Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Đến ngày hôm sau, Phó Gia Minh vẫn chẳng chịu nghe lời. Tình huống nhiều năm trước lặp lại rồi, Ôn Kỳ Chí kéo anh khỏi sofa, anh lại lăn một vòng ra chỗ khác. Anh mở vali ra, quần áo rơi rải tung khắp mặt đất. Phó Gia Minh bám chặt dưới đất không chịu đi đâu, lớn như vậy rồi vẫn không biết cách cư xử.

“Biến con mẹ cậu! Tôi không đi! Không đi! Không đi!”

“Nhanh lên, xe tới rồi. Em không muốn dùng bạo lực đâu.”

“Con mẹ cậu thử đánh tôi xem!?”

“Em sẽ không đánh anh, em chỉ mong anh đi khám bác sĩ cùng em thôi mà.”

Ôn Kỳ Chí lấy lọ thuốc ra trước mặt Phó Gia Minh rồi chậm rãi nuốt một viên thuốc xuống, ánh mắt buồn bã đến biến thái.

Phó Gia Minh hít một hơi thật sâu, đóng cửa rầm một cái khoá hắn bên ngoài, rồi bình tĩnh tự hỏi chính mình trong 5 phút.

“Ôn Kỳ Chí, tôi thực sự không muốn đi, cậu đừng ép tôi mà.”

Tuần nào hai đứa cũng gặp nhau, Ôn Kỳ Chí còn nắm rõ lịch trình hoạt động của Phó Gia Minh trong lòng bàn tay. Hắn gọi lúc nào anh cũng nghe máy, anh không hiểu tại sao cứ phải sống chung với nhau làm gì.

“Phó Gia Minh, anh có ra ngoài không?”

“Không ra.”

Xa nhau mới biết nhớ nhau, hắn không hiểu đạo lý này sao?

“Em không hiểu, anh mau xuống ngay, xe đợi bên dưới rồi.”

“Sao cậu lại có chìa khoá nhà tôi!?”

Ôn Kỳ Chí mở cửa ra, trong tay hắn có một chùm chìa khoá, không chỉ chìa khóa căn hộ, hắn còn có cả chìa khoá từng phòng, chìa khóa mỗi ngăn tủ, thậm chí cả mật khẩu két sắt của anh cũng không tha.

“Anh không đi khám bác sĩ với em, ngày mai em sẽ chết.”

“Tuỳ cậu, thích thì chết đi.”

“Em chết rồi anh phải làm sao? Không có em anh sống được à?”

“Điên mẹ rồi…”

“Anh không muốn đi thì cũng phải đi! Con đĩ! Anh hứa với tôi rồi!”

Ôn Kỳ Chí bực chết đi được, cái con điếm khốn nạn này nữa, cứ đòi ở lại để cắm sừng hắn đây này. Uông Húc không phải người tốt, James cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Phó Gia Minh từ nhỏ đã chơi với bọn mất nết này, bị chúng nó dạy hư…

Phó Gia Minh không thể chống lại một Ôn Kỳ Chí lên cơn, cho nên anh sáng suốt chạy trốn trước. Rốt cuộc thân thể hắn cũng rất cao lớn, ban nãy lại vừa uống thuốc, ai biết có phải phát bệnh hay không?

Phó Gia Minh chạy biến không do dự, nhưng Ôn Kỳ Chí vẫn nhanh hơn anh một bước, chưa gì đã tóm được Phó Gia Minh, sau đó tiện tay đè anh lên giường. Hắn nắm cổ chân anh lôi về sau, ép mông đít anh áp sát dương v*t của hắn.

“Cậu có bỏ tay ra hay không!?”

“Không bỏ!”

“Giết người! Giết người rồi! Á ưm…”

“Anh thích làm trò lắm đúng không? Cho anh đánh tôi thì anh không thích, bị tôi hiếp thì anh lại phê?”

Phó Gia Minh mặc quần thể thao, Ôn Kỳ Chí hất tay một cái đã bóp được mông anh rồi. Hắn cởi thắt lưng, ma sát dương v*t trên bướm múp của anh.

“Con mẹ cậu… Thích thì làm đi…”

“Không muốn *** anh, chồng muốn liếm *** thôi được không?”

“Ôn Kỳ Chí, liệt dương rồi thì nói thẳng!”

“Đĩ thoã!”

Phó Gia Minh chủ động lắc eo, Ôn Kỳ Chí phê đến không nhịn được mà gầm mấy tiếng.

“Phó Gia Minh, không phải anh rất muốn em sao? Không phải anh không quên em được sao? Sao anh lại không đi cùng em…”

“Câm mồm! Đừng có gâu gâu nữa!”

“Chậm chút thôi… Chồng sắp bị kẹp bắn mất rồi.”

“Hừ… Vô dụng…”

Biểu cảm đắc ý của Phó Gia Minh đẹp thật sự, Ôn Kỳ Chí lại muốn bị anh vắt kiệt rồi. dương v*t của hắn cứng dài như vậy, *** dâm của anh mềm múp như vậy, cuộc sống tình dục cực kỳ khăng khít, hai đứa quá là hợp nhau.

“A… Ôn Kỳ Chí, mạnh lên… Cắm hết vào đi…”

“Anh ôm em nhé, chồng muốn hôn thơm anh.”

Phó Gia Minh quá dâm. Ôn Kỳ Chí cởi áo khoác ra cọ lên người của anh, quần hắn cũng nhăn nhúm, không biết nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này thì sẽ nghĩ gì? Sếp Ôn tuổi trẻ đầy tiềm năng lại bị con đĩ nhỏ trong nhà ngoắc tay lừa gạt.

“Tôi lừa cậu bao giờ? Điên mẹ rồi…”

Anh lại như vậy nữa rồi, sướng xong thì trở mặt. Ôn Kỳ Chí bị anh đá văng, quần áo không chỉnh tề ngồi sụp xuống giường. Phó Gia Minh mặc lại quần áo, chẳng để ý tới hắn tẹo nào.

“Tự mình sục đi, đâu phải cụt tay đâu.”

“Không được! Anh qua đây sờ cho em!”

Ôn Kỳ Chí ôm chặt lấy anh, hai tay nâng cằm anh hôn môi, rồi để anh nắm lấy dương v*t mình. Phó Gia Minh ngồi trên đùi hắn, miệng bị cắn sưng môi, còn tay thì cầm dương v*t đỏ nóng. Hình ảnh này quá dâm, Ôn Kỳ Chí không nhịn được bắn hết lên tay anh, khiến quần anh cũng ướt sũng.

“Ghê quá, Ôn Kỳ Chí, cậu không thể nhịn một lúc rồi vào nhà vệ sinh bắn à?”

“Anh sục *** em phê quá…”

“…”

“Đâu phải anh chưa từng làm thế, giả vờ giả vịt cái gì… Em rửa sạch cho anh là được chứ gì.”

“Ghê tởm!”

“Không cho phép anh nói em ghê tởm!”

Sau khi tắm rửa lề mề một lúc, Phó Gia Minh thay bộ quần áo còn chướng mắt hơn, còn đeo một cặp kính râm phô trương cực kỳ. Ôn Kỳ Chí vừa cài xong nút áo sơ mi, bước ra đã thấy bộ dáng lôi thôi của anh.

“Phó Gia Minh, anh muốn đi trình diễn thời trang à? Sao lại ăn mặc thế này?”

“Cậu thì biết cái gì, đi mà mặc mấy bộ đồ đen trắng xám của cậu đi.”

“Đi thôi, xe đợi lâu rồi.”

“Tôi không đi. Tôi đã hẹn với Vương Húc rồi, tối nay còn phải uống rượu nữa.”

“Phó Gia Minh! Anh cứ phải cãi lại em đúng không? Anh sẵn sàng chơi game, đi bar cùng Vương Húc. Em là chồng anh, muốn anh cùng em đi khám bệnh khó thế à?!”

Ôn Kỳ Chí thật sự phát điên. Con đĩ này lúc nào cũng hớn ha hớn hở khi đi chơi với những người khác, còn chẳng bao giờ chịu vì hắn làm một việc nhỏ nhắn bé xinh. Cầu xin anh cũng không được, ép buộc anh cũng không xong. Anh chỉ thích tra tấn hắn và làm hắn buồn thôi.

“Ôn Kỳ Chí, tôi chịu thua cậu rồi…”

Phó Gia Minh thật sự thua rồi. Hắn lại chuẩn bị khóc, khóc không dứt mồm, động cái là khóc. Sao một người trưởng thành gần 30 tuổi lại có thể thích khóc như thế? Phó Gia Minh không thể hiểu nổi, bị hắn lườm mà nổi hết da gà.

“Đi với em đi Phó Gia Minh, em đã chuẩn bị mọi thứ cho anh rồi. Không phải anh thích chơi game lắm sao? Em mua hết rồi.”

“…”

Sao anh còn không biết trân trọng? Anh tưởng chỉ có mình anh mới được nhiều người theo đuổi à? Em quá nuông chiều anh rồi đấy, anh không cảm thấy nguy cơ gì cả.”

“…”

“Đi thôi, em biết anh không nỡ rời xa em đâu. Em nghe hết rồi, anh nói anh luôn nhớ thương em…”

“Cậu phiền chết đi được! Gâu gâu gâu! Sao cứ gâu gâu thế!”

“Không cho nói thì thôi…”

Ôn Kỳ Chí nén giận, choàng tay qua vai Phó Gia Minh. Một tay hắn cầm áo khoác, một tay nắm lấy năm ngón tay anh. Mặt Phó Gia Minh vẫn bí xị như cũ, nhưng cũng may anh không cãi lại hắn nữa. Hai đứa thuận lợi lên máy bay, cuối cùng Ôn Kỳ Chí cũng thành công đưa anh đi với hắn.