Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Đối với rất nhiều người, thi Đại học là một trận chiến ác liệt. Nhưng Phó Gia Minh thì chẳng thèm để tâm chút nào, đỗ thì đỗ không đỗ thì thôi, dù sao anh cũng đi du học.

Thi xong anh theo dòng người ùa ra khỏi trường thi. Gia đình thuê xe đến đón anh. Phó Gia Minh sắp bay rồi. Có lẽ là ước chừng sau khi nhận điểm thi, hoặc thậm chí còn sớm hơn nữa. Anh nghĩ đi nghĩ lại, quyết định sẽ nói với Ôn Kỳ Chí một câu, tránh cho không kịp tạm biệt lần cuối.

Làm tình suốt một năm, ít nhiều sẽ có tình cảm. Phó Gia Minh không phải cục đá, đương nhiên anh cũng không nỡ rời đi. Nhưng so sánh với trời cao biển rộng trong tương lai, tình cảm này chẳng là gì.

Lúc Phó Gia Minh gọi đến Ôn Kỳ Chí đang lên mạng tìm phòng. Hôm nay hắn vốn dĩ muốn đến đón anh trực tiếp, nhưng Phó Gia Minh không cho.

“Cậu đón tôi làm gì? Tôi đã lên xe rồi.”

“Thế thì anh ở nhà chờ em, em đến luôn đây.”

“Ừ… nhanh lên nhé, tôi sắp về đến nơi rồi.”

Ôn Kỳ Chí tắt máy rồi lao ra cửa luôn, từ phòng ký túc xá của hắn đến phòng ở của Phó Gia Minh chắc đi mất 10 phút là cùng.

Lúc hắn chạy đến nơi thì Phó Gia Minh còn chưa về đến nhà đâu. Hai đứa vừa nhìn thấy mặt nhau đã vồ vập hôn nhau, đổ sập vào cửa rồi lảo đảo đến phòng khách.

“Ngứa quá… Nhanh cắm vào đi…”

“*** dâm! Anh thích em *** anh lắm phải không?”

Ban nãy vừa thấy hắn đứng đó anh đã nhào qua hôn môi luôn, trái tim Ôn Kỳ Chí tan chảy mất rồi.

“Chồng bắn vào anh đây, cứ bình tĩnh… đừng vội…”

Anh kẹp hắn rất chặt, trán của Ôn Kỳ Chí bịn rịn mồ hôi. Chỉ có mấy ngày chưa gặp nhau mà hai đứa đã sắp bốc lửa. Sau khi ở bên Phó Gia Minh, Ôn Kỳ Chí hầu như không còn thủ dâm nữa, chỉ muốn bắn trong *** anh thôi. Phó Gia Minh cũng rất thích bị bắn vào trong, lúc nào hắn bắn anh cũng hưng phấn mãi.

“A… A… Sướng quá… Mạnh lên Ôn Kỳ Chí, tôi sướng chết mất thôi…”

dương v*t của Ôn Kỳ Chí nổi gân xanh, mỗi lần nắc lút cán đều khiến Phó Gia Minh giật nảy. *** của anh nhạy cảm chết đi được, chạm nhẹ đã chảy nước. Ôn Kỳ Chí vừa ** vừa hôn lên cổ của anh. Biểu cảm khi cực khoái của anh rất đẹp, Ôn Kỳ Chí không muốn bỏ lỡ.

“A… A a… bắn đi… thèm lắm rồi…”

“*** chết anh! *** chết anh!”

Phó Gia Minh cưỡi trên người hắn vặn vẹo eo. Ôn Kỳ Chí vòng tay qua ôm lấy eo anh, dương v*t bên dưới nắc anh đến chảy nước. Cả hai còn chẳng kịp cởi quần áo, bây giờ quần đã ướt sũng, trên người toàn là mùi tình dục. Khi Ôn Kỳ Chí chuẩn bị lên đỉnh, *** anh đã sắp hết chỗ chứa. Hắn rút dương v*t ra rồi lại cắm vào trong, bắn tinh đến khi âm hộ hồng nhạt của Phó Gia Minh được phủ một tầng chất lỏng trắng đục.

“Tiếp nào… Chơi tôi tiếp đi…”

Hắn nhìn vào cái *** đầy tinh mà ngẩn ngơ một lúc. Phó Gia Minh nắm lấy cây gậy của hắn rồi tự nhét vào người mình. Phụt một tiếng, anh tiếp tục vặn mông. Mông anh vừa có lực vừa dẻo dai, “chơi” dương v*t Ôn Kỳ Chí đến sung sướng, chỉ 5 phút thôi là hắn lại bắn tinh lần nữa.

“Sướng chết mất… Ôn Kỳ Chí, cậu bắn nhiều thật đấy, sướng quá…”

“Ư…”

Ôn Kỳ Chí nghỉ ngơi một lúc, sướng đến tê hết cả đùi. Phó Gia Minh mơ màng nheo mắt nói tiếp lời lẳng lơ. Hai đứa chơi một đường từ phòng khách đến phòng ngủ, chỗ nào cũng đầy dấu vết dục tình. Ôn Kỳ Chí hôn môi anh, cắn cổ anh, ôm anh vừa đi vừa nắc. Phó Gia Minh cũng ôm cổ hắn rên rỉ, thanh âm dần trở nên khàn đặc. Lúc ngã xuống giường, cả hai đều thỏa mãn cực độ, kích động lột sạch quần áo nhau ra rồi cứ thế nằm đối diện với nhau.

Sau trận cuồng hoan đầy vội vẽ, những lần tiếp theo đều rất dài hơi. Phó Gia Minh nghiêng người ghé vào đầu giường hút thuốc. Ôn Kỳ Chí đè anh từ đằng sau rồi chậm rãi làm. Hai tay hắn chống bên người của Phó Gia Minh, miệng vẫn không ngừng hôn lên vai anh.

Vẫn thói quen ngậm kẹo bạc hà trong miệng, mỗi khi rít thuốc Phó Gia Minh lại cảm nhận được vị lạnh đến sảng khoái. Anh bỏ điếu thuốc ra rồi thở một hơi, khói thuốc mơ hồ như màn sương che phủ lên cơ thể của hai đứa, vừa gợi cảm vừa cuồng si.

“Anh hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khoẻ đâu.”

“Ừ…”

Ôn Kỳ Chí nhận ra hôm nay tâm trạng của Phó Gia Minh rất tốt. Đến giờ này mà hai đứa vẫn chưa chí choé câu nào, Phó Gia Minh cũng không từ chối hắn điều gì.

“Ôn Kỳ Chí, tôi sắp đi rồi.”

Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên Phó Gia Minh phải về nhà rồi. Anh sẽ đi học Đại học trong tương lai, đây sẽ là chương mới trong cuốn hành trình của anh. Mặc dù Ôn Kỳ Chí vui mừng cho anh, trong lòng hắn vẫn hơi ê ẩm.

“Phó Gia Minh, anh sống ở đâu? Nghỉ hè em đến tìm anh.”

Bởi vì Ôn Kỳ Chí vẫn là học sinh Cấp 3, phòng thí nghiệm cũng không giao quá nhiều việc cho hắn trong hè. Chạy qua chạy lại cũng chẳng sao, cùng lắm thì hắn chịu khổ một chút, miễn Phó Gia Minh thích là được. Ôn Kỳ Chí quyết định sẽ chiều chuộng anh một lần.

“Chồng đối xử tốt với anh không?”

“Ngốc thối…”

“Không cho mắng người!”

“Ôn Kỳ Chí, tôi nghiêm túc đấy. Tôi sắp phải đi rồi, có lẽ là đầu tháng sau? Phòng trọ, xe cộ đều đầy đủ rồi, tôi cũng đã sớm chọn được một trường ở Mỹ…”

Phó Gia Minh tạm dừng một chút, hút hơi thuốc rồi nói tiếp.

“Thực ra tôi cũng không nỡ rời xa cậu. Nhưng có câu nói nào ấy nhỉ… Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn? Sau này có cơ hội thì chúng ta lại thử với nhau, nhưng mùa hè này thì thôi đi. Tôi không còn nhiều thời gian. Hai ngày nữa tôi phải về nhà để xử lý thủ tục xuất cảnh, cậu không cần tới tìm tôi đâu…”

“Anh nói cái gì?”

“Cậu nghe rõ rồi mà, đừng giả ngốc nữa… Nói thật đấy, tôi sẽ nhớ cậu lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, cuộc đời là như vậy, chúng ta đến với nhau nhanh chóng, cũng nên chia tay trong hoà bình đi…”

Lúc anh xoay người cưỡi lên hắn, Ôn Kỳ Chí vẫn ngơ ngác lắm. Phó Gia Minh đang muốn cắt đứt quan hệ với hắn sao? Vì sao?

“Cắt đứt quan hệ? Đâu đến mức đấy…”

Phó Gia Minh đúng là người vô tâm, nhưng anh chẳng vô tình như hắn nghĩ. Rốt cuộc thì hai đứa cũng ngủ với nhau một năm, trong lòng anh, Ôn Kỳ Chí là một người đặc biệt. Phó Gia Minh hiếm khi chủ động cúi đầu xuống hôn môi Ôn Kỳ Chí.

Lần này làm xong không ai ở lại cả. Phòng ở của Phó Gia Minh sắp đến ngày trả, hôm nay anh cũng tính đi về nhà luôn. Làm tình với Ôn Kỳ Chí lần cuối ở đây cũng coi như trước sau vẹn toàn.

Khi hai đứa đứng ở lề đường đợi xe, Ôn Kỳ Chí vẫn còn sốc lắm. Phó Gia Minh thấy hắn như thế thì thở dài một hơi, anh biết đây là lỗi của mình.

“Phó Gia Minh, nhà anh ở đâu, nghỉ hè em đến.”

“Biết để làm gì? Tôi sắp phải đi rồi, chắc sẽ không trở lại trong vòng dăm ba năm.”

Phó Gia Minh là nhà thám hiểm trời sinh, không có khái niệm dừng chân trong cuộc đời. Anh chỉ học ở trường Cấp 3 này một năm thôi mà đã khát khao chuyển đến những Thành phố khác. Châm ngôn cuộc sống của anh là tận hưởng lạc thú trước mắt, trái ngược hoàn toàn với kế hoạch ổn định của Ôn Kỳ Chí.

Tài xế đến rồi, Phó Gia Minh lên xe. Ôn Kỳ Chí không đuổi kịp ô tô, chỉ có thể đứng yên nơi đó gọi điện cho anh.

“Ừ?”

“Phó Gia Minh, anh để quên đồ rồi.”

“Đồ gì cơ?”

“Không biết, anh tự về mà xem.”

“…”

Anh gửi định vị cho em, em gửi qua cho anh.”

“Ôn Kì Chí, cậu đừng quá buồn, cũng không phải…”

“Con mẹ tôi không khóc! Đưa địa chỉ cho tôi! Tôi đến đưa cho anh!”

Phó Gia Minh không trả lời mà quả quyết ngắt điện thoại. Ôn Kỳ Chí muốn đâm chết anh, để xem rốt cuộc là con đĩ này còn có trái tim không.

Lời tác giả:

Phó Gia Minh, chim thì nhỏ mà muốn bay xa.