Thấy có người ngăn cản, Triệu Phương ra hiệu cho đám người đang đấm đá kia dừng lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đang bảo vệ tôi mà quát lên: "Ông già kia từ đâu chui ra, dám phá hỏng chuyện của tôi à? Chán sống rồi phải không!"

Ba tôi mặc một chiếc áo giải phóng quân màu xanh lá, gương mặt chằng chịt sẹo, rất dễ bị người ta nhận lầm thành một ông già, thực ra ba tôi mới hơn bốn mươi tuổi thôi.

"Tôi phải hỏi các cậu mới đúng", ba tôi bóp bóp cái eo không biết bị kẻ nào đạp cho một phát, tức giận quát lên: "Tại sao lại đánh con trai tôi!"

"Yo!" Triệu Phương vốn còn đang lo lắng đánh phải người không liên quan sẽ gây ra phiền phức, vừa nghe thấy người xông đến là ba tôi, chút kiêng kị ít ỏi lập tức bay sạch, Triệu Phương bật cười chế nhạo: "Đúng là đánh thằng nhỏ lòi ra thằng to, hay lắm, hôm nay đánh cả hai ba con nhà mày một trận!"

Nhìn đám người xung quanh lại có xu thế nhào tới, ba tôi cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đành phải ôn tồn nói: "Anh bạn, có gì từ từ nói, động chân động tay nhỡ có người bị thương thật thì cũng khó ăn khó nói với bên cảnh sát, đúng không nào?"

Tuy rằng ba tôi nói năng rất hòa nhã, nhưng Triệu Phương nghe vào lại thấy chối tai.

"Ôi mẹ kiếp ông đang uy hiếp tôi đấy à? Ông đây nói cho mà biết, Triệu Phương này ghét nhất là bị người khác uy hiếp! Cho dù trước mặt bọn cớm, ông đây cũng phải đánh cả hai ba con mày!"

Tôi không ngờ Triệu Phương lại hống hách đến vậy, không coi cảnh sát ra gì, tôi bắt đầu thấy sợ, đồng thời cũng lo lắng cho ba tôi.

"Anh bạn, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao, nếu như con trai tôi làm sai chuyện gì, tôi nhất định sẽ giáo huấn nó một trận trước mặt anh, để nó nhận lỗi với anh.

Thái độ của ba tôi rất khiêm nhường, dường như chỉ cần Triệu Phương nói một câu rằng tôi sai, ba tôi sẽ lập tức trừng phạt tôi.

Nhưng Triệu Phương không biết cảm kích, dáng vẻ cúm rúm khép nép của ba tôi trong mắt Triệu Phương biến thành điều hiển nhiên, tính tình bạo ngược càng được thể lộng hành.

"Nói cái quái gì với chúng mày! Đánh đã rồi nói sau!"

Theo cái phất tay của Triệu Phương, đám lâu nhâu xung quanh đã vây quanh, thi nhau thi triển hết mười tám chiêu thức võ công với ba tôi.

Chúng đều điên hết cả rồi, cảm giác kích thích khi bắt nạt kẻ yếu khiến đầu óc chúng nóng lên, vô cùng hưng phấn. Có Triệu Phương chống lưng cho chúng, đám người đó không cần kiêng dè gì, nội tâm đen tối hoàn toàn bộc lộ, ác tính đã làm vặn vẹo đạo đức của đám người đó.

Bất kể ba tôi có xin tha thế nào, Triệu Phương vẫn làm thinh, như một tên ma vương không có tình cảm, ác mắt hung ác ấy dường như muốn đánh đến khi tôi không thể tự lo cho cuộc sống của mình mới dừng tay.

Nhìn ba bảo vệ tôi trong lòng, một mình hứng chịu cơn mưa đấm đá của chúng, tôi không khỏi thấy sống mũi cay xè, nước mắt không cầm được, vết thương trên người cũng càng ngày càng đau.

Tôi không thể để ba tôi vì tôi mà chịu giày vò, lửa giận trong lòng phừng phừng cháy lên, như nham thạch phun trào, tôi gào lên một tiếng, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của ba, mặt mũi căm giận, lúc này tôi như một con sư tử hăng máu, điên cuồng nhào về phía Triệu Phương.

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, là làm thịt Triệu Phương! Tôi phải giết Triệu Phương!

Nhìn thấy vẻ hung hăng trong mắt tôi, Triệu Phương khẽ rùng mình, trên mặt lộ rõ vẻ chột dạ, không khỏi lùi về sau một bước.

Khi tôi sắp xông tới trước mặt hắn, tôi bỗng bị đám anh em lâu nhâu của hắn giữ chặt lại, tôi không cam lòng, tôi oán hận, nhưng tôi không thoát được khỏi gọng kìm của những kẻ xung quanh.

Tôi phẫn nộ mắng ầm lên, trong mắt tôi là sự tàn ác, là ý chí giết người.

Triệu Phương hoàn hồn lại mới thấy mình sắp mất mặt, hắn bị một nhân vật tép riu như tôi dọa cho sợ mất mật, đúng là đáng ghét!

Hắn thẹn quá hóa giận, đẩy một tên đàn em ra, khi hắn giơ tay lên định tát cho tôi vài cái, bên cạnh bỗng xuất hiện một cái bóng, lao tới chỗ Triệu Phương như một viên đạn.

Cùng với tiếng hét thảm thiết của Triệu Phương, đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút, cảm thấy nhân lực xung quanh ít đi đáng kể, tôi nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của chúng.

Đám anh em của Triệu Phương hình như cũng bị thứ gì đó dọa cho mất mật, mặt mũi trắng bệch, hai chân run như cái sàng, thậm chí có đứa còn ngã nhào trên mắt đất.

Tôi nhìn theo hướng chúng đang nhìn, bỗng chốc phát hiện ra ba tôi đang đè trên người Triệu Phương, từ vùng bụng của hắn có một dòng máu tươi chảy ra.

"Tao bảo mày dừng tay cơ mà! Sao mày đéo nghe! Mẹ kiếp thằng chó chết!"

Ba tôi tức giận rống lên, tay phải siết chặt không ngừng đâm về phía ngực Triệu Phương, nhờ ánh đèn tối mù mù trên đường, tôi nhìn thấy trong tay phải của ba tôi lóe lên một dải ánh sáng trắng.

"Là dao!" Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng, lửa giận ngùn ngụt đối với Triệu Phương bỗng chốc cũng lui đi.

Ba tôi giết người rồi!

Âm thanh ấy không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, nhìn khóe miệng gắn trên khuôn mặt kinh hãi của Triệu Phương không ngừng ọc ra máu tươi, mặt mũi tôi càng trắng bệch, không biết phải làm sao.

Những người xung quanh thét lên như nhìn thấy mãnh thú thời Hồng Hoang, chạy mất dép, khu vực đó chỉ còn lại tôi, ba tôi cùng Lâm Uyên Sương đang trừng mắt bịt miệng kinh hồn táng đảm và Triệu Phương nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không rõ sống chết thế nào.

"Ba, ba!" Tôi đỡ người ba mềm nhũn như mất hết sức lực của mình khỏi người Triệu Phương, nước mắt không kiềm được mà rào ra, trong lòng có vô số ý nghĩ nhưng vô cùng hỗn loạn, tất cả nghẹn ở cuống họng, không thể thoát ra thành lời, tôi chỉ có thể ôm ba mình mà nghẹn ngào.

Trên người và trên mặt ba tôi vẫn còn dính máu, toàn thân trông rất đáng sợ, nhưng khi nhìn tôi, ông vẫn nở nụ cười hiền từ: "Tại ba vô dụng, ba không bảo vệ được con."

Tôi nắm chặt lấy áo ba, cảm giác như thể ngay một giây sau ba tôi sẽ rời đi, tôi vô cùng đau thương, dụi đầu vào ngực ba khóc rống lên.

"Ba, cứ thế này, con phải ăn nói sao với mẹ con đây!"

Khoảnh khắc thấy ba tôi cắm dao vào cơ thể Triệu Phương, tôi đã ý thức được việc gia đình vốn hạnh phúc của tôi sắp phải chia ly, thậm chí có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tôi khó có thể tưởng tượng được tương lai, càng không đành lòng để ba tôi rời đi, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ cố thể khóc thật to.

Tôi thật là vô dụng! Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ hận mình vô dụng, không thể thay đổi số phận của mình.

Ba tôi lau sạch bàn tay dính đầy máu của mình rồi xoa đầu tôi: "Con ngoan, mẹ con sau này giao cả cho con chăm sóc nhé, nhất định phải chăm sóc phải an ủi mẹ con thật tốt!"

"Ba, ba mau chạy đi, chạy lên núi tốt vẫn tốt hơn ngồi trong tù!"

"Ngốc ạ!" Ba tôi kéo tôi ra khỏi lòng ông, nghiêm túc nói: "Nếu ba đi rồi, con với mẹ con phải làm sao? Chuyện này bắt buộc phải có người đứng ra gánh vác! Hữu Đường, con phải cố gắng học hành, phải xuất sắc, phải hiếu thuận với mẹ con, con rõ chưa!"

Tôi tèm nhem nước mặt gật đầu thật mạnh, chỉ thấy dáng vẻ của ba trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, nhưng những lời ba nói như mũi tên bắn vào trái tim tôi, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới hiện trường, áp giải ba tôi đi. Khi bị áp giải lên xe, ba tôi vẫn còn dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt.

Tôi lau nước mắt trên mặt, dọc đường cứ khóc hu hu chạy theo xe cảnh sát, bất luận cảnh sát quát mặng thế nào, bất kể cơ thể mệt mỏi thế nào, hai chân tôi vẫn không quên guồng lên mà chạy.

Ba tôi nhìn thấy tôi chạy theo bên ngoài xe, không khỏi rơi lệ.

Đuổi theo đến tận bên ngoài sở cảnh sát, tôi mới bị rào chắn chặn lại, nhìn chiếc xe cảnh sát áp giải ba đi xa, tôi ngồi trên mặt đất khóc không thành tiếng.