Và thế là các bạn học khác rời khỏi trường học một cách hả hê cười trên nỗi đau của người khác. Duy chỉ có mình tôi bị giữ lại đây mà tôi thì lại chẳng cam tâm tình nguyện chút nào.

Ấy thế nhưng sau khi cô Tiêu ngồi xuống trước mặt tôi thì cái sự khó chịu trong tôi lập tức tan thành mây khói. Nhìn Tiêu Oanh chỉ ngồi cách mình một chiếc bàn, trong lòng tôi chợt cảm thấy bồn chồn đến kỳ lạ, cứ như thể đang chờ đợi điều gì đó vậy.

Những ngày hè thật nóng nực. Bây giờ lại là ba giờ chiều, căn phòng với những ô cửa sổ được đóng chặt có hơi oi bức.

Cô Tiêu mặc một bộ đồng phục giáo viên màu đen, kín như bưng. Đến ngay cả đôi gò bồng cỡ lớn kia cũng được áp bằng vào rất nhiều. Trên mặt cô lấm tấm mồ hôi. Cơ thể đang nóng nực khiến cô phải cởi cúc áo trên cổ, để lộ ra cần cổ trắng hồng của mình.

Cổ áo mở ra cũng giải phóng luôn cho bộ ngực đẫy đà. Đôi gò bồng rung lên tinh nghịch, quay trở lại bộ dáng đồ sộ vốn có của nó trong chiếc áo được cởi lỏng.

Tôi trợn mắt há mồm. Bản thân tôi cứ tưởng bộ ngực của Lâm Uyên Sương bị người ta xoa nắn nhiều đã đủ lớn rồi, nhưng thật không ngờ cỡ của cô Tiêu cũng không hề nhỏ hơn của Lâm Uyên Sương. Quả không hổ danh là người phụ nữ trưởng thành! Cái gì cũng trổ mã một cách hoàn mỹ.

Chiếc cổ áo chỉ vỏn vẹn mở ra một khoảng trống nhỏ, nhưng từ phần da trắng như tuyết kia của cô Tiêu, ánh mắt sắc bén của tôi vẫn có thể đoán ra được đôi gò bồng của cô ắt hẳn đồ sộ và trắng trẻo như đỉnh núi Everest.

Thật muốn dúi đầu vào chỗ đó mà nhìn cho rõ ràng! Tôi nhìn chằm chằm vào phần nhô lên trên bộ quần áo của cô Tiêu mà mơ mộng. Tôi hoàn toàn quên béng đi lúc này cô Tiêu đang giảng bài với mỗi một mình mình!

“Trương Hữu Đường, em đang nhìn cái gì đấy!” Cô Tiêu nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt tôi có gì đó sai sai. Cô túm chặt lấy cổ áo của mình, nhìn tôi một cách giận dữ.

Tôi biến sắc hoảng hốt khi bị phát hiện. Tôi không biết phải giải thích như thế nào khi nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô Tiêu, cúi đầu xin lỗi: “Xin, xin lỗi! Xin lỗi cô!”

Tôi vừa nói ra thì lập tức cảm thấy hối hận. Tại sao mình lại xin lỗi chứ? Xin lỗi thì chẳng khác nào chứng minh tôi có tật giật mình hay sao?

Lần này toi rồi, lời nói ra như bát nước hất đi, chỉ tại ánh mắt kia của mình quá lộ liễu. Chắc chắn cô Tiêu biết tôi đang nhìn trộm ngực của cô ấy. Thế là hình tượng của bản thân trong mắt cô đã bị hủy hoại hoàn toàn mất rồi!

Tôi rất hối hận, sao bản thân tôi lại không kiểm soát được đôi mắt mình chứ?

“Vừa rồi em đang nhìn trộm ngực của cô đúng không?” Cô Tiêu nhìn tôi đầy nghiêm túc. Khuôn mặt lộ ra sự uy nghi của một giáo viên, vô cùng nghiêm khắc.

Tôi trở nên cuống quýt, khuôn mặt ửng đỏ đầy ngượng ngùng, chẳng khác nào một tên trộm bị bắt ngay tại trận. Tôi không dám đối diện với cặp mắt nhìn thấu lòng người của Tiêu Oanh.

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng đang lởn vởn suy nghĩ nên tìm một cái cớ như thế nào mới có thể cứu vãn được hình tượng của bản thân trong lòng cô.

Tuyệt đối không thể để cô Tiêu, người tôi luôn kính trọng, hiểu nhầm tôi là một thằng con trai hạ lưu được.

“Thưa cô, em, em chỉ là…” Ấy thế nhưng cái cớ đã nghĩ xong đến bên miệng lại không nói ra được. Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn, khó diễn đạt được thành lời.

Cô Tiêu che miệng cười khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng hoảng sợ vô cùng đáng yêu của tôi, khiến tôi không hiểu ra sao.

“Năm nay em cũng mười bảy tuổi rồi, đang ở cái lứa tuổi thanh xuân tư tưởng trỗi dậy, bị đặc tính của nữ giới hấp dẫn cũng là phản ứng hết sức bình thường, cô sẽ không trách em.”

Cuối cùng thì tâm trạng lo lắng của tôi cũng được thả lỏng. Tôi thở phào một tiếng giống như cơ thể đã trút bỏ được gánh nặng vậy. Nhân sinh biến động lên xuống đúng là chẳng khác nào được nhẹ nhõm sau khi bị giật mình khiếp vía.

Tôi đưa tay áo lên lau mồ hồi trên trán, miễn cưỡng nặn ra một điệu cười gượng gạo dù đang sợ hết hồn chim én. Tôi cười gượng: “Cô Tiêu, cô đừng có dọa em như vậy, em còn tưởng cô sẽ phạt em cơ.”

“Sao lại thế được!” Cô tiêu cười thành tiếng: “Cùng lắm thì cô cũng chỉ nói vài lời với em thôi.”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Dù bản thân có bị phạt thì tôi cũng không muốn tâm sự chuyện nhân sinh với cô Tiêu đâu. Nhìn cái bộ dạng của Vương Khiết là tôi đã sợ đến mức nổi hết da ga rồi.

Cô Tiêu không cười nữa, vỗ sách lên bàn một cái lại nói: “Được rồi, không nói chuyện khác nữa, tiếp tục vấn đề lúc nãy…”

Tôi tiếp tục nghe giảng với một tâm trạng thấp thỏm. Chỉ có điều là ánh mắt tôi thi thoảng lại nhìn vào cái cổ trắng như con ấu trùng xén tóc của cô Tiêu. Thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú vào đôi mắt hoa đào vừa đẹp vừa có thần của cô, nhìn cả đôi môi hàm răng cô thi thoảng lại hé mở.

Nếu mà một người phụ nữ đẹp như vậy làm bạn gái của tôi thì tốt biết mấy. Chắc chắn tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ cô ấy! Đáng tiếc tôi biết rằng đây chỉ là một giấc mộng không có thực. Làm gì có chuyện cô Tiêu lại để ý đến một đứa tôm tép vô dụng như tôi. Huống hồ, nghe nói người ta còn sắp kết hôn rồi.

Tôi khẽ lắc đầu, hất những suy nghĩ không thực tế kia ra khỏi não, chuyên tâm lắng nghe cô Tiêu giảng bài.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ com-lê, tóc vuốt keo bóng mượt bước vào lớp học, thu hút sự chú ý của tôi và cô giáo.

Tôi biết người đàn ông này. Ông ấy là thầy hiệu trưởng của trường tôi, tên là Quách Hiếu Mạnh.

Tôi chẳng có chút thiện cảm gì với ông hiệu trưởng này cả. Nhất là sau sự việc của Triệu Phương, tôi thấy rất phản cảm với việc thầy hiệu trưởng dung túng cho một giáo viên có hành vi bạo lực học đường như vậy.

“Thầy hiệu trưởng, có việc gì không?” Tiêu Oanh có vẻ cũng không hoan nghênh sự xuất hiện của Quách Hiếu Mạnh. Cô hơi nhíu mày tỏ ra không vui.

Thầy hiệu trưởng Quách không để tâm đến sự lạnh lùng của cô Tiêu. Ông ấy nhìn tôi một cách tò mò, sau đó hòa nhã nói với Tiêu Oanh: “Tiểu Oanh, tôi cô chút việc muốn bàn bạc với cô, tới phòng làm việc của tôi nhé.”

“Có chuyện gì mà không thể nói được ở đây sao?”

“Đây không phải chỗ để bàn chuyện công việc.” Thầy Quách tỏ ra nghiêm túc, bày ra vẻ kiêu ngạo của thầy hiệu trưởng.

“Tôi không đi.”

Khuôn mặt Quách Hiếu Mạnh có vẻ hơi giận dữ khi thấy Tiêu Oanh tỏ rõ không muốn đi cùng ông. Thế nhưng, có người ngoài đứng đây nên ông cũng không tiện làm gì.

Thầy Quách giật giật khóe mắt, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Ông ấy liếc qua tôi nói: “Cậu học sinh này có thể ra ngoài một lát không? Thầy và cô Tiêu có chút chuyện cần bàn bạc.”

Một đứa học sinh như tôi đương nhiên phải nghe theo lời của thầy hiệu trưởng. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng nhíu chặt mày của cô Tiêu thì trong lòng tôi vừa lo lắng lại càng thấy tò mò.

“Cô Tiêu, vậy em ra ngoài một chút, lát nữa em quay lại.”

Cô Tiêu gật đầu, không nói gì thêm. Thầy Quách lại dặn dò tôi: “Em dạo vài vòng bên sân thể thao ấy, nửa tiếng nữa hãy quay lại.”

Tôi không trả lời ông ấy, chỉ tự động mở cửa rời khỏi phòng học. Tôi giả bộ đi thẳng tới sân thể thao không quay đầu lại. Đợi đến khi rời khỏi tầm nhìn của bọn họ, tôi liền lập tức lao vọt đến một hành lang tối om, rón rén lần mò quay trở lại phía phòng học.

“Nghe giọng thầy hiệu trưởng là biết ngay có bí mật nào đó. Làm sao mà ông đây có thể bỏ qua cơ hội nghe lén được chứ?” Đôi mắt tôi ánh lên tia giảo hoạt. Tôi lấm lét đi tới bên cánh cửa, ghé tai lắng nghe.

“Tiểu Oanh, đây là cơ hội tốt để em thăng chức đấy, em thật sự không cần sao?”

Vừa mới tiếp cận thì tôi đã nghe thấy giọng nói đột ngột vang lên của thầy hiệu trưởng. Hình như là đang thảo luận vấn đề liên quan đến công việc. Nhưng đến khi cô Tiêu giận dữ trả lời ông ta, tôi tức khắc giận sôi như lửa đốt.

“Quách Hiếu Mạnh, tôi nói cho thầy biết! Dù ngày mai thầy có đưa tôi lên làm hiệu trưởng, thì tôi cũng sẽ không đồng ý trở thành tình nhân của thầy!”