Nếu không phải Tả tiểu béo cùng Hứa Dặc ngăn cản, Đoạn Ngôn có thể sẽ đánh chết Tư Văn luôn rồi.

Làm sao hắn dám! Làm sao dám động tới thiên nga của mình!

Hứa Dặc đáng thương níu chặt góc áo Đoạn Ngôn, phảng phất như người vừa mới bị ăn đánh mới là mình.

Tả tiểu béo báo cảnh sát, dùng pheromone tấn công Omega đã hoàn toàn vi phạm đến luật bảo vệ Omega.

Cảnh sát đến rất nhanh và đưa mọi người trở về đồn cảnh sát.

Bác sĩ thay Hứa Dặc tiến hành giám định thương tích, phát hiện anh là Omega cấp SS.

Mà cấp bậc Alpha công kích của người kia nhiều lắm là loại B+, nếu mà cấp bậc Omega này thấp hơn một chút, cho dù là cấp A, nói không chừng cũng sẽ làm cho Alpha này thực hiện được ý đồ.

Dù sao Omega thực sự không chiếm ưu thế so với Alpha.

Ra tay với Omega trân quý như vậy, quả thật ngu xuẩn đến không chịu nổi, hắn không chỉ không thể đạt được mục đích mà còn có thể đối mặt với án tù.

Hứa Dặc tuy rằng chống đỡ được công kích tin tức tố của Tư Văn còn đánh hắn một trận nhưng dù sao anh cũng là Omega, lúc này đã cảm thấy thân thể không khỏe.

Theo lời Hứa Dặc nói, chính là mùi vị vừa cay mắt vừa thối mũi, anh luôn muốn nôn.

Bác sĩ hỏi anh có Alpha của mình không, hoặc Alpha có độ phù hợp cao với pheromone của anh cũng được, có thể trấn an pheromone của anh.

Tuyến thể của Hứa Dặc bắt đầu đỏ lên đau đớn, đây là triệu chứng sau khi tuyến thể chống lại công kích, huống hồ, Tư Văn kia vẫn hăng hái công kích anh.

Đoạn Ngôn nói với bác sĩ: "Pheromone của tôi có thể xoa dịu cậu ấy không?"

Bác sĩ hỏi: "Trước đây cậu có đánh dấu qua không?"

Hắn cùng Hứa Dặc chỉ cầm tay nhau, một lần kịch liệt nhất cũng chỉ có hôn môi mà thôi, còn chưa tiến hành đến loại tình trạng này.

Đoạn Ngôn thành thật nói: "Không có."

Bác sĩ liếc nhìn họ nói: "Vậy làm một lần kiểm tra kết hợp pheromone đi. Với mức độ phù hợp cao, cậu có thể trấn an cậu ấy, nếu không tin tức tố của cậu sẽ làm cậu ấy càng đau đớn hơn trong tương lai gần."

Chỉ bị tấn công, tuyến thể sẽ tự động điều chỉnh thành chế độ bảo vệ, đẩy lùi pheromone Alpha có phối độ thấp.

Đoạn Ngôn vẫn nắm tay Hứa Dặc, dịu dàng nhéo nhéo lòng bàn tay anh nói: "Đừng lo, tôi cảm thấy độ phù hợp của chúng ta nhất định rất cao, bởi vì cậu rất có thể hấp dẫn tôi."

Hứa Dặc bĩu môi, lúc này anh có chút yếu đuối hỏi: "Vậy nếu độ phù hợp rất thấp thì sao? Cậu có phải không đi cùng tôi trong khoảng thời gian này không?"

"Không, tôi sẽ dán thêm mấy tấm dán ngăn cách nữa, sẽ vẫn ở bên cạnh cậu."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Đoạn Ngôn, Hứa Dặc mới cùng hắn đi kiểm tra độ phù hợp kết hợp pheromone.

Kết quả kiểm tra phải nửa giờ sau mới có, thừa dịp trong khoảng thời gian này, cảnh sát tiến hành lấy lời khai của Hứa Dặc.

Đoạn Ngôn lúc này mới biết được, Hứa Dặc đầu tiên là nhận được một tin nhắn xa lạ, trong tin nhắn nói Đoạn Ngôn uống say, cùng người ở trong khách sạn đánh nhau.

Hứa Dặc không biết tin nhắn này là ai gửi, Tả tiểu béo? Hay là Lâm Dương? Anh không có thói quen lưu số điện thoại của người khác, vì vậy anh không chắc chắn.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, anh vội vàng ra cửa, đi được nửa đường, Hứa Dặc lại gọi điện thoại cho Đoạn Ngôn, muốn biết tình huống rốt cuộc như thế nào.

Kết quả là một người khác nhận điện thoại, hắn nói Đoạn Ngôn nhất định phải cùng người khác đi hẻm nhỏ bên cạnh solo, ngăn cũng ngăn không được, bảo anh nhanh chóng đến.

Đoạn Ngôn tính tình nóng nảy, uống rượu rồi càng thêm không có chừng mực, Hứa Dặc sợ hắn không nặng không nhẹ, càng sợ hắn bị thương, vừa xuống xe liền đi vào ngõ nhỏ kia tìm hắn.

Kết quả đi mới nhìn thấy, người chờ ở nơi đó không phải Đoạn Ngôn mà là một Alpha khác.

Tin nhắn cùng với nhật ký cuộc gọi Hứa Dặc cũng không xóa, Omega bị công kích cũng có vết thương, Tư Văn đã trưởng thành nên tạm thời bị giam giữ, sau đó sẽ thông qua cục quản lý AO chính thức kiện hắn.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ bị kết án một năm tù và còng tay điện tử suốt đời.

Còng tay điện tử là một giám sát thời gian thực của Alpha, nếu hắn ta thả pheromone ra quấy rối Omega một lần nữa thì thông tin sẽ ngay lập tức được chuyển đến Cơ quan quản lý AO, nếu xác minh rằng hắn lại có tấn công thì hắn sẽ phải đối mặt với lần ngồi tù lâu hơn một lần nữa.

Đoạn Ngôn tìm cảnh sát tìm hiểu một chút tình huống của Tư Văn, Tư Văn lúc đầu cái gì cũng không thừa nhận, thẳng đến khi tất cả chứng cứ bày ra trước mắt, trong ngõ vẫn còn tin tức tố còn sót lại của hắn, hắn mới khai sạch sẽ.

Mục đích gây án là để trả thù Đoạn Ngôn, bởi vì Đoạn Ngôn xen vào việc của người khác, phá hỏng chuyện tốt của hắn, nhưng mà cấp bậc của Đoạn Ngôn quá cao lại có thể đánh nhau nên hắn không thể xuống tay, cho nên chỉ có thể đánh chủ ý lên Omega của hắn.

Đoạn Ngôn tức giận đến cả người phát run, không, so với tức giận, hắn càng thêm sợ hãi hơn.

Nếu như cấp bậc của Hứa Dặc không cao như vậy, nếu Hứa Dặc chưa từng học qua Taekwondo, nếu như hôm nay đứng chờ ở nơi đó không chỉ có một mình Tư Văn...

Hắn nên làm gì khi tiểu thiên nga của hắn vì hắn mà bị thương đây? Hắn không cách nào tưởng tượng ra loại sợ hãi này, hắn cảm thấy, hắn nhất định sẽ giết Tư Văn.

Lấy lời khai xong, báo cáo khớp với pheromone cũng xuất hiện.

Độ phù hợp của bọn họ cao tới 99% hơn nữa Đoạn Ngôn là Alpha cấp SSS, hắn hoàn toàn có thể trấn an Hứa Dặc.

Hứa Dặc vẫn luôn suy sụp lẩm bẩm, nói trên người mình rất thối, anh không thích mùi vị này.

Đoạn Ngôn cởi áo khoác của mình ra đặt lên đầu anh, ôn nhu dỗ dành: "Dặc bảo không thối, Dặc bảo thơm lắm."

Hứa Dặc nhìn hắn qua một khe hở nhỏ nói: "A Ngôn, tôi muốn về nhà."

Từ đồn cảnh sát đi ra đã là 11 giờ đêm.

Tả tiểu béo cũng là một trong những nhân chứng, lời khai của hắn lấy rất nhanh, sau khi lấy xong vẫn luôn ở cửa chờ Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc, còn tốt bụng mua trà sữa nóng cho họ.

"Cám ơn tiểu béo, đêm nay thật sự phiền toái cậu rồi." Đoạn Ngôn chân thành cảm tạ nói.

"Ngôn ca, cậu nói lời này liền xem tôi như người ngoài rồi, hy vọng tên khốn kia bị phán tội nặgng. Có điều là nhà hắn hẳn là sẽ giúp hắn mời luật sư, các cậu nên cẩn thận một chút." Tả tiểu béo nhắc nhở.

"Tôi biết rồi, chờ bọn ba tôi xuống máy bay tôi sẽ nói với bọn họ chuyện này, lần này không nhốt được tên khốn kia, tôi sẽ theo họ của hắn!" Đoạn Ngôn nghiến răng nói.

Tư Văn ngu ngốc này, thật sự là cho dù ở thế giới nào đều muốn ngồi tù mà.

"Được, cậu đưa Dặc ca về nhà trước đi, nếu ngày mai hai người không tới tôi thay các cậu xin nghỉ với thầy cô cho."

"Được, cám ơn nhé người anh em."

Đoạn Ngôn thật sự rất cảm kích Tả tiểu béo, người này bất kể là ở độ tuổi nào đều luôn giúp đỡ hắn.

____

Các trưởng bối hôm nay là ngồi máy bay đi nước ngoài chơi, hai vị mama sẽ đến thành phố C cùng các baba gặp nhau, sau đó cùng nhau xuất phát đến Mỹ, từ thành phố C bay tới Mỹ, trung chuyển bình thường mất khoảng mười tám tiếng, cho nên lúc này bọn họ còn chưa xuống máy bay.

Đoạn Ngôn bắt xe mang theo Hứa Dặc về nhà, lúc đi tới cửa tiểu khu Hứa Dặc không đi mà muốn Đoạn Ngôn cõng mìn.

Đoạn Ngôn cực kỳ vui vẻ cõng tiểu thiên nga trên lưng, hắn cảm giác được người phía sau vẫn luôn dùng mũi ngửi tuyến thể của hắn.

"A Ngôn, tôi đau. Cậu cho tôi ít pheromone đi." Hiếm khi nhìn thấy Hứa Dặc làm nũng.

Đoạn Ngôn một tay duỗi tới gáy, xé miếng dán ngăn cách, chậm rãi phóng thích pheromone.

"Bảo, xin lỗi. Tôi sẽ không bao giờ đi ra ngoài vào ban đêm nữa đâu." Đoạn Ngôn trịnh trọng hứa hẹn.

"Tôi lại không có việc gì, tôi rất mạnh." Hứa Dặc mềm nhũn nói: "Tôi vốn không ngốc như vậy, lần này sao lại dễ dàng bị lừa như thế chứ?"

Anh không thể giải thích được.

Tại sao vậy? Đoạn Ngôn biết, quan tâm tất loạn. Quá mức để ý đối với một người sẽ rất dễ dàng mất đi phán đoán, hắn cũng như vậy.

Nếu Hứa Dặc có nguy hiểm, hắn cũng sẽ cái gì cũng không nghĩ liền xông ra ngoài.

Trong nhà tối đen, Đoạn Ngôn bật đèn lên thả Hứa Dặc xuống nói: "Nào, đến rồi."

Đây là nhà Đoạn Ngôn.

Hứa Dặc nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ồ, vậy tôi cũng về nhà đây."

Nhìn anh làm bộ muốn đi ra ngoài, Đoạn Ngôn kéo anh trở lại, hắn sờ sờ gáy Omega hỏi: "Còn đau không?"

"Ừm." Hứa Dặc gật đầu.

"Vậy cậu về nhà gì chứ, tối nay ngủ trong phòng tôi đi." Nói xong lời này Đoạn Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, thật sự là quá đường đột, hắn lại bổ sung: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không có mưu đồ bất chính với cậu đâu."

Hứa Dặc:??? Mẹ nó, lúc này rồi còn giả vờ là người đứng đắn cái gì! Các bác sĩ đã nói tôi cần cậu đánh dấu tạm thời đấy!

Hứa Dặc lạnh nhạt nói: "Ừm."

"Chăn ga trải giường của tôi đều mới thay qua, tuyệt đối sạch sẽ." Đoạn Ngôn cực lực cam đoan.

Trong phòng tắm là tiếng nước rửa ào ào, Đoạn Ngôn ngồi ở ngoài cửa phóng thích pheromone, vừa run rẩy chân vừa đọc từ vựng, tận lực đem những hình ảnh kiều diễm trong đầu diệt trừ.

Tiếng nước đột ngột dừng lại, Đoạn Ngôn đợi một lát, cửa mở ra.

Omega mặc đồ ngủ của hắn, tay áo và ống quần dài, trông người này giống như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn mặc vậy.

Đoạn Ngôn xắn tay áo bẻn ống quần ho anh, thấp giọng khẽ mắng một câu: "Lại không sấy tóc à?"

"Cậu sấy đi." Hứa Dặc thoạt nhìn có chút mệt mỏi, mí mắt vẫn đánh nhau.

"Được, tôi sấy."

Máy sấy tóc vù vù, Omega đứng trước người hắn vẫn không nhúc nhích, giống như một con búp bê sứ tinh xảo, Đoạn Ngôn nhìn mà thất thần.

"Gã kia hắn nói tối nay hắn sẽ đánh dấu tôi dưới mí mắt cậu, hắn muốn cậu nhìn thấy tôi dưới thân hắn cầu xin hắn đánh dấu tôi. Hắn hỏi tôi, cậu hay rủ tình thương như vậy, nếu nhìn thấy cảnh này sẽ phản ứng thế nào?" Hứa Dặc bình tĩnh kể lại lời Tư Văn.

"Tôi sẽ băm nát hắn." Đoạn Ngôn trả lời rất nghiêm túc.

Tư Văn lừa Hứa Dặc đến gần khách sạn như vậy, một là sợ đi nơi xa làm Hứa Dặc sinh nghi, hai là hắn vốn muốn Đoạn Ngôn gặp được một màn kia, thậm chí, còn muốn đồng đội của Đoạn Ngôn nhìn thấy một màn kia.

Cách gần như vậy nhưng không thể bảo vệ người yêu của mình, theo tính cách của Đoạn Ngôn, hắn nhất định sẽ sụp đổ hoàn toàn.

"Nếu thật sự như vậy, cậu có chán ghét tôi không?" Hứa Dặc đột nhiên xoay người.

"Vĩnh viễn sẽ không, tôi chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể bảo vệ tốt cậu mà không phải trách cứ cậu."

Hứa Dặc nghiêng người về phía trước ôm eo Đoạn Ngôn, đụng vào trong ngực hắn.

"Cậu xem tôi đêm nay tôi có bao nhiêu quái đản." Omega tự giễu nói.

Đoạn Ngôn cúi đầu hôn lên tóc anh nói: "Tôi thích cậu như vậy."

Để cho Hứa Dặc ngủ trên giường của mình, Đoạn Ngôn đành bồi anh, Omega nghiêng người chống đầu nhìn hắn, thoạt nhìn biểu tình không tốt lắm.

"Sao vậy? Cậu có bị lạ giường không?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Không có việc gì." Bộ dạng tức giận đến bốc khói.

Tại sao cậu ấy tức giận vậy?

"Nếu không... Đến nhà cậu ngủ đi? Tôi có thể ngủ trên ghế sofa...Á..." Hắn mới nói được một nửa liền bị gối đầu đập trúng mặt.

"Tắt đèn!"

Trong phòng an tĩnh lại, Đoạn Ngôn không buồn ngủ, vẫn gối đầu lên cánh tay ngẩn người.

Trên giường truyền đến âm thanh Omega xoay người, Đoạn Ngôn biết anh cũng không ngủ.

Không biết Omega rốt cuộc là vì tuyến thể đau hay là bởi vì chuyện buổi tối còn sợ hãi, những thứ này đều làm cho Đoạn Ngôn cực kỳ tự trách cùng đau lòng.

"Bảo, nếu không tôi cùng cậu về nhà cậu đi?" Đoạn Ngôn thăm dò hỏi.

Trầm mặc một hồi lâu, ngay khi Đoạn Ngôn cho rằng Hứa Dặc có phải là ngủ hay không, người nọ rốt cục mở miệng.

"Lên đây ôm tôi đi, tôi cần cậu."