Một Đôi Trời Sinh - Hàm Ngư 626 Hào

Chương 34: Đại chiến cầu hôn (phần 1)

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Nguyên nhân, diễn biến và kết quả của câu chuyện này đều có thể tóm tắt nhanh gọn, nhưng nếu không kể rõ chi tiết thì sẽ mất đi tính “đặc sặc” của tình huống này. Trong bầu không khí im lặng, Phó Gia Minh không dám gửi voice chat, đành phải gõ phím mô tả tỉ mỉ cảnh tượng lúc đó cho Uông Húc…

Chuyến du lịch với Ôn Kỳ Chí nhìn chung có thể chia làm hai phần: nửa đầu diễn ra cực kỳ suôn sẻ, nửa sau vô cùng ngượng ngùng. Giờ đây Phó Gia Minh vẫn đang cảm thấy xấu hổ kinh khủng, anh ngại đến mức chỉ hận không thể đào được một cái biệt thự cao cấp dưới chân rồi chui tọt xuống. 

Nguyên nhân, diễn biến và kết quả của câu chuyện này đều có thể tóm tắt nhanh gọn, nhưng nếu không kể rõ chi tiết thì sẽ mất đi tính “đặc sặc” của tình huống này. Trong bầu không khí im lặng, Phó Gia Minh không dám gửi voice chat, đành phải gõ phím mô tả tỉ mỉ cảnh tượng lúc đó cho Uông Húc…

Lúc này cũng giống khi đó, đều được bao trùm bởi bầu không khí im lìm kỳ cục và sự ngượng ngùng không thể diễn tả bằng lời.

“Phó Gia Minh, anh gả cho em nhé?”

Ôn Kỳ Chí quỳ một gối xuống, âu yếm hỏi lại lần nữa. Phó Gia Minh đứng trên đỉnh núi tuyết, không thể ngờ được hắn sẽ làm vậy.

Hai đứa đã ngủ với nhau hơn 10 năm rồi. Ôn Kỳ Chí thường xuyên nhấn mạnh mình là chồng anh, nhưng hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện một kết hôn cả. Vì vậy, trong khoảnh khắc này, Phó Gia Minh hoảng loạn, ngón tay cầm máy ảnh của anh khẽ run.

“Anh không muốn sao?”

Giọng điệu nghi hoặc và ánh mắt sắc lẹm của hắn ép sát anh từng bước một. Nếu là ngày thường, Phó Gia Minh đã sớm mắng lại, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy tội lỗi.

“Trả lời đi Phó Gia Minh!”

“Ừm… Cậu đứng lên đã được không? Chúng ta bàn bạc lại… Hoặc cậu cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ nhé?”

Một địa điểm lãng mạn như vậy, một chuyến đi hoàn hảo như vậy. Ôn Kỳ Chí đã sắp xếp từng ly từng tí, lên kế hoạch cầu hôn vào kỷ niệm 14 năm hai đứa bên nhau. Hắn nghĩ đông nghĩ tây, chỉ không thể tin được mình lại bị Phó Gia Minh từ chối.

“Tôi đâu có nói là không đồng ý, chỉ muốn suy nghĩ thêm một chút thời gian nữa thôi…”

“Suy nghĩ cái gì? Có gì còn phải nghĩ nữa à? Anh muốn treo tôi tiếp đúng không? Anh không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Tôi đã 30 tuổi rồi đấy! Bây giờ không cưới thì bao giờ cưới?! Lần trước anh suy nghĩ 3 năm liền, lần này anh lại muốn treo tôi thêm 3 năm nữa đấy à?!”

Bây giờ Ôn Kỳ Chí rất hiếm khi nổi giận. Hắn luôn muốn học cách chung sống hoà thuận yêu thương Phó Gia Minh, nhưng thấy anh do dự trước việc lớn đời người như hôn nhân, làm sao Ôn Kỳ Chí có thể chịu được? Trước đây hắn chưa cầu hôn anh là do không có tiền, không đủ bản lĩnh. Bây giờ hắn muốn gió được gió gọi mưa là mưa, Phó Gia Minh không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Cậu đừng nóng nảy, cho tôi một chút thời gian nữa thôi! Hơn nữa… Hơn nữa chuyện lớn thế này, một mình tôi không quyết được… Cho tôi về nhà hỏi mẹ được không? Hoặc chúng ta xuống núi bàn lại?”

Không hiểu sao Phó Gia Minh lại cảm thấy có lỗi. Anh hắng giọng, cố gắng nhẹ nhàng trao đổi với Ôn Kỳ Chí, giọng điệu dịu dàng chưa từng có, thái độ hoà nhã chưa từng thấy.

“Ý tôi là, kết hôn không phải chuyện nhỏ, không thể vội vàng quyết định được. Với cả, đời người ngắn ngủi mấy chục năm đâu nên bị trói buộc bởi hai quyển sổ nhỏ? Cậu thấy tôi nói có đúng không?”

“Đúng cái gì mà đúng?! Anh đeo nhẫn vào ngay cho tôi!!”

“…”

Ôn kỳ Chí quá bướng bỉnh ngang ngược. Phó Gia Minh hít sâu một hơi, tự nhủ mình phải bình tĩnh.

“Nói chuyện nhẹ nhàng thôi, cậu đừng như vậy…”

Ôn Kỳ Chí vẫn quỳ một gối trên đất, không đứng dậy cũng không trả lời. Hắn cứ trừng mắt lên nhìn anh một cách oán hận, khiến Phó Gia Minh vừa đau đầu vừa bối rối. Anh duỗi tay muốn đỡ Ôn Kỳ Chí lên, lại bị hắn hất mạnh tay ra. Cú đánh đó khá đau, hai đứa đều tức giận. Phó Gia Minh không muốn để ý đến hắn nữa, định quay người đi thì hoảng hốt hét lên.

Ôn Kỳ Chí đang đứng dậy thì ngã rầm xuống đất. Tuyết trắng phủ đầy thân hắn, trái tim của Phó Gia Minh cũng theo đó mà run rẩy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Phó Gia Minh thậm chí còn không thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh hoảng loạn quỳ xuống kiểm tra mạch đập của Ôn Kỳ Chí, rồi không ngừng gọi điện cầu cứu.

Khi trực thăng đưa họ xuống núi, tay Ôn Kỳ Chí lạnh buốt. Phó Gia Minh ngồi cạnh hắn thở dài bất lực. Khi nhìn hắn đeo mặt nạ dưỡng khí lên, anh đột nhiên hiểu được câu “thương người như thể thương thân” thầy cô giáo dạy.

so… Tóm tắt là, nó cầu hôn, mày từ chối, nó bị mày làm tức chết rồi?”

“Mày có thể nói chuyện tử tế một chút được không? Là hôn mê, không phải chết! Hơn nữa, cậu ấy thở nhanh quá nên thiếu oxi, liên quan gì đến tao?”

Uông Húc giỏi tóm tắt chuyện. Phó Gia Minh cảm thấy mất mặt chết đi được, anh đâu có bóp nát trái tim Ôn Kỳ Chí, cần gì phải phản ứng dữ dội như vậy chứ?

“À! Thế mày đồng ý cưới nó chưa?”

“…”

Phó Gia Minh chưa kịp đồng ý, vì tình hình khi ấy quá khẩn cấp, còn bây giờ…

Anh ngồi trên ghế, Ôn Kỳ Chí nằm trên giường bệnh. Hai đứa đã không nói chuyện với nhau hơn ba tiếng đồng hồ rồi.

“Vậy mày cứ xông lên, nói với nó mày đồng ý là xong?”

“Mày không hiểu đâu! Ngại vãi! Tao còn không biết nên mở miệng bắt chuyện thế nào nữa!!”

“Có nói quá không vậy? Tao thấy bình thường nó khá… ờm, hay là mày thử dỗ dành nó một lúc vậy?”

“…”

Uông Húc không đáng tin cậy chút nào, chuyên gia tình cảm James lại không rảnh. Phó Gia Minh “tứ cố vô thân”, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh từ từ lại gần Ôn Kỳ Chí. Anh di chuyển từng bước một, giả vờ nhìn dịch truyền nước muối, rồi nghiên cứu máy tạo oxy. Ôn Kỳ Chí nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái rồi mặc kệ, có vẻ như lần này giận thật.

“Cậu…”

“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi mệt lắm.”

“Tôi đồng ý… Được không?”

“Đồng ý cái gì? Không hiểu.”

“Đồng ý kết hôn?”

Còn dùng giọng điệu nghi vấn nữa, Ôn Kỳ Chí suýt bị anh chọc cười.

“Ai cầu hôn đấy? Ai cầu hôn thì anh đi mà tìm.”

Nhẫn cũng mất rồi, còn đồng ý cái mẹ gì nữa? Ôn Kỳ Chí cảm thấy thật nực cười.

“Không mất đâu, tôi vẫn giữ mà, cậu nhìn thử xem.”

Phó Gia Minh nhặt được lúc xuống núi. Hộp vẫn còn, nhẫn cũng ở đây, chỉ là bị ngâm trong băng tuyết một lúc lâu, chiếc hộp không còn tinh xảo như trước.

“Vậy thì sao? Tôi có cầu hôn à? Tôi có đang quỳ gối cầu hôn anh không? Anh muốn kết hôn thì đi mà tìm Uông Húc, không phải ban nãy nói chuyện vui vẻ lắm sao.”

“…”

Ngượng quá! Cả đời Phó Gia Minh chưa bao giờ ngại ngùng như vậy. Anh muốn đào một cái hố xuống chui vào, anh chưa từng dỗ dành ai bao giờ, không nghĩ lại khó khăn đến thế…

“Tôi cần anh dỗ à?! Anh thích cưới thì tự cưới! Anh tìm người khác mà cưới đi Phó Gia Minh, dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục bị anh treo nữa đâu. Năm nay tôi mới 30 tuổi thôi, thiếu gì người? Còn anh thì 31 tuổi rồi! Già! Anh ở giá cả đời đi!!”

Ôn Kỳ Chí chưa bao giờ tức giận như thế. Hắn biết mình luôn thảm hại trước mặt Phó Gia Minh, nhưng đàn ông mà, vẫn cần thể diện chứ. Hơn nữa hắn đã đến độ tuổi “tam thập nhi lập” rồi, khoảnh khắc người đàn ông trên đỉnh cao sự nghiệp quỳ một gối xuống cầu hôn thật đáng tự hào và đầy kiêu ngạo, thế mà Phó Gia Minh lại từ chối hết lần này cho tới lần khác. Niềm kiêu hãnh của hắn bị tước đoạt, thế mà anh cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, bây giờ mới nói “Tôi đồng ý” cho qua chuyện?

“Vậy cậu muốn gì thì nói với tôi, tôi phối hợp cùng cậu nhé?”

“Không cần, anh đi mà phối hợp với người khác, tôi không thèm.”

“…”

Phó Gia Minh khá bối rối, anh vốn dĩ đã không biết dỗ dành người khác, bây giờ cầm nhẫn đứng đơ ra đó, bỗng nhiên hơi đồng cảm với Ôn Kỳ Chí. Thật ra nhớ lại lúc đó, Phó Gia Minh cũng không biết mình đã nghĩ gì nữa, anh chỉ cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu. Có lẽ trong thâm tâm, anh vẫn hướng đến cuộc sống tự do thoải mái, cho nên mới e dè như vậy khi nghe những lời hứa hẹn trọn đời.

“Anh còn muốn viện cớ nữa à?!”

“…”

“Anh đi đi, đi cưới thằng bạn chí cốt Uông Húc của anh ấy, trả nhẫn lại cho tôi.”

“Đừng giận nữa được không? Tôi xin lỗi cậu mà? Giờ tôi đồng ý rồi, kết hôn thôi, có gì đâu…”

“Trả đây!”

Ôn Kỳ Chí trông như sắp khóc. Phó Gia Minh không hiểu tại sao anh cảm thấy rất khó chịu. Anh đưa nhẫn lại cho Ôn Kỳ Chí, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn. Anh cứ ngẩn ngơ như vậy vài tiếng, trời tối rồi, vẫn không ai nói câu nào.

Phòng bệnh im lặng tuyệt đối. Khi Ôn Kỳ Chí xoay người lại đã chẳng còn ai. Hắn tự an ủi mình rằng có lẽ Phó Gia Minh thật sự không muốn kết hôn.

Lời tác giả:

Chắc hẳn mọi người đều nhận ra Phó Gia Minh có commitment issues rất lớn khi luôn né tránh những mối quan hệ thân mật. Nhưng anh ấy đang cố gắng vượt qua rồi. Cố lên nhé Tiểu Minh!