinh thiên động địa "Gì........." Vẫn dán lỗ tai lên tường nghe lén, Trịnh Viễn cười đến tỉnh ngủ. Trịnh Viễn cười đến run rẩy, không dám cười to vì sợ lộ, vì vậy mà cả người cuộn lại trong chăn cười. Nhiều năm như vậy trôi qua, Trịnh Viễn chưa từng để ai phải lo lắng cho mình, khi nhỏ ba không phải lo lắng, lớn lên đi theo Lâm Hiên cũng luôn để hắn yên tâm, làm bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ đi quá giới hạn, Không nghĩ tới gặp Mễ Chu này, Trịnh Viễn lại có thể làm những chuyện không bao giờ làm trước kia, giống như Mễ Chu xuất hiện khiến toàn bộ dây thần kinh đùa dai của Trịnh Viễn hoạt động, mỗi lần thấy Mễ Chu là một lần kích động. Còn một điểm nữa Trịnh Viễn cũng không chú ý tới, trước khi hắn quen biết Mễ Chu, chưa từng cười vui vẻ đến như vậy. Cười một hồi vẫn chưa thấy Mễ Chu hồi âm lại, Trịnh Viễn nghĩ ngợi không biết người kia có ngủ quên rồi hay không. Cầm trong tay điện thoại, khi vừa có tin nhắn đến, trên màn hình chỉ có một câu ngắn ngủn, cho thấy vô cùng rõ ràng Mễ Chu đã phải kìm nén thật lâu mới có thể hồi phục lại như bình thường. "Đại thần, hai ngày nữa được không, tôi sẽ làm cho anh." .... Trịnh Viễn thật sự muốn đem cái con người ngốc nghếch ở tường bên kia sang đây, hôn một cái. Cũng không không biết lương tâm từ đâu trở về, tâm tư đùa cợt thu hồi lại, nói vài lời qua loa rồi bắt Mễ Chu đi ngủ, sau cùng nói một câu, không cần quan tâm tôi muốn cái gì, cậu muốn tạ lễ cái gì thì cứ lấy cái đó, sau đó liền tắt điện thoại. Lại buồn ngủ trở lại, Trịnh Viễn chỉ một chút lại mơ mơ màng màng mà ngủ, trong giấc mơ Mễ Chu đi đến cửa hàng mua đầy đủ các loại len hồng hồng đỏ đỏ, sau đó vừa nhìn màn hình máy tính, trên mắt đeo kính, vừa se chỉ luồn kim. Còn mình ngồi nghiêm chỉnh một bên, khóe miệng không ngừng co rúm nhưng phải cố gắng áp chế lại như bình thường, rất vất vả, rất khổ cực. Cuộc sống vui vẻ, thuận buồm xuôi gió khiến cho khuôn mặt của Trịnh Viễn mang theo chút biểu tình, không mang cái bản mặt hung sát lạnh te tái đến công ty nữa, đôi khi sẽ cười với mấy cô gái nhỏ trong văn phòng, chỉ còn thiếu cái biển "tôi đang có người trong lòng" treo trên mặt. Làm thế nào mới có thể Lộ Mang cùng Mễ Chu bỏ đi khoảng cách tác giả và độc giả mà trở thành liên hệ giúp đỡ lẫn nhau, Trịnh Viễn băn khoăn suy nghĩ, nếu như Mễ Chu biết rõ, phỏng chừng có thể cảm động đến phát khóc. Chỉ là Trịnh Viễn không ngờ, cơ hội lại đến nhanh như vậy. "Lão Đại!! Lão Đại!!" Điện thoại của Khưu Tuyền ngắt dòng suy nghĩ miên man của Trịnh Viễn, âm thanh của Khưu Tuyền không nghe ra là đang vui mừng hay vui buồn nữa, "Anh biết không!!! Truyện tranh của anh được chuyển thể thành phim truyền hình!" "A..." "Lão đại, anh không thể cao hứng hơn một chút được hay sao?" "Cao hứng như thế nào?" "Lúc này anh phải nói là, a... trời ạ! Tiểu Khưu Tuyền! Really?! Thật sự sao?! Thật tốt quá!!" "A... Trời ạ, tiểu Khưu Tuyền, really, thật sự sao, thật tốt quá." Trịnh Viễn đem những chữ của Khưu Tuyền lặp lại một lần, ngữ điệu vô cùng nhạt nhẽo, không hề nhấn mạnh, khiến cho Khưu Tuyền chẳng biết tại sao lại run rẩy. "....Đại thần, chúng ta nói chuyện chính đi." Khưu Tuyền đúng lúc chuyển giọng nghiêm túc. "Tôi vừa nhận được thông báo từ công ty điện ảnh, bàn bạc về chuyện muốn mua bản quyền mấy bản in lẻ, chuyển thể thành bộ phim 120 phút." "Ừm, vậy còn dàn diễn viên?" "Đối phương nói, sẽ mời đại minh tinh, chỉ cần anh thấy được, họ sẽ an bài. Nếu thuận lợi mà nói, sang năm có thể ra mắt phim, bản quyền không chỉ mua 1 lần, hơn nữa, phòng bán vé cũng phải chiết khấu cho anh 15%.... Lão đại, đây chính là miếng thịt từ trên trời rơi xuống đấy, nhanh đồng ý đi." "A... vậy đồng ý đi, cậu giúp tôi làm một danh sách diễn viên, mấy minh tinh mà tôi biết đều đã lên chức ông nội cả rồi." "......Được rồi, tôi sẽ làm sau." Khưu Tuyền đổi tay cầm điện thoại, "Lão đại, anh còn vấn đề gì muốn làm không?" "Đúng rồi.... Bộ phận chế tác âm nhạc," Trịnh Viễn cầm bút tiện tay vẽ một bát cháo nhỏ, cháo bên trong vẫn còn nóng hôi hổi, "tôi chỉ định nhạc sỹ nội địa Mễ Chu." ".....Sao nghe tên quen thế nhỉ.... AAAAAAAAA đại thần, đây không phải cái người hai ngày trước cùng anh lùm xùm trên mạng sao???? Lão đại, anh đang muốn làm cái gì thế hử???" "Rất đơn giản a," Trịnh Viễn vẽ thêm bên cạnh bát cháo nhỏ một đôi đũa "Khiến cho hắn và tôi gần nhau thêm một chút." Khưu Tuyền quả thật là người có hiệu suất làm việc vô địch thiên hạ, trước hết nhanh chóng nghĩ ra danh sách diễn viên, việc chuyển thể truyện tranh thành phim truyền hình Khưu Tuyền vốn dĩ dã tưởng tượng ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, sau đó lại tham khảo tin tức trên mạng một chút, thành công nhất định sẽ khiến fan phải hét lên chói tai vì dàn diễn viên này. Sau khi công ty điện ảnh thông báo, Trịnh Viễn trực tiếp yêu cầu chế tác âm nhạc, đối phương lại là một Mễ Chu chẳng mấy tiếng tăm, nhà sản xuất có chút hoài nghi, dù sao bộ phim này phong cách có phần hào hùng bi tráng, phân cảnh tình cảm không có quá nhiều, nhưng Khưu Tuyền đã kiên trì thuyết phục, công ty điện ảnh vẫn đồng ý, hơn nữa còn cung cấp phương thức liên lạc với Mễ Chu cho Khưu Tuyền. Khưu Tuyền gọi điện đến công ty âm nhạc, chờ đợi chuyển máy tới Mễ Chu, Khưu Tuyền bực bội nghĩ thầm, có nhất thiết phải nói chậm như vậy không? Tôi vừa là biên tập, vừa là trợ lí, vốn chả dễ dàng gì!!! Bình thường chạy đi chạy lại đã không nói làm gì, thời khắc mấu chốt còn phải ra mặt giúp ông chủ của mình yêu đương!! Tôi không hề có tí tẹo hào cảm nào đối với đồng tính luyến ái nhá! Có điều gầm thét vẫn là gầm thét, nói trắng ra cũng chỉ là trong đầu mà thôi, khi có người nhận điện thoại, nghe đối phương nói một câu, "Khưu tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?" Khưu Tuyền đột nhiên có thể thấu hiểu một chút tâm tư của Trịnh Viễn. ..........Người ta hiền lành như vậy.... không trách lão đại lại thích đùa vui với người ta như vậy. Khưu Tuyền đột nhiên sợ hãi, nếu mình biết quá nhiều Trịnh Viễn có giết người diệt khẩu hay không? Vội vàng hắng giọng nói, "Là Mễ Chu sao? Cậu còn nhớ rõ rôi à?" "Nhớ rõ mà, nhớ rõ mà," Mễ Chu trả lời vô cùng vui vẻ, "Anh là trợ lí, biên tập của Lộ đại thần mà, lần trước chính anh thông báo tin tức tôi trúng thưởng a!" "Đúng rồi, là tôi, là tôi." Khưu Tuyền cảm thấy trong lòng vui vẻ, không ngờ trong lòng người này mình cũng có chỗ đứng. "Tên của anh viết tắt là QQ a, rất hay đó," Mễ Chu từ đáy lòng ca ngợi, "Vừa thấy liền biết nhất định khi đặt tên ba anh đã phải suy nghĩ rất lâu." (Khưu Tuyền: Qiu Quan). "....Ha ha." Vài phút trước Khưu Tuyền còn thầm ai oán một tiếng trong lòng, thương cảm cho đứa trẻ ngốc này bị Trịnh lão đại nhìn trúng, bất quá, Mễ Chu vừa nói vài câu, khiến lí trí Khưu Tuyền bình thường trở lại, hung tợn nói với chính mình, quả nhiên là một cây củ cải và một cái hố, vừa há miệng là có thể hại chết người ta, hai người này quả là trời sinh một đôi, một người vô sỉ đúng nghĩa, một người vừa phúc hắc, lại vừa ngốc manh. Bấy quá oán thầm vẫn là oán thầm, Khưu Tuyền không thể quên mục đích của cuộc điện thoại này, "Là như này, truyện tranh của Lộ đại thần được công ty điện ảnh để mắt tới, muốn chuyển thể thành bộ phim dài 2 tiếng đồng hồ, xin hỏi cậu sắp tới có thể đồng ý làm người chế tác âm nhạc?" Đầu bên kia điện thoại không có thanh âm, tuy giao tình với Mễ Chu cũng chẳng thâm sâu gì, nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra biểu tình trên khuôn mặt Mễ Chu lúc này, Khưu Tuyền nghĩ nghĩ, muốn đùa dai, bồi thêm một câu, "Người chỉ định cậu làm chế tác âm nhạc chính là Lộ đại thần ah..." Khưu Tuyền hài lòng nghe tiềng "rầm" từ bên kia truyền đến, tâm tình thật tốt nói nốt một câu, "Mễ tiên sinh suy nghĩ xem chúng ta nên liên lạc như thế nào, dùng QQ đi, QQ của tôi là 123456 quải tòa quải trùng trùng quải, được chứ?" Về sau, Mễ Chu lén lún nhắn tin hỏi đại thần, trợ lí gọi là QQ của anh có phải không thích mình? Đại thần bình tĩnh gửi trả lại tin nhắn, hắn bị bệnh đó mà. Bất quá người bệnh Khưu Tuyền làm việc vẫn vô cùng hiệu quả, danh sách diễn viên không đến hai ngày đã hoàn thiện, trừ bỏ mấy vai phụ có điều chỉnh đôi chút, mọi nhân vật khác đều được quyết định như ban đầu. Một tháng sau hãng phim Warner đem danh sách nhân vật chính và bộ phận khác công khai, lập tức các fan liền hào hứng thảo luận, tác phẩm được chuyển thể thành phim của đại thần vẫn được giữ tên là "Phong Cực", được không ít người chờ mong. So với việc quảng cáo và các fan chờ mong, mọi nhân viên đều trong trạng thái căng thẳng cực điểm, từ quay phim đến chụp ảnh có thể nói là thần tốc, Khưu Tuyền vội vã tựa con quay thăm viếng các ngành, Mễ Chu cũng tham gia một vài lần họp mặt tổ kịch, nghe đạo diễn thao thao bất tuyệt cường điệu về "Phong Cực". Chỉ có Trịnh Viễn, an ổn ngồi ở bộ phận nguyên tác, rãnh rỗi vô cùng, mọi việc cần làm đều giao cả cho Khưu Tuyền, việc hắn phải làm đó là lượn lờ lên blog, đưa mấy cái tin tức của công ty Warner, còn toàn bộ thời gian còn lại chính là đùa giỡn Cháo Tiểu Mễ. A.... Đứng ở cửa nhà Mễ Chu, Trịnh Viễn tiên sinh thật thà cảm thán, thời tiết hôm nay thật quá tốt, đưa tay lên gõ gõ cửa nhà Mễ Chu, không ai lên tiếng. Trịnh Viễn không bỏ cuộc, lại nhấn chuông cửa, vẫn không có ai để ý đến hắn. Trịnh Viễn hít một hơi sâu.... Đem ngón trỏ ấn thật lâu trên chuông cửa, làm đi làm lại không biết mệt, âm thanh "leng keng, leng keng" kêu mãi cho đến khi Mễ Chu rống lớn một tiếng. "Người nào vậy! Cút!!!!!!!!!!" ......Ngái ngủ, chắc chắn là như vậy! Trịnh Viễn vừa nghĩ, một tay mò chìa khóa, tự mình mở cửa đi vào. ☆, w(? Д? )w Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Hiên cùng từ thương đến từ 《 trong vạn bụi hoa nhất điểm hồng 》, có thể đi chuyên mục tìm này thiên văn, đã kết thúc a... Vậy. Từ thương cùng Lâm Hiên làm vai phụ xuất hiện tại 《 nhân không nhẹ cuồng uổng thiếu niên 》, có hứng thú khả dĩ nhìn xem a... ~ Dê: Đang trans và edit bộ 'Giữa vạn bụi hoa nhất điểm hồng', mềnh cảm thấy đáng lẽ phải edit bộ này trước mới đúng. Còn bộ 'thiếu niên....' kia thì nóa dài.... chừng nào rảnh sẽ làm. :3