Mùa đông của thành phố A đã tới rồi, chẳng có tuyết, cũng chẳng có mưa, chỉ có gió lạnh đến thấu xương, đi trên đường, lạnh đến như muốn cắt da thịt.

Mặc cho thời tiết xấu đến nhường vậy, năm 2009 vẫn đang dần khép lại, vội vội vàng vàng, mang theo nuối tiếc đã qua ở đàng trước, cùng với mơ ước trong tương lai.

Tôi rất thích Tết âm lịch, bởi phố lớn ngỏ nhõ đều sẽ tràn ngập sắc đỏ, bởi được tụ tập cùng bè bạn, bởi tâm tình sẽ tốt lên, bởi ngày sẽ dài ra, bởi Tập Lãng sẽ có hai tuần nghỉ Tết.

Song, tôi làm sao cũng không ngờ được, Tập Lãng lại nhất nhất muốn bay đến Luân Đôn bàn chuyện làm ăn, ngay đêm 30 đó.

“Em đi với anh.” Tôi đề nghị cùng người tới Luân Đôn, nhưng Tập Lãng chẳng hề nghĩ ngợi liền một mực từ chối, “Cô đi làm chi, cô không biết tiếng Anh, lại không mua đồ, đường sá thì còn chẳng biết gì, cô đi theo chỉ khiến tôi thêm phiền!”

“Vụ làm ăn này vô cùng quan trọng đối với tôi, cô hiểu chứ?” Người lạnh lùng hỏi tôi.

Người rất ít khi đề cập chuyện làm ăn với tôi, cho dù có nói, tôi cũng không hiểu, huống chi, người vốn không phải đơn thuần chỉ muốn nói với tôi, cho dù là cùng hưởng hay cùng chịu, người chỉ muốn tỏ vẻ với tôi, tỏ ra năng lực người siêu phàm thế nào, làm tiền giỏi ra sao, tỏ ra rằng địa vị cao cao tại thượng cùng thành công của người chẳng hề ai đạt được.

Cho nên, có đôi khi tôi lại nghĩ, giả như năm đó Tập Lãng không cưới tôi, sớm muộn gì thì cũng sẽ có ngày, người cũng sẽ đạt được thành công cùng địa vị của ngày hôm nay, trở thành con ngựa đen kiêu ngạo nhất phóng khoáng nhất của giới kinh doanh.

Thế nhưng, dã tâm của người quá lớn, người không đợi nổi ngày đó, thế là, người đã chọn tôi.

Tôi thu dọn hành lý cho người, nhét một gói trà Long Tĩnh của Tây hồ mới mua ngày hôm nay vào trong góc. Tập Lãng nhất định sẽ thức khuya, nhưng người lại không uống cà phê, chỉ uống được trà Phổ Nhị, chỉ là vị trà ấy quá nồng, cho dù một chén nhỏ thôi, cũng khiến con người ta thức đến quá nửa đêm.

Lòng tôi thương cho người liều mạng, bất chấp ngày đêm.

Lúc người kiểm tra hành lý, cầm lấy gói trà tôi nhét kia nhìn lướt qua, nói với tôi, “Không việc gì thì ở yên trong nhà, chớ chạy lung tung bên ngoài, ngoài đường mừng Tết khá loạn!”

“Vâng, em biết.”

Tôi gật đầu, kiễng đầu ngón chân quấn khăn quàng cổ cho người.

Người nhìn đồng hồ một chút, nhấc hành lý lên, chẳng hề quay đầu mà bước ra ngoài.

Tôi trông theo Tập Lãng, thực muốn chạy tới nói cho người hay, dáng người bước đi có biết bao nhiêu phóng khoáng biết bao nhiêu anh tuấn, tựa như hiệp khách dạo chơi bốn bể, chẳng vướng bận chi, giống như chẳng hề lưu luyến, chẳng bị ràng buộc, chẳng có người nào hay điều gì có thể vây trọn đời người.

Đương nhiên, tôi, cũng không ngoại lệ.