*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 18: Quá khứ.

*

"Hôm nay và ngày mai không được sao?... Thứ hai? Thứ hai không được, thứ hai tôi không ở nhà... Thứ ba cũng vậy... Buổi tối cũng không được, tôi đi công tác, không ở Bắc Kinh... Thôi được rồi, khi nào rảnh tôi liên hệ lại sau."

"Mùa này điều hoà kéo nhau hỏng hết sao." Lư Cảnh Hàng cúp điện thoại, lướt tới lướt lui trêи Baidu để tìm kiếm dịch vụ sửa chữa khác.

"Bên dịch vụ bảo hành không đến được trong hai ngày này à?" Văn Lạc hỏi.

"Đúng vậy, họ nói đã sắp xếp hết rồi." Lư Cảnh Hàng lướt một hồi rồi khoá điện thoại, "Xung quanh nơi này của chúng ta không có tiệm sửa chữa khác."

"Đừng tìm cửa tiệm nhỏ, kẻo bọn họ thay đổi linh kiện trong điều hoà, bên dịch vụ bảo hành đáng tin cậy hơn." Văn Lạc vừa nói vừa nhấp chuột.

"Vậy thì tôi chỉ có thể lại ở bên em thêm hai ngày nữa." Lư Cảnh Hàng nằm trêи sô pha nhìn Văn Lạc.

Ghế sô pha đặt cạnh bàn máy tính của Văn Lạc, nhìn từ góc độ này, có thể thấy rõ đường quai hàm của Văn Lạc đặc biệt đẹp.

"Anh cũng biết là anh 'lại' ở chỗ tôi sao." Văn Lạc cười nói, "Hình như điều hoà trong phòng khách của anh không có hỏng nhỉ, anh về nhà ngủ trêи sô pha đi."

Cười lên, đôi mắt sẽ cong cong. Lư Cảnh Hàng nhìn đôi mắt Văn Lạc.

Mỗi lần đeo kính, y trông rất trẻ trung, giống như một sinh viên đại học.

Có cảm giác rất dịu dàng và mềm mại.

"Ghế sô pha trong nhà tôi rất ngắn, còn không thể biến thành giường được, lần trước chia tay với Kỳ Kỳ tôi ngủ cả đêm ngoài đó, suýt bị gãy eo."

Sau khi nhìn đôi mắt, Lư Cảnh Hàng lại nhìn đến lông mi của y.

Lông mi thật dài hơi rũ xuống theo khoé mắt, giống như lông tơ của chú chim nhỏ.

"Mong người chăn nuôi lương thiện phúc hậu rủ lòng thương xót, chứa chấp tôi thêm hai ngày nữa đi, ở chỗ em vẫn cứ thoải mái hơn."

Văn Lạc mím môi cười, không lên tiếng.

"Được không, Lạc?" Lư Cảnh Hàng duỗi tay bắt lấy ghế máy tính của Văn Lạc lắc lư qua lại.

Anh lắc mạnh đến nỗi khiến Văn Lạc không thể nhấp chuột, chỉ có thể đẩy ghế ra xa hơn.

"Anh to xác như vậy, tôi không thể cõng anh, cũng không thể thổi bay anh, anh muốn ở lại cũng chỉ có thể để cho anh ở lại thôi."

"Tôi biết người chăn nuôi của tôi thương tôi mà."

Lư Cảnh Hàng cười, chống sô pha ngồi dậy, ân cần giúp Văn Lạc kéo lại ghế máy tính.

"Tôi phải đi đây, đã hẹn với mẹ giữa trưa sẽ về ăn cơm, 10 giờ rồi, đi đường còn phải mất hơn một tiếng nữa."

"Ừm. Anh đi đi, lái xe từ từ thôi." Văn Lạc đứng dậy, tiễn anh ra cửa.

Lư Cảnh Hàng đứng trước cửa thay giày, sau đó xoay người đối mặt với Văn Lạc, nhìn một chút, vươn tay tháo kính y xuống.

"Hửm?" Văn Lạc không biết anh muốn làm gì, có hơi ngẩn người.

"Mấy chiếc kính này thật sự có thể chống bức xạ sao?" Miệng của Lư Cảnh Hàng hỏi về chuyện chiếc kính, nhưng sự chú ý lại không đặt ở nơi đó.

"Ai mà biết được, tôi cảm thấy dùng cũng tốt." Văn Lạc nói.

"Ừm." Khoé miệng Lư Cảnh Hàng khẽ cong, đeo kính lên sống mũi của Văn Lạc.

Dịu dàng và mềm mại.

"Tôi đi đây. Buổi tối ăn cơm xong sẽ trở về." Lư Cảnh Hàng chỉnh lại mắt kính của Văn Lạc cho ngay ngắn, vẫy vẫy tay rồi ra khỏi cửa.

Đối với chuyện sửa chữa máy điều hoà, nhìn lướt qua cũng có thể thấy được Lư Cảnh Hàng thật sự không để tâm.

Cuối tuần này không thể sửa chữa, sau một tuần công tác trở về, vẫn chưa hẹn lịch bảo trì với đơn vị cung cấp. Nói rằng bận quá nên quên mất, lại bảo thứ bảy phải về nhà bố mẹ không có thời gian, dây dưa tới lui thế là có thêm một tuần ở nhà Văn Lạc.

Ngoài miệng Văn Lạc ra điều ghét bỏ lắm, nhưng cũng không thật sự muốn giục anh rời đi.

Ở như thế này... có vẻ khá tốt.

Cho dù là vô tình hay cố ý, cả hai người đều nghĩ như vậy.

Thứ năm.

『 Lư Cảnh Hàng: Chiều mai máy bay sẽ hạ cánh ở Bắc Kinh, muốn được ăn ngon ngon / sticker đáng thương 』

『 Lạc: Anh muốn ăn gì? 』

『 Lư Cảnh Hàng: Thịt kho tàu! 』[1]

『 Lư Cảnh Hàng: Là loại mà em làm lần đó ấy, bên trong có trứng cút, còn có chao môn* nữa / sticker nhe răng 』[2]

『 Lạc: Càng ngày càng kén chọn. 』

『 Lư Cảnh Hàng: [tiểu hoà thượng chảy nước miếng.jpg] 』

『 Lư Cảnh Hàng: Người chăn nuôi đẹp trai nhất vũ trụ! 』

Văn Lạc nhìn biểu tượng cảm xúc của tiểu hoà thượng, nụ cười trêи khuôn mặt đong đầy sự dịu dàng mà y chẳng hề nhận ra.

Y tắt WeChat, mở ứng dụng thực phẩm tươi sống, cho trứng cút vào giỏ hàng, mua thêm vài túi rau quả và trái cây.

Ngoài ra còn có thịt ba chỉ, 500g một túi, lấy ba túi, đủ ăn rồi. Văn Lạc đóng tủ lạnh.

Mặc dù Văn Lạc không qua quýt như Lư Cảnh Hàng, nhưng thật ra y không phải thuộc tuýp người yêu thích nấu nướng. Mọi khi nấu ăn, chỉ cần đầy đủ chất dinh dưỡng là tốt rồi, thông thường đều chọn các món dễ nấu, không quá khó ăn là được.

Chẳng qua không chịu nổi tiêu chuẩn của Lư Cảnh Hàng còn thấp hơn nữa, chỉ cần Văn Lạc cảm thấy có thể cho vào miệng, cũng đủ để anh khen ngon lắm rồi.

Văn Lạc luộc trứng cút, ngâm nước lạnh rồi bóc từng quả một.

Thịt kho trứng cút xem như là một món khá phức tạp, y chỉ đột nhiên sung sức làm một lần, cũng không nghĩ đã hoàn toàn thành công, kết quả được Lư Cảnh Hàng khen nức nở tận mấy hôm.

Thật ra người này rất dễ nuôi.

Văn Lạc khẽ cười, dùng nước rửa sạch trứng cút đã bóc vỏ, lấy ra chao môn làm nước cốt.

Lần này sẽ tận tâm thực hiện.

Văn Lạc nghĩ như vậy liền cho thịt và trứng cút vào nồi hầm từ sớm, đến khi gần chín thì chỉnh lửa thật nhỏ, đun lâu để chao môn thấm vào trứng, như vậy sẽ rất ngon.

Đã bốn giờ rưỡi, sắp đến giờ xuống máy bay. Văn Lạc nhìn đồng hồ, lấy ra một ít rau trong tủ lạnh, dự định sẽ xào thêm một món ăn kèm.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, ID người gọi là Lư Cảnh Hàng.

Văn Lạc sửng sốt. Lư Cảnh Hàng thường gửi WeChat cho y, rất hiếm khi trực tiếp gọi điện thoại.

"Alo?" Văn Lạc lau tay, nhận máy.

"Alo, Lạc, em nấu cơm chưa?" Bên phía Lư Cảnh Hàng có hơi ồn ào.

"Làm sao vậy?" Văn Lạc hỏi.

"À, đồng nghiệp ở Bense gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, rủ tôi đi liên hoan, tôi vừa hạ cánh, ở trêи máy bay luôn tắt mắt, bây giờ mới nhìn thấy, em nấu cơm rồi sao? Nếu em nấu rồi, tôi sẽ không đi."

"Bense? Không phải anh nghỉ việc lâu rồi sao?"

"Đúng vậy, lâu rồi, hiếm thấy mọi người ăn liên hoan còn nghĩ tới tôi."

"Nhân duyên tốt như vậy, thật không dễ dàng."

Văn Lạc dừng một chút, nhìn về phía nồi thịt kho toả mùi thơm bên cạnh.

"Anh đi đi, tôi vẫn chưa nấu cơm đâu." Văn Lạc nói.

"Được, tôi đi nhé, ăn xong sẽ trở về."

"Được."

Cúp điện thoại, Văn Lạc khẽ thở dài rồi tắt lửa nồi thịt kho.

Trước đây Lư Cảnh Hàng làm việc ở phòng kinh doanh của Bense, sau khi nghỉ việc cũng từng đồng nghiệp cũ ở phòng kinh doanh họp mặt ăn uống. Chẳng qua lần này tổ chức tiệc liên hoan lớn hơn một chút, không riêng phòng kinh doanh, còn có một số người quen từ bộ phận quảng cáo và bộ phận tiếp thị.

"Ông chủ Lư đến rồi! Đến, ngồi đây này."

Vừa bước vào phòng riêng, đã có người sốt sắng chào hỏi anh.

"Đang cười tôi đúng không." Lư Cảnh Hàng để vali sang một bên, mỉm cười chỉ vào người chào hỏi.

"Ông chủ Lư vừa xuống máy bay hả?" Người kia kéo ghế để anh ngồi xuống, rồi rót ly trà.

"Đúng vậy, suốt ngày chạy vặt ngoài đường, có ông chủ nào khổ cực như tôi không."

"Không phải là công ty mới thành lập sao, giai đoạn đầu cần phải cố gắng, nhưng anh so với đám 'động vật xã hội*' như tụi này có tương lai hơn nhiều!"

[*] Động vật xã hội: bản gốc là 当社畜, nghĩa là 'xã súc' = 'động vật xã hội'. Thật ra mình không hiểu lắm từ 'xã súc' này, chưa từng gặp qua. Nhưng theo mình hiểu theo ngữ cảnh của truyện, có thể được xem như là từ lóng ám chỉ dân văn phòng sáng 9 chiều 5, làm tới làm lui có nhiêu đó việc, day by day, rất nhàm chán, nhưng được cái ổn định. Vì mình nghĩ đó là từ lóng nên để trong '' nhé. Bạn nào hiểu hơn góp ý giúp mình hen~

"Là bị vây thành mới đúng*." Lư Cảnh Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi thà trở về làm 'động vật xã hội', còn hơn suốt ngày lo lắng không tìm được đơn hàng khiến công ty phá sản."

[*] "Là bị vây thành mới đúng": có thể hiểu bốn bề là địch. Cảnh Hàng mở công ty riêng phải vừa tìm kiếm đối tác kéo đơn hàng, vừa duy trì nguồn vốn của công ty, vừa thanh toán lương cho nhân viên, vừa cạnh tranh với đối thủ... Ý của câu đó, nhìn bề ngoài là một thành luỹ vững chắc (tức như đồng nghiệp cũ nói 'có tương lai'), nhưng lại bị vây khốn bởi nhiều vấn đề xung quanh.

Lư Cảnh Hàng đúng thật có nhân duyên rất tốt, sau khi nghỉ việc đã nhiều năm, anh vẫn có thể đùa giỡn, tán dóc với đồng nghiệp cũ mà không gặp bất cứ rào cản nào. Họ đều là những người trẻ ở độ tuổi đôi mươi, những người khác cho dù có lớn tuổi thì tâm hồn vẫn trẻ mãi không già, vừa nói chuyện phiếm vừa phàn nàn vài chuyện linh tinh trong cuộc sống, có thể coi như một kiểu giải tỏa áp lực.

"Gần đây bên Thâm Mỹ thay đổi tổng giám đốc, mọi thứ trở nên suôn sẻ hơn nhiều, người trước đó thật sự tệ không chịu nổi, làm cái gì cũng hối thúc cho bằng được, lại còn nhiều chuyện muốn chết." Một cô gái từ bộ phận quảng cáo than thở nói.

Lư Cảnh Hàng khá quen thuộc cô gái này, hai người từng tiếp xúc vài lần trong công việc, cũng từng hợp tác tổ chức trò chơi hoạt náo trong các buổi họp thường niên.

Nghe cô nhắc đến Thâm Mỹ, Lư Cảnh Hàng đột nhiên nhớ đến Văn Lạc.

"Tiểu Hà." Nhân lúc cô vẫn còn đang phàn nàn, anh xen vào hỏi một câu, "Em có biết một người tên Văn Lạc không?"

"Văn Lạc? Ai cơ?" Tiểu Hà ngẩn ra.

"Là bạn cùng lớp đại học của anh, nghe nói trước đây từng làm bên Thâm Mỹ, ở trong nhóm Bense." Lư Cảnh Hàng nhắc nhở.

"Thâm Mỹ? Văn Lạc... Văn... A! Văn Lạc!" Đôi mắt của Tiểu Hà sáng quắc, "Em nhớ rồi! Anh đẹp trai! Là bạn học của anh hả?"

"Ừm. Em có biết cậu ấy không?"

"Biết chứ, nhà thiết kế của Thâm Mỹ, trước đây em từng làm việc chung, em còn có WeChat của anh ấy nè!"

"Đẹp trai không?" Cô gái bên cạnh xen vào.

"Đẹp trai! Trắng trẻo, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, giống như nếu đứng chung với một đám đàn ông cẩu thả, nhất định có thể nhìn thấy anh ấy trước."

"Nhìn kìa, vừa nhắc đến trai đẹp thì nhiệt tình chưa kìa." Ai đó nói đùa trong bữa tối.

"Có ý kiến gì hả? Mấy bà già độc thân của Bense chính là mê trai đẹp như vậy đó."

Tiểu Hà không thèm để ý đến lời trêu chọc của người nọ, tiếp tục nói chuyện với cô gái bên cạnh về trai đẹp của cô.

"Đáng tiếc anh ấy nghỉ việc rồi, bây giờ người cùng chị làm việc là một nhà thiết kế nữ, chán phèo, động lực làm việc cuối cùng cũng không còn."

"Tại sao cậu ấy lại nghỉ việc?" Lư Cảnh Hàng tiếp chuyện, thản nhiên hỏi.

"Em cũng chỉ biết tin đồn thôi, nghe nói là bởi vì anh ấy tiết lộ bí mật của hạng mục mới bên bọn họ cho nên bị Thâm Mỹ đuổi việc."

Lư Cảnh Hàng giật mình. Tiết lộ bí mật...?

Tất cả mọi người đều hiểu, việc tiết lộ bí mật thương mại của doanh nghiệp nghiêm trọng như thế nào.

"Đệt, để lộ thông tin hạng mục à." Người trêu đùa Tiểu Hà vừa nãy lại nói, "Thấy chưa, đẹp trai có ích lợi gì, cũng chẳng làm được chuyện gì tốt."

"Anh biết cái rắm." Tiểu Hà liếc hắn một cái, "Em không nghĩ anh ấy có thể làm ra loại chuyện như vậy đâu, anh ấy nhìn có hơi lạnh lùng, nhưng tính cách không tệ."

"Em chỉ biết nhìn mặt để nói chuyện thôi."

"Thật sự không phải mà, chuyện này em còn chưa kể xong đâu, anh có muốn nghe hay không hả?" Tiểu Hà cố ý úp úp mở mở.

'Drama' chính là món ăn tinh thần của 'động vật xã hội', ngay cả những người không quen không biết cũng có thể mang lại chút kϊƈɦ thích cho cuộc sống tẻ nhạt của bọn họ.

Cô gái ở bên cạnh hồi hộp thúc giục Tiểu Hà nói nhanh lên, Tiểu Hà chớp mắt, giọng điệu bí hiểm.

"Nghe nói ông tổng giám đốc vừa nghỉ việc bên chỗ bọn họ để ý Văn Lạc, muốn 'quy tắc ngầm' với anh ấy. Kết quả Văn Lạc không chịu, hình như còn làm xấu mặt ông ta ở trước mọi người, ông ta đỏ mặt tía tai, dùng thủ đoạn, đuổi anh ấy ra khỏi công ty."

"Thật sao?" Cô gái bên cạnh trố mắt nhìn.

"Chị cũng không biết có thật hay không, mấy chuyện như vậy chỉ có người trong cuộc mới biết. Mấy người nghe linh tinh vậy thôi, đừng có kể bậy bạ ra ngoài."

Những người khác không ai quen biết Văn Lạc, vì vậy bọn họ cũng chỉ nghe tai này ra tai kia. Nhưng Lư Cảnh Hàng không có cách nào chỉ xem chuyện vừa rồi như là tin đồn đùa vui trong bàn tiệc, nghe linh tinh rồi chẳng hề quan tâm.

Anh xoay chiếc ly trêи tay, im lặng lắng nghe như không liên quan gì đến mình, mà trong lòng muôn phần đắng chát.

Những người khác trong bàn tiệc vẫn đang nói chuyện.

"Nhưng em nhớ ông tổng giám đốc cũ bên Thâm Mỹ là nam mà?" Sau vài câu, cô gái bên cạnh lại hỏi.

"Chính xác, là nam."

"Không phải Văn Lạc cũng là nam sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Hà gật đầu, lộ ra một nụ cười thâm thúy.

"Wow..." Lại đào ra một tin mới, người cùng bàn nói nói cười cười, khát vọng hóng hớt xem như được thoả mãn.

"Mẹ nó, thì ra ông tổng giám đốc đó là gay..." Cô gái bên cạnh gật đầu xem như đã hiểu, "Thế Văn Lạc cũng vậy sao?"

"Chuyện này thì chị không biết, có thể là vậy, nếu không ông già đó vì sao không quấy rối người khác mà chỉ quấy rối anh ấy... Này, Lư Cảnh Hàng, không phải anh cùng Văn Lạc là bạn học đại học sao? Anh biết không?" Tiểu Hà hỏi Lư Cảnh Hàng.

"Hả? Biết cái gì?" Lư Cảnh Hàng đột nhiên bị 'cue' nên không phản ứng kịp.

"Khi đó anh có biết Văn Lạc là gay không?"

Khi đó.

"Khi đó anh không biết." Lư Cảnh Hàng trả lời, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

Chẳng qua Tiểu Hà không nhận ra sự bất thường rất đỗi tinh vi của Lư Cảnh Hàng, tiếp tục thản nhiên tập trung vào sự nghiệp buôn chuyện của mình.

"Bất kể 'quy tắc ngầm' là thật hay giả, dù sao vụ tiết lộ bí mật thương nghiệp đã truyền ra ngoài, ngay cả em ở bên A cũng đều biết, còn nghe được rất nhiều người xung quanh bàn tán. Ngành này của chúng ta rất nhỏ, em đoán nếu anh ấy muốn tìm một công ty quảng cáo lớn để làm việc, ít nhất là trong những năm gần đây sẽ không có ai tuyển dụng."

Thảo nào Văn Lạc chuyển đi xa như vậy, hàng ngày chỉ tìm vài công việc bán thời gian lặt vặt, chẳng trách y luôn treo nụ cười miễn cưỡng trong lần gặp mặt đầu tiên.

Lư Cảnh Hàng nhấp một ngụm trà, ngậm trong miệng, hồi lâu cũng không nuốt xuống.

Bạn trai phản bội, bố mẹ ghét bỏ, sự nghiệp bị cắt đứt vì chuyện này, đổi thành một người khác cũng không thể duy trì sự phóng khoáng và vui vẻ.

"Lư Cảnh Hàng."

Một đám người trong bữa tiệc, cỡ nào cũng sẽ bị 'cue' thêm lần nữa, huống chi chủ đề về Văn Lạc là do anh chủ động nhắc tới.

"Làm sao vậy?" Lư Cảnh Hàng vội vàng nuốt nước trà nhìn Tiểu Hà đang gọi mình.

"Anh vẫn còn liên lạc với Văn Lạc chứ? Anh ấy bây giờ thế nào rồi? Anh ấy đã có bạn gái chưa?" Tiểu Hà cười nói, "Nếu anh ấy còn độc thân, anh giới thiệu em đi, bây giờ nghĩ lại mới thấy tiếc, lúc đó anh ấy còn làm, sao em không tiếp xúc nhiều hơn nhỉ, bở lỡ một anh đẹp trai như vậy."

"Anh ấy không phải là gay sao." Người bên cạnh nhắc nhở.

"Nếu không phải thì sao? Đúng không Lư Cảnh Hàng?"

Lư Cảnh Hàng cười cười, không lên tiếng.

Anh không muốn trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Có một chút bực bội.

Những công việc trước đây, mọi người thường hay nghị luận bàn tán sau lưng người khác như vậy, khi ấy Lư Cảnh Hàng cũng vui vẻ nói vào một hai câu để hoà chung bầu không khí.

Nhưng hôm nay, đối tượng của những câu chuyện phiếm biến thành Văn Lạc, anh đột nhiên cảm thấy bài xích vô cùng với từng lời nói của bọn họ mà không rõ lý do.

Anh không muốn nghe bọn họ ra vẻ bí ẩn kể về những câu chuyện xung quanh Văn Lạc.

Anh không muốn nghe bọn họ tò mò hay trêu chọc tính hướng của Văn Lạc.

Anh không muốn nghe bọn họ hỏi ráo riết về tình hình hiện tại của Văn Lạc một cách thiếu hiểu biết.

Anh thậm chí không muốn nghe bọn họ say mê khen Văn Lạc đẹp trai như thế nào.

Dường như mỗi lời nói của bọn họ đều là mỗi mũi kim châm vào Văn Lạc.

Anh lặng lẽ, dịu dàng, đối xử tốt với Văn Lạc.

Không thể tổn thương thêm nữa.

_______________

Góc ẩm thực:

[1] Thịt kho tàu: bản gốc là 红烧肉, hình ảnh:

[2] Chao môn: bản gốc 腐乳味的, chính xác là hương vị đậu đông lên men, nhưng mình nhìn hình là y chang chao môn ở Việt Nam nên để chao môn nhé. Hình ảnh:

______________

Q: Giải quyết xong câu giới thiệu đầu tiên của văn án ^_^