Một tuần nữa là đến hôn lễ, tôi đến bây giờ vẫn còn ngơ ngác như không tin vào những gì mình thấy nữa. Nhanh quá, thật là nhanh quá!

Đang ngồi cho cá ăn, tôi nhận được cuộc gọi của Trình Ca.

- Em đến studio đi, hôm nay thử váy cưới.

Tôi gật đầu, phấn khích cực điểm:

- Em đi ngay, anh chờ em nhé.

- Ừ từ từ thôi, em đến trước đợi anh, anh đến trễ một chút.

- Vâng ạ.

Trả lời thật nhỏ nhẹ, không đầy 5 phút sau tôi đã ngồi trên xe đến studio, không giấu được sự phấn khích cực điểm của mình, miệng tôi cứ cười tủm tỉm mãi.

Chú tài xế thấy tôi vui vẻ cười không ngậm được miệng, ông liền trêu.

- Cô Như hôm nay vui quá đấy.

Tôi xua tay, cười hì hì:

- Vâng, cháu sắp làm cô dâu rồi đó chú.

Chú tài xế cũng vui vẻ chúc mừng:

- Chúc mừng cô với ông chủ, thiệt là thấy hai người hạnh phúc tôi cũng vui lắm. Tôi chở cô từ khi cô mới vừa về, nhìn cô cực khổ chịu thương tích đầy mình mà tôi không nỡ...

Tôi nghe chú tài xế nói mà trong lòng cảm khán không thôi. Mới đây cũng đã hơn 2 năm rồi, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm. Cái hình ảnh tôi chạy ở rừng biên giới tìm đường thoát vẫn còn đọng lại trong tôi. Nếu ngày hôm đó Trình Ca không cứu tôi thì có lẽ bây giờ tôi đã đang sinh con đẻ cái cho mấy lão bụng bự ở cái nhà nào đó rồi..

May thật, may vì tôi gặp được Trình Ca đúng thời điểm!

Tôi đến studio được tầm 5 phút thì Trình Ca đến, nhìn thấy anh tôi mỉm cười rạng rỡ.

- Anh đến rồi ạ?

Trình Ca vươn tay ôm lấy tôi, giọng anh nhẹ nhàng:

- Ừ anh vừa xong việc, em đến bao lâu rồi?

Tôi gật gù:

- Vừa đến thôi.

- Ừm vào trong đi.

Nhân viên cửa hàng ra chào đón, đích thân giám đốc của studio ra tiếp tôi và Trình Ca.

- Trình Ca, váy của anh đặt đã có, mời anh qua đây xem.

Trình Ca nắm tay tôi, anh đưa tôi vào trong. Bên trong là một căn phòng khá lớn, trong đây treo rất ít váy không giống như bên ngoài.

- Những thứ tôi đặt đã có chưa?

Vị giám đốc cười tươi, đáp:

- Dạ tất cả đã xong.

Quay sang tôi, vị giám đốc nói:

- Cô Như, mời cô theo tôi vào trong, váy cưới của cô đã xong.

Tôi gật đầu, buông tay Trình Ca đi vào trong. Phía trong một chiếc váy cưới màu trắng đuôi cá ôm sát người được treo ngay giữa, kế bên một chiếc váy màu da người xòe rộng, làn đuôi váy dài chắc phải hơn 1m. Tôi nhìn hai chiếc váy, đầu óc có chút hỗn loạn, đẹp quá, đẹp không khác gì váy công chúa mà tôi khi nhỏ được xem trên tivi.

- Đẹp quá!

Vị giám đốc cho người nâng chiếc váy xòe lên, cô ấy mỉm cười, nói:

- Đây là mẫu thiết kế độc quyền của cửa hàng tôi, Trình Ca đã đặt hơn 3 tháng trước, bên bọn tôi phải tập trung hết nhân lực để thực hiện cho kịp ngày giao.

Đặt từ 3 tháng trước sao?

Tim tôi đập mạnh, cảm giác lâng lâng không tả được, 3 tháng trước...3 tháng trước tôi và anh vẫn chưa ở bên nhau mà?!

Trình Ca, anh yêu em từ bao giờ vậy?

Thấy tôi thất thần, vị giám đốc thều thều tôi vài cái.

- Cô Như, cô Như...

Nghe tiếng gọi, tôi giật mình, vội trấn tĩnh lại bản thân, nói:

- À tôi đây.

- Cô Như theo tôi vào thử váy nhé.

Tôi gật đầu, cố ngăn lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, đi từng bước như bay vào trong phòng. Chiếc váy xòe được đem đến, mấy nhân viên chụm lại thành một chỗ giúp tôi mặc chiếc váy lên người.

- Oa đẹp quá!!!

Nghe tiếng khen, tôi nhìn vào trong gương, quả thật là rất đẹp, người ta thường nói người đẹp vì lụa là không sai mà. Bộ váy ôm khít, gần như là vừa vặn không dư không thiếu lấy một phân vải nào.

- Cô Như, cô có muốn sửa lại ở đâu không?

Tôi lắc đầu, miệng cứng đơ vì vui mừng.

- Không cần đâu, như vầy rất vừa rồi.

- Được, cô ra ngoài cho Trình Ca nhìn một chút đi.

Tôi gật đầu, bước xuống bậc, phía sau mấy cô nhân viên cùng nhau ôm phần đuôi váy. Chiếc rèm được vén lên, tôi đi từng bước chậm rãi ra ngoài.

Đến khi thấy được Trình Ca đang đúc tay vào túi quần nhìn tôi, tôi mới biết hồi hộp được viết như thế nào. Anh đứng đó, gương mặt nghiêm túc, thần sắc nghiêm nghị khiến người ta nhịn không được mà phải khiếp sợ.

Tôi đi từng bước đến trước mặt anh, trôi môi vẫn không ngưng nụ cười rực rỡ. Anh đã thay bộ vet trắng, một thân cao lớn tỏa ra khí chất hơn người.

Nhìn tôi, ánh mắt anh nhu hòa hơn hẳn, môi nhếch lên cười nhẹ, giọng anh ấm áp thâm trầm:

- Em đẹp lắm!

Tôi cười bẽn lẽn:

- Anh cũng vậy, đẹp trai lắm.

Cả hai bật cười, tôi vẫn không thể tin được rằng mình đang đi thử váy cưới, cũng không dám tin rằng chồng tương lai của tôi lại là Trình Ca, người đàn ông thần tượng của biết bao nhiêu người.

- Em gả cho anh có thấy hạnh phúc không?

Tôi mỉm cười cười gật đầu, nói không cần suy nghĩ:

- Rất hạnh phúc.

Anh ôm lấy vai tôi, cúi người hôn lên trán tôi, cái hôn trìu mến ấm áp mà yêu thương...

- Trình Ca, hôm nay chụp ảnh cưới luôn được không?

Trình Ca gật đầu, anh lại nhìn tôi hỏi:

- Chụp luôn nhé?

Tôi đương nhiên là đồng ý rồi, Trình Ca hỏi tôi có muốn chụp ngoại cảnh không, tôi lại không thích mấy. Hình cưới tôi chỉ muốn đơn giản, chụp một tấm ảnh thật to để phòng vợ chồng là được rồi. À ừm nhắc đến vợ chồng, mặt tôi tự dưng nóng ran lên, hai má lại đỏ ửng.

- Tam Như, em đang nghĩ cái gì mà đỏ mặt vậy?

Tôi giật mình, cười giả vờ:

- Nào có gì, em bình thường mà.

Anh nhìn tôi, lát sau lại áp mặt sát mặt tôi, cười đểu:

- Thật không, hay là đang nghĩ chuyện kia, em nhịn lâu như thế... à anh hiểu rồi.

Tôi chưa kịp phản bác đã nghe tiếng nhiếp ảnh gia nói lớn:

- Đúng rồi, đẹp lắm, hai người giữ nguyên tư thế đó đi. Đúng rồi đúng rồi, đẹp hết sảy...

Cái studio này, chụp ảnh mà toàn rình mò cô dâu chú rể thôi!!!

Do tôi thích đơn giản nên không chụp quá nhiều ảnh, tầm hơn 1 tiếng sau là xong. Thay bộ váy, tôi đi theo Trình Ca về công ty của anh.

- Anh này, váy đẹp nhưng nặng quá.

Ngồi trong xe, anh đang chăm chú xem tài liệu, nghe tôi nói, anh ngước mắt lên nhìn:

- Nặng quá sao em?

- Vâng, có một chút.

Anh cũng không nói gì, chỉ im lặng làm việc tiếp. Tôi nói cũng là nói vậy thôi chứ thật ra bộ váy ấy là đẹp lắm rồi.

Thời gian gần đây, Trình Ca dọn dẹp bớt vài tổ chức rửa tiền và quán bar, anh cho mở một công ty điện tử với quy mô khá lớn. Có lần tôi không hiểu hỏi anh vì sao anh lại mở công ty, lúc đó anh chỉ cười nói: " Anh không muốn con anh sau này tiếp nối nghề của anh ". Nghe đến đó chẳng hiểu sao tôi lại thấy chua xót, tuổi thơ của anh đã từng rất cơ cực, thời trẻ cũng toàn là dao súng đánh nhau, đến cái độ này anh lại từ bỏ tất cả đi theo con đường chính thiện. Vì anh không muốn con mình sau này cũng cơ cực như anh...Người đàn ông này, ưu điểm đã đủ lần áp hầu hết những khuyết điểm không đáng có rồi!

Hôm trước lễ cưới, bên studio cho người đem váy cưới và ảnh cưới đến. Tôi phải ngạc nhiên há hốc mồm khi mà váy cưới xòe đã gần như mỏng đi mấy lớp. Không những thế đuôi váy còn ngắn đền đáng thương...

- Đây..sao lại đổi rồi?

Vị giám đốc đích thân đem váy đến, cô ngơ ngác hỏi lại:

- Dạ theo yêu cầu của Trình Ca, bên tôi phải gấp rút chỉnh sửa theo yêu cầu.

Trình Ca cho chỉnh sửa sao, có phải??? Thôi hỏng rồi, tôi chỉ là vô ý nói ra thôi mà, nào xem là thật chứ?!

Đau lòng sờ sờ váy cưới, tôi đành nuốt nước mắt vào trong, thầm trách bản thân mình ngu ngốc, ăn nói linh tinh.

- Cô Như, nếu cô muốn váy dài như cũ tôi sẽ cho người làm lại, không có vấn đề gì.

- Thật sao, làm lại như cũ được sao?

Vị giám đốc gật đầu:

- Được nhưng độ dài sẽ ngắn đi một chút, độ mỏng vẫn giữ nguyên như bây giờ. Cô thấy được không?

Tôi gật đầu, dài một chút là được rồi, tôi không muốn đi chiếc váy ngắn củn này lên sân khấu đâu, trong như mấy đứa bé mặc váy công chúa nhỏ, không thích hợp cho lắm.

Vì là chỉnh sửa lại nên bộ váy xòe ngày mai bên studio sẽ cho người mang trực tiếp đến hôn lễ. Chỉ còn một ngày nữa thôi là tôi đã quang minh chính đại gả vào nhà họ Vương, làm vợ Vương Tuấn Trình rồi. Phấn khích đến mức ngủ cũng toang miệng cười!

Sáng hôm sau, tôi không kịp gặp mặt chú rể đã vội theo xe đến phòng cô dâu ở khách sạn nơi tổ chức hôn lễ để trang điểm. Trình Ca cho mời chuyên viên trang điểm nổi tiếng về làm trang điểm này xuyên suốt buổi tiệc cho tôi.

Lúc tôi đến nơi thì mọi người bắt tay ngay vào việc, ông chú trang điểm nhìn tôi, xong lại nhìn vào gương, giọng ông khá vui:

- Cô dâu này gương mặt tốt quá, mọi người lại ít đi nhiều việc rồi.

Tôi cười cười, biết chắc là ông ấy đang khen mình, chẳng biết khen thật hay đùa nhưng cứ khen là đã làm người ta yêu thích rồi.

Phải ngồi trên ghế đến 2 tiếng đồng hồ, mãi đến khi trang điểm xong tôi mới đi sang phòng bên cạnh thay váy. Phía sau có người của Trình Ca đi theo giúp tôi, đến trước cửa phòng, tôi thấy có người đã đợi sẵn, thấy tôi cô ta mỉm cười, nói:

- Chị Như, chị đi qua bên kia đi, váy cũng được đem qua bên ấy rồi, trong phòng này vừa sơn sửa lại nên không dùng được.

Tôi gật đầu, nhìn nhìn cô gái trước mặt, cô gái này có chút gì đó lạ lạ nhưng trên người cô ta vẫn mặc váy của studio nên tôi cũng không lấy làm nghi ngờ nhiều.

Đến trước cửa phòng, cô ta mở cửa cho tôi vào nhưng cô ấy lại không vào. Vừa bước chân vào trong tôi đã nghe tiếng ầm, cánh cửa đóng sầm lại, cô bé đi theo tôi bị nhốt bên ngoài. Thấy có gì đó không đúng tôi liền lui về sát cửa, từ trong phòng nhảy ra mấy tên áo đen lao đến, tôi điên tiết nghĩ thầm có người giở thủ đoạn trong hôn lễ. Bực dọc, tôi chửi một tiếng:

- Mẹ tụi bây dám đến phá đám cưới của bà à?

Bọn chúng lao đến tôi như beo vồ con mồi, tôi lại không hiền như bọn chúng nghĩ. Một tay tát đứa trên, tay lại đá đứa dưới, hai bên tả xung hữu đột đập phá loạn hết lên.

Lần này tôi không muốn nhịn mấy thằng điên này nữa, dám đến phá đám cưới của tôi, được lắm, để bà méc chồng bà xem chúng mày có bị bắt cho cá rỉa vùng kín không thì biết.

Vì là đi làm cô dâu nên trên người tôi không có dao găm, bên ngoài lại lặng im như tờ, cơ bản kêu gào là không ai nghe.

Đang đánh nhau hăng say quên trời quên đất, bụng tôi lại đột nhiên hơi đau, cơn đau không nhiều nhưng là nhâm nhẩm đau rất khó khăn chịu. Nghĩ nghĩ không lẽ mình đến tháng???

Đang còn không biết thế nào thì "uỳnh" một phát, bụng tôi bị một cước thật mạnh đánh tới. Tôi ngã về sau, hai tay ôm bụng, cơn đau lại kéo đến như vũ bão. Tôi không đứng dậy được cũng không đánh trả được nên bọn áo đen liền kéo tôi ra ngoài.

Mồ hôi tuông ra như suối, bọn chúng bỏ tôi vào một thùng rỗng chuyên để khăn trãi bàn, sau đó đưa tôi ra ngoài. Trước khi đi, bọn chúng cũng không quên đánh thuốc mê cho tôi bất tỉnh.

Đến khi tôi tỉnh lại, trên bụng vẫn đau, không đau nhiều nhưng cứ âm ỉ vùng bụng dưới. Nhìn xung quanh căn phòng tương đối sạch sẽ, trong phòng đặt một cái tivi to, tay chân tôi lại bị xích lại không thể cử động được.

Trong màn hình tivi, một đôi nam nữ đang ôm nhau tiến vào lễ đường. Hai mắt tôi như căng hết cỡ, hốc mắt không tự chủ được mà chảy nước mắt không ngừng. Tôi điên cuồng gào lên, vừa gào vừa khóc:

- Trình Ca không được, không được lấy người khác, không được mà.

Màn hình quay cận cảnh cô dâu chú rể, gương mặt chú rể cười tươi, cô dâu lại hết sức xinh đẹp... Gương mặt cô ta đến chết tôi cũng không quên được... là Thanh Lam...chính là cô ta..

Bỗng dưng màn hình chuyển hướng quay cận cảnh Thanh Lam, cô ta mỉm cười, nói:

- Tam Như, cô nghĩ cô có giá đó ư, Trình Ca là của tôi, anh ấy chỉ yêu một mình tôi thôi. Ngày hôm nay cô bị bắt là do anh ấy sai người làm, anh ấy đã nhận ra tình cảm của anh ấy là giành cho tôi nên là... haha xin lỗi cô, cô ở chơi vài hôm đi đến khi vợ chồng tôi đi hưởng tuần trăng mật về sẽ thả cô ra.

Tiếng cười vang vọng, gương mặt Trình Ca vẫn hiện diện trước mặt tôi, anh nhìn vào màn hình, ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng...

- Trình Ca, anh nói cho cô ta biết là anh yêu em đi?

Trình Ca nhìn vào màn hình, môi anh mấp máy, giọng anh không lớn không nhỏ nhưng là lạnh nhạt khiến tôi đau đến khấu tận trời xanh:

- Anh yêu em Thanh Lam!

Tim tôi như bị ai bóp nghẽn, hét lên một tiếng đau lòng:

- Anh giết tôi đi...