Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

CẢNH BÁO: Chương có nội dung BDSM + cưỡng ép nước tiểu! Bạn đọc yếu bóng vía có thể skip, nhưng đã đọc đến đây xin đừng bỏ qua phiên ngoại lật tẩy thằng tó láo lếu giả vờ uống thuốc để anh thương và phiên ngoại thằng tó láo lếu cầu hôn anh nhé! 100% đáng yêu + đáng đọc!

Trước độ tuổi 30, Ôn Kỳ Chí đã đạt được mục tiêu mà mình đặt ra thuở nhỏ. Hắn trở thành một ông chủ lớn giàu và và thành đạt, tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa thể bắt được Phó Gia Minh quỳ xuống liếm chân cho mình. Nhưng mà hiện tại cũng không tệ, hắn có thể quỳ xuống liếm chân cho Phó Gia Minh, hơi ngược một tí nhưng vẫn sướng đến không chịu nổi.

“Phắn! Chơi nốt rồi làm gì thì làm!”

“Anh cứ chơi game đi”

Phó Gia Minh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi nước hoa. Anh là con đĩ ăn nói láo toét, nhưng cũng là một người đàn ông biết tận hưởng cuộc sống. Lúc tắm rửa anh thường bật nhạc, đốt nến thơm, đổ thêm tinh dầu đắt tiền vào bồn tắm, cho nên lúc nào người anh cũng thơm phức, Ôn Kỳ Chí không thể cưỡng nổi.

Hắn đặt đôi chân mềm mại của Phó Gia Minh lên má mình, say mê vuốt ve những ngón chân anh. Hắn lột sạch quần của Phó Gia Minh, rồi quỳ giữa hai chân anh ngắm nhìn khe *** núng nính.

“Chủ nhân, chó dại liếm *** cho anh nhé?”

“Ôn Kỳ Chí, có thể đừng chơi trò này không, đợi tôi đánh nốt ván…”

“Anh đã uống hết nước em đưa cho anh chưa?”

“Rồi! Đừng làm phiền tôi nữa!”

Ôn Kỳ Chí vén tay áo, không quấy rầy anh mà tự đi rót cho mình hai cốc nước đầy. Hắn uống hết một hơi, sau đó âu yếm Phó Gia Minh, vừa ôm vừa tha anh xuống tầng hầm.

“Phó Gia Minh, anh có buồn đái không?”

“Cậu có thể đừng nhìn tôi như thế được không… Đừng bảo cậu lại muốn…”

“Ừ.”

“Ôn Kỳ Chí! Thật sự tởm lắm ấy, tôi xin cậu đấy đổi trò khác được…”

“Chỉ có sự khác biệt giữa bây giờ đái và lát nữa đái thôi, anh tự chọn đi.”

Ôn Kỳ Chí nhìn lên đồng hồ, ung dung cởi hết quần áo của mình ra, sau đó quỳ xuống bên chân Phó Gia Minh. Hắn nhìn vẻ mặt khó chịu của anh mà dương v*t cứng ngắc.

“Đừng sợ, chúng mình làm rồi mà, anh sẽ càng ngày càng thích thôi… Cầu chủ nhân ban thưởng nước tiểu cho em uống, tát dương v*t anh lên mặt em.”

“Không được! Không được! Tôi không làm được đâu Ôn Kỳ Chí ơi. Cậu cho tôi uống chút rượu đi mà!”

“Không cho anh uống, anh nghe lời em là được, em bảo gì thì anh làm nấy.”

Phó Gia Minh nhắm mắt lại cầu nguyện. Ôn Kỳ Chí đang quỳ bò dưới hạ thân anh bỗng nhiên đứng dậy thơm hôn anh. Chỉ có ông trời mới biết trái tim Phó Gia Minh đang đập nhanh thế nào, anh vốn đã căng thẳng và sợ hãi, Ôn Kỳ Chí lại còn đùa giỡn với tinh thần của anh. Sợ quá!

Sau khi hôn anh, Ôn Kỳ Chí lại quỳ xuống, liếm mút khắp cơ thể anh, từ đầu ti cho đến dương v*t, một lúc sau Phó Gia Minh dần thả lỏng, anh thôi sợ hãi mà bắt đầu hưởng thụ. Ôn Kỳ Chí nhân cơ hội này nắm dương v*t xinh đẹp của Phó Gia Minh tát lên mặt mình, đôi khi sượt qua hai má hắn, đôi khi cọ lên mũi hắn. Ôn Kỳ Chí nghiêng đầu hôn liếm nó, hắn nghiện cái cảm giác này mất rồi.

“Anh thấy sao?”

“Ừm…”

“Muốn đái hay muốn xuất tinh?”

“Không biết… Cậu buông tay ra được không! Tôi muốn ra…”

Phó Gia Minh nín nhịn đến đỏ ửng hai má, anh bất lực giãy đạp như con mèo nhỏ bị nhốt trong chuồng. Ôn Kỳ Chí nắm chặt lấy dương v*t anh rồi chậm rãi khiêu khích anh. Bàn tay hắn ấm nóng khiến anh nhanh chóng cao trào. Ôn Kỳ Chí ấn anh lên ghế tựa, đỡ lấy hai chân anh rồi liếm mút dương v*t anh. Khoái cảm về mặt sinh lý quá mãnh liệt, Phó Gia Minh sướng đến mềm nhũn.

“Phó Gia Minh, anh đá nhẹ em chút được không, em cũng muốn ra…”

Trong cơn cực khoái, Phó Gia Minh nhiều lần dùng chân cọ xát đầu dương v*t Ôn Kỳ Chí, rất nhanh hắn cũng lên đỉnh. Phó Gia Minh làm xong chuyện thì muốn chạy ngay, vì anh biết Ôn Kỳ Chí sắp sửa làm mấy trò tởm tởm rồi.

Quả nhiên sau đó Ôn Kỳ Chí bắt đầu nổi khùng. Hắn lạnh nhạt ép Phó Gia Minh đi vệ sinh trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, ngay trước mặt hắn như một thằng biến thái.

“Anh không muốn đái thì tôi đái, anh tự chọn đi.”

Ban nãy Ôn Kỳ Chí ép anh uống rất nhiều nước, còn tự rót cho mình hai cốc đầy. Phó Gia Minh muốn khóc, vì anh biết hôm nay mình không thoát được, nhưng xin tha thì mất mặt quá, anh không thể cong lưng uốn gối trước mặt Ôn Kỳ Chí, cho nên anh đành nhắm tịt mắt lại, chỉ lén lút tiểu ra một chút thôi, cứ nghĩ Ôn Kỳ Chí sẽ không để ý và cho qua chuyện này.

Ôn Kỳ Chí chỉ nếm được mùi vị của tinh dịch, hắn rất tức giận với hành vi “đào ngũ” của Phó Gia Minh. Hắn nắm chặt dương v*t hồng nhạt của anh trong tay rồi bóp nhẹ ra mấy giọt nước, tiếp tục đe dọa:

“Còn cứng đầu nữa thì tôi sẽ đái vào mồm anh đấy. Lúc đấy anh không còn sự lựa chọn nào đâu, có khóc lóc van xin tôi cũng vô dụng.”

“Đừng véo! Đừng véo mà… Tôi đi vệ sinh là được chứ gì…”

“Anh ngoan ngoãn một chút, lúc đái thì cắm cu vào mồm tôi, banh chân ngồi lên mặt tôi ấy.”

Ôn Kỳ Chí biến thái đến mức Phó Gia Minh xấu hổ đỏ ửng cả người. Anh hoảng loạn đến nỗi không cứng được nữa, chỉ cố hơi ngồi lên mặt của Ôn Kỳ Chí. Hắn ngậm lấy dương v*t mềm nhũn của anh trong miệng, nắm lấy tay anh cho anh thả lỏng. Phó Gia Minh đi vệ sinh một cách chậm rãi và căng thẳng. Ban đầu Ôn Kỳ Chí còn tự mình “giảng dạy” cách làm cho anh, chỉ một lúc sau hắn đỏ mặt tía tai, vừa hưởng thụ dịch thể của Phó Gia Minh vừa tự sục ***.

“Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng. Bây giờ thì banh *** ra, chồng đái vào người anh.”

Ôn Kỳ Chí sướng đến phát điên, hắn muốn chửi thề nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu bây giờ. Sau khi uống xong dịch thể không màu, hắn ôm chầm lấy Phó Gia Minh. Hắn biết anh vẫn còn nhát gan lắm, cho nên mới đẩy anh lên ghế dựa, muốn dùng tình dục để khiến anh bình tĩnh lại.

“Chồng đái vào người anh có được không? Biến *** anh thành bồn chứa nước đái nhé?”

“Ôn Kỳ Chí… Cậu đừng làm nữa… Bụng tôi đau quá, căng quá…”

Phó Gia Minh sợ quá, bắt đầu giả vờ bị đau bụng. Ôn Kỳ Chí vừa nghi ngờ vừa tiếc nuối nhưng cũng đành buông ra, đưa anh vào nhà tắm gội rửa. Lúc tắm cho anh hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, dọng *** vào *** anh mà nắc, thế nhưng anh vẫn cứ kêu đau.

“Thế này còn đau không?”

“Ừm… Hơi hơi, cậu làm chậm một chút là được, đừng làm gì khác nhé.”

“Chỉ thích làm tình như này thôi à? Không muốn thử trò khác nữa sao?”

Ôn Kỳ Chí không thể hiểu nổi, rõ ràng Phó Gia Minh dâm điên, nhưng anh luôn tự giới hạn mình với những tư thế truyền thống. Tuy rằng cũng vui, nhưng vẫn thiếu một chút kích thích phải không?

“Thiếu gì đâu, cu cậu to, chơi sướng lắm.”

“Phó Gia Minh, có phải anh rất thích em không?”

“Ừ ừ… Cậu mạnh hơn một chút được không, nốt hiệp này rồi mình lên giường làm, tôi muốn nằm cơ.”

Anh đã nói thế, Ôn Kỳ Chí cũng không dám cãi, đành phải chấp nhận để con đĩ này ép khô mình. Thôi thì tư thế nào cũng được, miễn Phó Gia Minh sướng là được.

“Cậu muốn bắn chưa? Tôi thích quá… Xuất nhanh đi Ôn Kỳ Chí… Cậu sắp chơi nát người tôi rồi…”

“Thế có yêu em không?”

“Yêu… Yêu cậu lắm… Đúng rồi, thích rồi… Cậu chơi chết tôi rồi Ôn Kỳ Chí… Sướng quá…”

Nghe anh kêu rên làm Ôn Kỳ Chí hưng phấn chết đi được. Anh có làm cái gì đi chăng nữa thì Ôn Kỳ Chí cũng sẽ dính mồi, nhưng chỉ cần anh ngoan ngoãn một chút thôi, hắn không những dính mồi mà còn đỏ ửng hết mặt.

“Kẹp em bắn đi, chồng muốn được anh chơi…”

“Sao cậu lại vô dụng như thế? Lần nào cũng bắt tôi…”

“Em vô dụng thế đấy, muốn *** dâm anh *** em cơ, muốn đái vào…”

“Không được nói nữa!”

Phó Gia Minh hoảng sợ rõ ra mặt, anh lo hắn sẽ tiếp tục làm mấy trò vượt quá sức chịu đựng của con người. Anh cưỡi trên người của Ôn Kỳ Chí, luôn miệng hôn hắn, khiến hắn chết mê chết mệt. Hai đứa vừa rạo rực vừa ướt át, làm tình từ phòng tắm đến phòng ngủ, cuối cùng tựa vào cửa sổ chơi một hiệp cuối.

Ôn Kỳ Chí cắn lên vành tai anh, luồn tay qua nách ôm lấy anh. Phó Gia Minh tì trán lên cửa kính, chổng mông đón nhận toàn bộ của hắn. Khi muốn bị bắn vào trong, anh lớn tiếng kêu rên. Khi muốn được âu yếm, anh ậm ừ cọ xát. Ôn Kỳ Chỉ mê mẩn anh lắm, liên tục cắn mút dái tai và má anh. Ham muốn được làm con chó của anh lại sắp rục rịch tỉnh dậy, hắn như trở thành một người máy không biết mệt mỏi thuần phục dưới chân Phó Gia Minh.

“Thích không?”

“Ừ… Cậu nhanh bắn đi… Lần cuối thôi nhé…”

“Bắn xong cho em liếm chân anh được không? Liếm ***, liếm lỗ đít cho anh… Cho anh ngồi lên mặt của em… Chồng muốn đái vào người anh lắm, anh cho em đái một lần là được… Anh đừng nhúc nhích, đừng giãy dụa nhé…”

Không biết Ôn Kỳ Chí đã bịt chặt miệng Phó Gia Minh từ bao giờ, sau đó hắn nhấc chân lên nắc lút cán vào trong anh, một bàn tay khác vẫn đè chặt mông eo anh. Những hành động này diễn ra trong nháy mắt, Phó Gia Minh sốc nặng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên cửa kính, giận dữ cắn mạnh tay của hắn.

“Cắn đi… Cắn chết em luôn đi…”

Sau khi kết thúc, người Ôn Kỳ Chí đầy máu và mồ hôi, cả người hắn nhớp nháp, nhưng toàn thân sảng khoái đến đến không thể diễn tả nổi. Phó Gia Minh tát hắn một bạt tai, hắn vẫn thản nhiên cười nhăn nhở.

Hai đứa lại đi tắm lần nữa, Phó Gia Minh chỉ hận không thể lột một lớp da của mình. Từ lúc bị làm nhục, anh cừ trừng mắt lên nhìn Ôn Kỳ Chí, mãi đến lúc lên giường cũng không chịu nói thêm câu nào với hắn. Ôn Kỳ Chí ôm anh lại hôn hít, lại bị anh đấm đá đẩy ra ngoài.

“Chồng biết sai rồi mà, đừng giận nữa. Lần sau uống rượu là sẽ được…”

“Uống con mẹ cậu ấy!”

“Anh nói đúng, không uống, vẫn nên tỉnh táo thì hơn, từ từ anh sẽ quen thôi.”

“…”

“Ngủ đi, Phó Gia Minh, em có quà cho anh đấy, ngày mai nhận quà anh sẽ không còn giận dỗi nữa đâu.”

Mai là ngày kỷ niệm tròn 14 năm hai đứa bên nhau. Phó Gia Minh đã sớm chẳng còn bất ngờ với bất cứ thứ gì trong cuộc đời, hắn lại định bày trò gì nữa không biết?

“Cậu mua gì thế?”

“Anh ngủ đi, mai dậy là biết.”

“Thích nói thì nói không nói thì thôi.”

“Em không nói với anh là để tạo bất ngờ cho anh, chắc chắn anh sẽ thích lắm đấy.”

Phó Gia Minh trợn mắt giơ chân lên, chỉ hận không thể đá chết hắn.

“Phắn ra xa, đừng có nằm gần tôi như thế.”

“Hôn một cái rồi ngủ.”

“…”

Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thế mà Ôn Kỳ Chí vẫn nhất quyết không chịu nói cho anh biết hắn mua quà gì. Phó Gia Minh thiếp đi trong sự hờn dỗi, trong mơ vẫn đang mắng hắn chẳng ngừng.