Tháng chín ở Mạc Thành mới có một trận mưa lớn trút xuống, trong không khí nổi lên hơi thở ẩm ướt cùng với mùi cây cỏ nhàn nhạt sau cơn mưa.

Đoạn Ngôn ôm bóng rổ cùng một đám nam sinh khoác vai từ sân bóng rổ trong nhà đi ra chuẩn bị đi vào căng tin.

"Ngôn ca, đó không phải là Dặc ca sao?" Tả tiểu béo đi bên trái chỉ vào nam hài dưới gốc cây.

Đồng phục học sinh của anh ăn mặc kín đáo, cúc áo sơ mi vẫn cài ở nút trên cùng, quần đồng phục được là ủi tỉ mỉ. Ống tay áo xắn hai vòng lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ màu trắng, dưới ánh mặt trời làm hoa mắt người.

"Từ khi Dặc ca phân hóa thành Omega, trung bình mỗi ngày đều có 3 Alpha đi thổ lộ với anh ấy đấy." Tả tiểu béo cảm thán nói.

"Dặc ca thật sự là cực phẩm trong Omega mà, nếu tôi là Alpha, tôi cũng muốn..." Một nam sinh khác tiếp lời.

Đoạn Ngôn híp mắt nhìn chăm chú nhất cử nhất động của hai người dưới tàng cây.

Một người khác kia hắn có quen biết, đó không phải là Trần Bá Ân học ở lớp ban 2 hay sao. Không ngờ rằng bình thường cậu ta im hơi lặng tiếng không hé răng nửa lời mà cũng muốn đánh chủ ý với Hứa Dặc? Cậu ta chẳng lẽ không biết Hứa Dặc không có chút dịu dàng nào của Omega sao?

Trần Bá Ân không biết đưa cho Hứa Dặc cái gì, Hứa Dặc cười cười đang định đưa tay ra nhận nhưng lại bị một quả bóng rổ bay tới đánh trúng mu bàn tay.

"Mẹ nó!" Hứa Dặc theo bản năng kêu lên một tiếng đau đớn, lại theo phương hướng bóng rổ bay tới nhìn qua. Khi nhìn thấy Đoạn Ngôn đắc ý, anh nghiến răng nói: "Cậu muốn tìm chết đúng không?"

Đoạn Ngôn nội tâm gào thét: Nhìn đi, đây mới là bộ dáng vốn có của cậu ta! Nụ cười thẹn thùng không lộ rằng vừa rồi đều là giả dối!

Trần Bá Ân phản xạ có điều kiện đi nắm lấy tay Hứa Dặc hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Đoạn Ngôn huýt sáo tới gần hai người, một tay ôm lấy Hứa Dặc nói: "Xin lỗi nhé, vừa rồi trượt tay, tôi sẽ chịu trách nghiệm dẫn cậu đến phòng y tế."

"Cút!" Hứa Dặc tránh thoát hắn, lại tiếp nhận quyển sổ tay trong tay Trần Bá Ân, giọng điệu hơi nhẹ nhàng một chút: "Cám ơn cậu, tôi dùng xong sẽ trả lại cho cậu."

"Không có việc gì, cậu cứ từ từ mà xem." Trần Bá Ân đạm nhiên nói.

Hai người cậu một câu tôi một câu hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Đoạn Ngôn.

Đoạn Ngôn da mặt dày, nhặt bóng rổ xong vẫn đứng bên cạnh Hứa Dặc không đi.

Áo đồng phục chơi bóng rổ đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt đẫm mà dán lên lồng n.gực cường tráng của thiếu niên lộ ra đường cơ bắp quang cánh tay mượt mà, thoạt nhìn rắn chắc mạnh mẽ.

Đoạn Ngôn vốn cao hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều, hắn ở chỗ đó giống như một pho tượng Phật lớn.

Hứa Dặc và Trần Bá Ân vội vàng nói lời tạm biệt, cũng không quay đầu lại hướng về phía phòng học.

Đoạn Ngôn ném bóng rổ cho Tả tiểu béo, từ phía sau đuổi theo Hứa Dặc nói: "Hứa Dặc, chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

Thấy Hứa Dặc không để ý tới mình, Đoạn Ngôn đưa tay túm ót anh, hỏi: "Cậu có nghe thấy tôi nói không?"

Hứa Dặc cảm giác cổ họng căng thẳng, tên ngốc kia cư nhiên lại khóa cổ mình.

Anh nắm lấy tay Đoạn Ngôn, thiếu chút nữa cho hắn một cái quật vai quăng ngã.

Nhưng Đoạn Ngôn là ai? Hắn cũng là người luyện qua đấy có được không? Hơn nữa bị ăn đập nhiều lần như vậy hắn đã sớm dưỡng thành quán tính phòng bị.

Lúc Hứa Dặc nắm lấy cánh tay hắn, Đoạn Ngôn phát động trước, tay kia gắt gao siết chặt eo Hứa Dặc, làm cho anh không thể động đậy.

Đoạn Ngôn cười hì hì nói: "Cậu lại động, lão tử liền đánh dấu cậu, bây giờ lão tử đang đối diện với tuyến thể cậu đấy."

Một khối nhỏ nhô lên dưới cổ áo sơ mi chỉnh tề như ẩn như hiện, Đoạn Ngôn đường đường chính chính như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nó.

"Cậu thử xem? Tôi chắc chắn sẽ đấm vỡ răng cậu!" Hứa Dặc hung hăng nói.

"Chậc, Omega khác thì dịu dàng mềm mại như nước, Omega như cậu là một bình ớt ướp ra đấy à?" Đoạn Ngôn không còn gì để nói.

"Khụ, Ngôn ca, chú ý khoảng cách." Đội Tả tiểu béo bọn họ chạy tới thấy hai người ôm chặt lấy nhau, nhịn không được mở miệng nhắc nhở.

Tuy rằng bình thường nhìn bọn họ đùa giỡn quen rồi nhưng hiện tại tốt xấu gì tất cả mọi người cũng đều phân hóa, lại như vậy, quả thật là không thích hợp.

"Buông tay!" Hứa Dặc trừng mắt nhìn hắn.

"Vậy cậu đảm bảo không đánh tôi đi." Đoạn Ngôn cùng anh thương lượng nói.

Hứa Dặc nhìn các bạn cùng lớp lui tới đều nhìn bọn họ, anh nhắm mắt lại hờ hững nói: "Ờ"

Đoạn Ngôn buông cánh tay ra, Hứa Dặc để ý đồng phục học sinh của mình, nhíu mày nói: "Cậu đúng là thối chết tôi. Pheromone của cậu không phải là mùi mồ hôi đi?"

Đoạn Ngôn nhún nhún vai, kề sát anh nói: "Muốn ngửi không? Muốn ngửi tối nay tôi liền đến phòng cậu cho cậu ngửi chán thì thôi."

Hứa Dặc trợn trắng mắt nói: "Không muốn, cám ơn!"

Anh ôm quyển sổ tiếp tục đi đến lớp học, Đoạn Ngôn lập tức đuổi theo, nói: "Đến phòng y tế trước cái đã, xem qua cái tay, tôi vốn định đập thằng nhóc kia ai biết được cậu lại đưa tay ra."

Tả tiểu béo ở phía sau hô: "Ngôn ca, cậu còn ăn cơm nữa không?"

Đoạn Ngôn phất phất tay, nói: "Giúp tôi mua hộp mì tôm đi." Nhìn Hứa Dặc bên cạnh hắn lại nói: "Mua hai hộp."

Đoạn Ngôn lôi kéo Hứa Dặc đến phòng y tế, kỳ thật không có gì đáng ngại, chỉ là mu bàn tay đỏ ửng mà thôi.

"Hai người nói cái gì đấy? Tôi thấy cậu cười." Đoạn Ngôn mở miệng hỏi.

"Tôi không được cười sao?" Hứa Dặc cảm thấy mình ù ù cạc cạc, không thể hiểu được.

"Vậy sao cậu có thể cười với một Alpha?" Đoạn Ngôn cưỡng từ đoạt lý.

Bỏ qua việc tính tình của Hứa Dặc kém ở một bên không nói, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn này thật sự đẹp mắt.

Đặc biệt là đôi mắt thụy phong có chút hơi treo trên đuôi đôi mắt kia, cho dù là trừng người cũng có loại phong tình khác.

Ngoại hình của Hứa Dặc vừa ngọt ngào như kiểu Omega thường thấy lại vừa không mất đi vẻ nam tính, nói tóm lại, chính là quyến rũ mà không ẻo lả, cho nên khi anh phân hóa thành Omega, bao nhiêu Alpha đến như lùa vịt.

"Mẹ nó, tôi còn đi tiểu với cậu đấy, sao cậu không nói luôn đi?" Hứa Dặc tức giận nói.

Hai người sóng vai từ phòng y tế đi ra, Đoạn Ngôn nói: "Cái này có thể giống nhau được sao? Mối quan hệ của chúng ta là gì?" Dừng lại một chút Đoạn Ngôn như là nghĩ tới cái gì đó, lại hỏi: "Cậu cũng đi tiểu với Trần Bá Ân rồi?"

"Với cái chỉ số thông minh này của cậu như thế nào mà lên cấp hai được thế?" Hứa Dặc tò mò hỏi.

"Ha, tôi là sinh viên thể thao, thể thao được cộng điểm." Đoạn Ngôn nghiêm trang trả lời.

Hứa Dặc lắc đầu, lẩm bẩm: "Chỉ số thông minh này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thế hệ sau."

"Cậu lẩm bẩm cái gì đấy?"

Hai người trở lại lớp học, đám Tả tiểu béo bọn họ còn chưa trở về, trong lớp chỉ có rất ít người.

Hai tay Đoạn Ngôn lười biếng khoá sau đầu tựa vào ghế nhìn Hứa Dặc ghi chép.

Từ sau khi biết kết quả phân hóa của Hứa Dặc, hắn rốt cục vì đủ loại hành vi bất thường trước kia của mình tìm được cái cớ.

Hắn thích cùng Hứa Dặc đấu võ mồm, nhìn bộ dáng người nọ hổn hển đánh mình thật sự là cực kỳ đáng yêu, bị ăn đánh hắn cũng không khó chịu. Còn có xu hướng thích bị ngược, hắn chỉ đơn thuần muốn gây sự chú ý với Hứa Dặc.

Sau đó hắn bắt đầu nằm mơ thấy Hứa Dặc, làm bẩn mấy cái quần, khi đó hắn luôn nghĩ không ra vì sao lại là Hứa Dặc? Cô bé hoa khôi của lớp không thơm hơn sao?

Bây giờ lời giải thích cuối cùng của hắn về bản thân là: Bởi vì Hứa Dặc có thể chất Omega tiềm năng gợi lên ha.m muốn nguyên thủy ban đầu của Alpha trong hắn. Đúng, chỉ là đơn giản như vậy.

"Ngôn ca, mì gói tới rồi." Tả tiểu béo ném hai hộp mì ăn liền cho hắn.

Đoạn Ngôn đưa tay tiếp được, bắt đầu bóc bao bì, sau đó vui vẻ đến máy lọc nước rót nước nóng.

"Đây là của cậu, đây là của tôi." Đoạn Ngôn đẩy một hộp mì ăn liền cho Hứa Dặc.

Hứa Dặc ngẩng đầu nhìn hắn, người nọ trưng ra một bộ: Tôi đối xử tốt với cậu không? Nhanh lên mau quỳ xuống kêu baba đi.

"Tôi đã ăn rồi." Hứa Dặc nói.

Đoạn Ngôn không thuận theo: "Sao mà đã ăn rồi được? Lúc mới hỏi cậu cũng không nói."

"Cậu có hỏi?" Hứa Dặc nhướng mày hỏi ngược lại.

Đoạn Ngôn không nhớ rõ mình có hỏi hay không, tóm lại Hứa Dặc không cùng hắn đi căng tin, đó chính là không ăn cơm.

"Mua cũng đã mua rồi, cậu ít nhiều ăn chút đi." Đoàn Ngôn nhướng cổ hô.

"Không ăn, mì ăn liền không có dinh dưỡng." Hứa Dặc lại cúi đầu ghi chép.

"Không ăn thì thôi, một mình tôi cũng ăn hết."

Đoạn Ngôn ôm mì tôm trở về, một người tức giận đem hai hộp mì đều ăn sạch, đến nỗi ăn xong còn ợ một cái.

Thẳng đến khi tiếng chuông lớp vang lên Đoạn Ngôn mới trở về chỗ ngồi của mình.

Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều làm cho người ta buồn ngủ, Đoạn Ngôn đem sách trống ở trước mặt, đang chuẩn bị nằm sấp ngủ trưa, bạn ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, thần bí hề hề nói: "Trưa nay tôi thấy Dực ca và Tống Liên cùng nhau ăn cơm trưa, hai người bọn họ có phải đang yêu đương không nhỉ?"

Đoạn Ngôn trong nháy mắt ngồi thẳng người. Ây dô, Hứa Dặc này được lắm. Ông đây chỉ mới đi chơi bóng rổ một chút thôi mà người ta lại hẹn hò với hai Alpha, người khác đi xem mặt cũng không có lật nhanh như đảo bấnh tráng như thế.

"Hứa Dặc và Tống Liên, không thể đi?" Đoạn Ngôn nửa tin nửa ngờ nói.

"Tôi thấy hai người bọn họ rất tốt mà, Tống Liên còn gắp thức ăn cho Hứa Dặc nữa." Bạn cùng bàn bát quái nói.

"Cái này có là gì? Ông đây còn ăn thức ăn thừa của Hứa Dặc, còn mặc quần ló.t của Hứa Dặc đấy." Tuy rằng có chút nhỏ.

"Xì, hai người các cậu mới là không có khả năng nhất, ai mà không biết hai người đứng chung một chỗ chính là vì làm chết đối phương." Bạn cùng bàn mím môi nói.

Làm chết à? Đúng, hắn muốn "làm" chết Hứa Dặc.

"Nếu Hứa Dặc dám yêu sớm ông đây sẽ đi nói với mẹ cậu ta, còn báo cáo cậu ta nữa." Đoạn Ngôn hừ nói.

"Cậu thật nhẫn tâm." Bạn cùng bàn giơ ngón tay cái lên.

Buổi chiều tan học, Đoạn Ngôn dắt xe đạp đi theo bên cạnh Hứa Dặc.

Cả hai đều là hàng xóm, vì vậy họ thường đi học cùng nhau.

"Buổi trưa có phải cậu đi ăn cơm với Tống Liên không?" Đoạn Ngôn nghẹn cả buổi chiều, rốt cục nhịn không được hỏi ra tiếng.

"Đúng thế, sao vậy?" Hứa Dặc không chút để ý nói.

"Sao cậu không nói cho tôi biết?"

Hứa Dặc kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: "Tôi ăn cơm với ai tại sao phải nói cho cậu biết?"

Hai má Đoạn Ngôn đỏ bừng, nghẹn nửa ngày mới nói: "Vậy tôi sẽ không mua mì gói cho cậu, còn không bằng cho chó ăn."

Hứa Dặc cười nói: "Cũng không phải là đã cho chó ăn rồi sao?"

Đoạn Ngôn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, mịe nó, đây là tự mắng chính mình.

Hắn đạp xe trong sự tức giận nói: "Cậu tự đi về một mình đi!"

Đoạn Ngôn đuổi theo Tả tiểu béo phía trước: "Đi, đi tiệm net."

"Lại cãi nhau?" Tả tiểu béo nháy mắt hỏi.

"Ai chấp nhặt với cậu ta chứ? Sớm muộn gì ông đây cũng..."

Sớm hay muộn thì sao? Đoạn Ngôn phiền não cào tóc, quên đi, cũng không thể làm gì cậu ta được.

Đoạn Ngôn cùng Tả tiểu béo chơi hai ván, nhưng thế nào cũng không có tinh thần.

Hắn dựa mạnh vào ghế thể thao điện tử nói: "Không đánh nữa!"

Nói xong, cầm lấy cặp sách đi ra ngoài tiệm net.

Khi về đến nhà, mẹ hắn định ra ngoài khiêu vũ ở quảng trường, thấy con trai về nhà liền hỏi: "Sao con về nhà muộn như vậy? Mẹ thấy Tiểu Dực người ta đã về từ sớm rồi."

Đoạn Ngôn nói dối: "Con đánh bóng rổ với Tả tiểu béo một lúc."

Đoạn mama thay giày xong, nói: "Con phải ngoan như Tiểu Dặc mẹ mới có thể bớt lo hơn được."

"Cậu ta ngoan cái rắm." Đoạn Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Lại nói tiếp, cậu nhóc hôm nay đưa Tiểu Dặc về nhà thoạt nhìn cũng rất ngoan, so với con còn ngoan hơn, con cứ như một con ngựa hoang đứt dây cương ấy." Đoạn mama thẳng thắn.

"Cái gì? Có người đưa Hứa Dặc về nhà sao? Hắn trông như thế nào?" Đoạn Ngôn vội vàng hỏi.

Đoạn mama đăm chiêu nhìn con trai mình một cái: "Trắng trẻo sạch sẽ, rất gầy."

Đoạn Ngôn còn đang muốn hỏi cái gì thì ngoài cửa vang lên thanh âm của mẹ Hứa Dặc: "Chị Nhã, đi được chưa?"

Lưu Nhã đáp: "Tới đây!"

Đoạn Ngôn và Lưu Nhã cùng nhau mở cửa ra, Đoạn Ngôn lộ ra nụ cười vô hại nói với mẹ Hứa Dặc: "Dì, con muốn cùng Hứa Dặc cùng nhau làm bài tập về nhà."

Lưu Nhã vỗ vào đầu hắn, nói: "Con đừng quấy rầy Tiểu Dặc nhà người ta."

Mẹ Hứa dịu dàng nói: "Quấy rầy hay không quấy rầy gì chứ, bọn chúng vừa vặn có thể cùng nhau thảo luận bài tập về nhà."

Hứa mama xoay người mở cửa cho Đoạn Ngôn nói: "Ngôn Ngôn đi vào đi, Tiểu Dặc ở trong phòng ngủ đấy."

"Con cám ơn dì."

Cửa phòng lại bị đóng lại, chỉ còn nghe thấy hanh âm của Hứa mama và Lưu Nhã nói cười.

Đoạn Ngôn nhẹ nhàng mò tới trước phòng ngủ của Hứa Dặc, nhẹ nhàng vặn một cái, cửa liền mở ra.

Hứa Dặc đang đọc sách trước bàn học, nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu nhìn hắn: "Sao cậu lại sang đây?"

"Tôi đến tìm cậu làm bài tập về nhà."