Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Tối Thứ Sáu, ở trường đã chẳng còn ai. Học sinh nội trú có thể về nhà cũng đã về, không thể về nhà thì nằm ườn trong ký túc xá chơi game, buôn chuyện. Đúng 7 rưỡi Ôn Kỳ Chí đi ra ngoài luôn, bạn cùng phòng hỏi hắn đi đâu, hắn đáp có việc riêng.

Hàng trà sữa chỉ có lác đác vài người. Ôn Kỳ Chí đứng đợi một lúc rồi lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra xem, đã đến 7 giờ 55 phút rồi.

“Cho một cốc trà sữa.”

“Anh đẹp trai muốn uống vị gì, best-seller của chúng tôi là trà sữa vị khoai môn đậu đỏ, ngoài ra còn có…”

“Thế thì cho một cốc khoai môn đậu đỏ.”

“Cỡ lớn hay cỡ vừa?”

“Cỡ lớn đi.”

Nhân viên lại hỏi hắn uống nóng hay lạnh, muốn ngọt hay không. Ôn Kỳ Chí chưa uống trà sữa bao giờ, cuối cùng tiêu 40.000 VND* mua một cốc trà sữa khoai môn đậu đỏ cỡ lớn ấm nóng full đường.

* Nguyên văn là “十二块钱”— 12 tệ, khoảng 42.000 VND. Mình sẽ mặc định quy đổi hết đồng CNY sang đồng VND trong truyện này nhé.

“Anh đẹp trai có muốn uống luôn không?”

“Đóng gói hộ tôi, cảm ơn.”

Hắn cầm trà sữa ngồi đợi trong tiệm, đến 8 rưỡi đã thấy nhân viên cửa hàng thu dọn bàn ghế, đến 9 giờ thì đóng cửa hẳn. Ôn Kỳ Chí đành phải đứng chờ ngoài cửa.

Hơn 9 giờ, cuối cùng thì Phó Gia Minh cũng tới. Hôm nay anh không mặc đồng phục mà mang áo phông trắng, quần jean và một chiếc áo khoác trông sao đắt tiền, vừa nổi bật lại vừa mê người.

“Em chờ anh lâu lắm, Phó Gia Minh…”

Ôn Kỳ Chí bước qua muốn kéo anh lại, Phó Gia Minh cau mày hất thẳng tay của hắn ra.

“Đừng có chạm vào tao, cứ đi theo là được.”

“Trà sữa nguội mất rồi, anh…”

“Tao không bao giờ uống thứ nước rác rưởi này, mày tự cầm đi.”

Phó Gia Minh còn lâu mới quan tâm đến cốc trà sữa mấy chục nghìn. Anh chỉ “tiêu thụ” đồ uống trăm nghìn trở lên thôi, còn yêu cầu phải mới làm nữa. Bao bì plastic này vừa nhìn đã thấy rẻ tiền, chắc chắn bên trong chỉ có sữa pha với bột trà.

“Không phải đâu, em nhìn bạn ấy pha rồi, bên trong có khoai môn với đậu đỏ mà, trà cũng là…”

“Mẹ kiếp đừng có nói nhảm nữa!”

Anh cứ liên tục từ chối làm Ôn Kỳ Chí tức chết đi được. Con chó đĩ này đến muộn thì thôi, lại còn vùng vằng chống đối. 40 nghìn không phải là tiền à? Có phải anh chỉ thèm để ý đến núi vàng núi bạc thôi không?

Phó Gia Minh không quan tâm đến tâm tình của hắn, vẫn cứ đi nhanh về phía trước, rẽ trái cua phải, cuối cùng dẫn hắn đến một con hẻm cụt. Trước khi Ôn Kỳ Chí kịp phản ứng, anh đạp mạnh vào chân của hắn.

“Ngốc thối! Hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”

Cú đá đó rất mạnh, Ôn Kỳ Chí không kịp phản ứng. Hắn đang muốn bò dậy, lại bị mấy người trong bóng tối lao ra đè chặt. Tốc độ của họ rất nhanh, vừa nhìn đã biết có chuẩn bị trước. Phó Gia Minh dẫn đầu, hùng hổ giao việc cho từng đứa một.

“Đánh nó cho tao, nhưng đừng đánh chết, đánh gần chết để nó còn sức lết về là được.”

Bọn trực tiếp đánh hắn là lũ đàn em, nhưng Phó Gia Minh mới là thằng đầu sỏ, lúc này anh đang thản nhiên đứng bên cạnh chỉ huy. Ôn Kỳ Chí bị người ta tay đấm chân đá, cả người đều đau nhức. Từ nhỏ hắn đã làm ruộng, so ra khoẻ hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng bị nhiều người giữ chặt đấm đá như thế, rất nhanh hắn đã không thể phản kháng. Không cần ai phải giữ, Ôn Kỳ Chí cũng nằm vật ra đất, ôm bụng, gần như nôn ói.

Cuộc tập kích kéo dài trong khoảng 10 phút với không ít những lời chửi rủa. Phó Gia Minh chỉ đứng đó thản nhiên quan sát, không hề thương xót hắn chút nào.

“Không phải con mẹ mày được lắm à? Nói gì đi… Câm à?”

Anh ngồi xổm xuống tát vào mặt của Ôn Kỳ Chí. Ôn Kỳ Chí hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ anh lại có thể ra tay ác độc như vậy…

“Bây giờ mày xin lỗi anh, sau đó hứa với anh sau này gặp anh sẽ đi đường vòng, tối nay anh tha cho mày ở đây. Nếu không thì gặp một lần đánh một trận.”

“Phó Gia Minh…”

“Nói nhanh lên, anh mày không muốn tốn thời gian với mày đâu.”

“Chó đĩ…”

“Mày còn dám mắng tao? Vẫn còn gan lắm đúng không?”

Đúng là thằng chó dại không có giáo dục, Phó Gia Minh quyết định phải “dạy” cho hắn thêm một trận nữa.

“Ôi **! Gia Minh… Nhìn giống shit chưa này…”

Bên trong hộp trà sữa là khoai môn đậu đỏ. Phó Gia Minh xé mở bao bì plastic, khuấy ống hút hai vòng rồi dốc thẳng xuống đầu của Ôn Kỳ Chí, làm cho mấy đứa đàn em đứng xung quanh cười rồ.

”Ngầu vãi! Tởm quá đi mất… Há há…”

“Được rồi ấy nhỉ… Đi thôi Gia Minh, mình về chơi game!”

“Đi đi, mặc kệ nó… Đi nhanh nào Gia Minh!”

Phó Gia Minh ném vỏ hộp không lên người Ôn Kỳ Chí, kề vai sát cách cùng đám anh em xã hội kia đi. Bọn họ vui cười đùa giỡn, dần dần biến mất ở chỗ ngoặt. Ôn Kỳ Chí tuyệt vọng nhắm mắt, hắn nằm trên mặt đất rất lâu, muốn khóc nhưng không khóc nổi, giờ phút này, hắn thậm chí còn quên mất cơn giận của mình…

Đây là lần đầu tiên Ôn Kỳ Chí mua trà sữa. Trước giờ hắn không uống trà sữa, nhưng cũng biết đây là cửa hàng “TOP 1 trà sữa mùa thu” rất được ưa chuộng. Hắn biết Phó Gia Minh là người chạy theo xu hướng, vậy nên càng không hiểu tại sao anh có thể ghét bỏ cốc trà sữa này như thế. Uống một ngụm mà cũng không chịu, còn ném xuống đất để làm nhục hắn. Đêm nay, Ôn Kỳ Chí cảm thấy mình đã thất vọng hoàn toàn rồi. Con đĩ này chẳng đáng để hắn thương tiếc.

Ôn Kỳ Chí chật vật trở lại ký túc xá. Bạn cùng phòng vây quanh hỏi han, hắn chỉ nói mình vô tình ngã vào một đống rác.

“Ê… Không sao đấy chứ? Có cần mua thuốc không?”

“Không cần, chỉ trầy da thôi, hai ngày nữa là khỏi.”

Phần lộ ra ngoài đúng thật chỉ trầy xước, nhưng khi Ôn Kỳ Chí cởi quần áo ra, những vết bầm đỏ tím mới hiển hiện rõ.

Ôn Kỳ Chí rửa ráy trong nhà vệ sinh rất lâu. Thẻ nước nóng của hắn không còn tiền, đành phải rửa nước lạnh. Mùa thu nước đêm lạnh cóng, Ôn Kỳ Chí gột rửa đầu tóc. Hắn dùng sức vò đầu, chà xát ép mạnh đống chất nhầy bẩn thỉu rơi xuống. Khoai môn đậu đỏ bị vón cục rất nhờn, bám chặt vào da đầu hắn, như muốn nhắc nhở hẳn đã ngu thế nào.

“Anh Chí, ổn không đấy? Có cần bọn này vào giúp không?”

Hắn ở trong nhà vệ sinh lâu như thế, làm sao mọi người có thể tin rằng hắn chỉ ngã vào bãi rác thôi, chắc chắn đây là vết thương do đánh nhau.

“Sắp xong rồi đây. Mấy cậu nghỉ ngơi trước đi, không cần để ý đến tôi đâu.”

Lòng tự trọng của Ôn Kỳ Chí rất lớn, hắn không cho phép mình bị bất cứ ai thương hại. Lúc mặc xong quần áo đi ra cũng thế, vẫn bộ dáng cao gầy đó, nhìn qua thì ôn hoà nhưng từ trên xuống dưới đều đầy kiêu ngạo, khiến ai nấy cảm thấy lạnh nhạt.

Bạn cùng phòng đều là bạn bè lâu năm, đứa nào cũng biết tính này của hắn. Vậy nên chẳng ai hỏi han gì nữa, người nào người nấy làm việc của mình, đứa viết luận văn thì viết luận văn, đứa đánh điện tử thì đánh điện tử.

Ôn Kỳ Chí lặng lẽ đi ra ban công học bài. Hắn đổ tất cả tủi thân ấm ức hôm nay của mình lên đầu Phó Gia Minh, sau này nhất định sẽ bắt anh phải đền bù gấp 10 lần.