“Trình,” Mark nhún vai, “Thật có lỗi, tôi cũng không muốn cho anh nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Trong giọng của hắn mang theo ý cười.

Nhưng hắn cũng có hoài nghi, vì sao lúc nãy lại có một khoảng thời gian không có âm thanh?

Trình Mục Dương nhẹ nhàng hô hấp, đau đớn tăng lên.

Nhưng vẻ mặt của hắn lại ngoài dự đoán của mọi người, vẫn bình tĩnh, hắn chậm rãi đi đến trước mặt nắm cổ áo Mark: “Tôi sẽ không để các người còn sống mà rời Philippines.” Mark kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi có thể nói với anh, anh giết tôi cũng vô dụng. Ghi âm vừa rồi đã được gửi đến tổng bộ CIA, anh đã trở thành tội phạm truy nã toàn cầu rồi.”

Ánh mắt Trình Mục Dương biến thành đen, miệng mím chặt.

Khuôn mặt hắn lạnh như băng, nhìn Mark, mang theo áp bức dày đặc.

Quan sát con mồi.

“Tôi nghĩ CIA nhất định rất vui khi tôi giết chết vài nhân viên của họ, không phải nhờ thế tôi có thêm tội danh sao?” Thanh âm của hắn rất nhẹ.

Con ngươi của Mark co rút lại.

Nhưng đã chậm, Trình Mục Dương nắm tay thành quyền hung hăng nện xuống thái dương của hắn. Khi có người từ ngoài cửa nhảy vào, Trình Mục Dương đã đem thân thể Mark đá ra xa. Mark hoàn toàn hôn mê, máu trong miệng không ngừng trào ra, người của hắn có chút hoảng sợ.

Không ai nghĩ tới trong phòng thẩm vấn sẽ xảy ra chuyện này. Nhưng những gì xảy ra kế tiếp bọn họ càng không thể hiểu. Người đàn ông này lại xem nhẹ tình cảnh của bản thân, đóng kín phòng thẩm vấn, hoàn toàn biến thành A Tu La.

Nắm đấm đến đâu, máu chảy đến đó.

Xương sườn gãy, vận động kịch liệt như vậy chính là đòn trí mạng, xương bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào ngực Trình Mục Dương, hắn biết điều này rất rõ ràng. Nhưng lí trí của hắn đã không còn tồn tại nữa. Hắn nhớ, khi hắn thiếu niên cô vẫn là một bé gái. Hắn không ngừng niệm kinh nhưng không có được sự cứu vớt của Phật tổ, chỉ có cô, trong bóng đêm xuất hiện, xua tan đi cơn ác mộng của hắn.

Cho nên hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được khi có người uy hiếp cô. Những gì cô nói, những gì cô làm, đối với hắn đều không quan trọng. Nhưng nếu cô bị người khác bức bách, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết người đó.

Trong nháy mắt khi Trình Mục Dương ném Mark xuống, hắn đã đoạt được súng, nhanh chóng hạ hai người.

Ba người còn lại cũng bị hắn tước súng, đem dao ngắn nắm trong tay vây xung quanh hắn.

Ánh mắt của hắn luân phiên xuất hiện trong tầm mắt của ba người.

Nội thương của hắn đã đau đến mức cực hạn, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Hắn nhẹ nhàng phun ra một búng máu, theo thói quen lúc nhỏ niệm tâm kinh: “Quán-tự-tại Bồ-tát, hành thâm Bát-nhã Ba-la mật-đa thời chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá-Lợi-Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị… [1]” (là kinh Phật nên mình để nguyên, sẽ dịch nghĩa ở dưới nhé)

Bát Nhã tâm kinh [2], siêu độ con người giải thoát.

Hắn lại cố chấp không thể giải thoát.

Chỉ có thể dựa vào nó để không cảm nhận nỗi đau, bảo vệ ý thức cuối cùng.

Máu từ bàn tay Trình Mục Dương theo con dao chảy xuống, khi ba người chạy lại, bàn tay hắn xoay chuyển, ánh dao lóe lên, chuẩn xác xoẹt qua cổ họng một người.

“Xá-Lợi-Tử! Thị chư Pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc… [3]”

Trong đôi mắt bình tĩnh của Trình Mục Dương chỉ còn tàn khốc, một kẻ nắm chặt dao trong tay đưa sát đến trái tim hắn.

Giây tiếp theo, hắn từ trong tay người kia thoát ra cướp được một con dao mới.

Hai người còn lại, nhìn Trình Mục Dương, càng ngày càng hối hận khi đã vọt vào phòng.

Nếu lúc nãy bọn họ có thể vứt bỏ Mark lại, ít nhất có thể sống thêm vài năm, nhưng bây giờ, cả hai đều không thể trốn thoát. Cho dù không phải chiến đấu vì CIA, họ biết rõ, tuyệt đối không thể thoát được con dao trong tay Trình Mục Dương.

Đây không phải là cuộc chiến đấu cân sức giữa hai bên, chỉ là một người giết và hai người bị giết.

Đỗ đi vào phòng quan sát nhìn thấy một cảnh này thì không thể tin vào hai mắt của mình. Người đàn ông tên gọi Trình Mục Dương này, trươc hệ thống ghi hình của CIA lại có thể giết nhiều người như vậy.

Hành động lần này, chính là Đỗ cùng Mark chỉ huy, dẫn theo tất cả sáu người.

Giờ khắc này, chỉ còn lại Đỗ cùng một người ở bên cạnh hắn, hai người.

“Phòng này có cài thuốc nổ, nếu người của chúng ta đã chết thì lập tức cho kích nổ đi.” Đỗ đưa ra quyết định.

Lời khai của Trình Mục Dương đã lấy được, nhiệm vụ lần này có thể nói là không thất bại. Ít nhất khi nổ bom giết hắn vẫn có đủ chứng cứ để có thể thực hiện bước tiếp theo, đàm phán với Moscow. Trình Mục Dương có quan hệ rất tốt với giới chức Moscow nên tội danh của hắn có thể uy hiếp đến bọn họ.

“Đỗ, có người hỏi, vừa rồi anh đã tắt hệ thống nghe lén đi 2 phút, vì sao vậy?” Người ngồi theo dõi phòng thẩm vấn hỏi hắn, “Bất kì người nào trong quá trình thẩm vấn đều không có quyền tắt hệ thống nghe lén, đây là yêu cầu cơ bản.”

Đỗ vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười cười: “Việc này tôi sẽ tự mình giải thích với bọn họ.”

Nói xong những lời này, ánh mắt nhìn vào những thi thể trên sàn. Máu chảy thành sông, chỉ nhìn hình ảnh thôi cũng khiến người ta ngửi được mùi máu tanh nồng đậm. Cả hai người im lặng.

Trong vũng máu, Trình Mục Dương chống một tay xuống sàn, vất vả đứng lên.

Hắn đi đến trước Mark đang nằm hôn mê, dùng một phương pháp nguyên thủy khóa thân thể Mark kéo đứng lên, sau đó đem dao hung hăng đâm xuống. Trình Mục Dương ngẩng đầu, nhìn về phía máy theo dõi.

Đỗ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Người này, thật đáng sợ.

Hắn nhớ đến nguyên nhân khiến Trình Mục Dương phát cuồng như vậy, cảm thấy sau lưng thật lạnh.

Ngực Đỗ dường như đau đớn, giống như con dao kia là cắm trên tim hắn chứ không phải Mark.

“2 phút sau thì kích nổ, tôi ra bờ biển chờ cậu.” Đỗ phiền chán nắm chặt lưng ghế dựa, sau đó buông ra, hỏi với vẻ lo lắng: “Căn phòng đó có đóng kín không? Trong vòng hai phút sau hắn có thể chạy đến đây hay không?”

“Hoàn toàn đóng kín.” Người kia nhanh chóng thực hiện các thao tác kích nổ.

Đỗ không đợi hắn nói xong, đã chỉa họng súng vào gáy hắn, bóp cò.

Hắn phải mang Nam Bắc đi, đổi người nhà của hắn trở về. Cho nên tất cả những việc mà Trình Mục Dương làm cũng là giúp hắn phần nào.

Đỗ lao ra khỏi phòng theo dõi, đến căn phòng cách vách ôm lấy Nam Bắc chạy ra khỏi căn nhà gỗ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, hắn ôm một cô gái hôn mê chạy trên bờ cát. Bởi vì cát rất mịn nên hắn chạy chậm hơn dự đoán rất nhiều. Tiếng nổ ầm ầm cùng với tiếng sóng biển gào thét, Đỗ đem Nam Bắc che dưới thân, giúp cô chặn những mảnh đá và gỗ bị nổ bay đến.

Không biết bị cái gì văng vào lưng, hắn đưa tay sờ thì bàn tay đầy máu, Đỗ ngồi trên bờ cát nhìn những gì còn sót lại sau vụ nổ. Nam Bắc hôn mê nằm ở bên cạnh, hắn đối với những lời cô nói lúc nãy hận đến mức không thể lóc da rút gân cô, nhưng vẫn phải đồng ý phối hợp, thậm chí trong vụ nổ còn lấy thân bảo vệ cô, chỉ vì cô biết tung tích người nhà của hắn.

Nếu được, cả cuộc đời này hắn không hi vọng gặp lại người của Trình gia cùng Nam gia.

Nhưng mà Đỗ cũng biết, hắn đã giết người của CIA nên hắn nhất định cũng phải “biến mất”, hoặc là phải hoạt động gián điệp cho Anh quốc, cũng có thể giết chết Nam Bắc.

Trong cơn hôn mê, Nam Bắc bắt đầu nghe tiếng mưa rơi.

Tiếng mưa thật lớn nhưng cách một tầng thủy tinh, nghe mông lung không rõ.

Trong phòng không có đèn, cả người cô đều bị trói chặt, miệng bị dán băng keo, tay chân cũng bị cố định. Chắc là đang nằm trên giường, có thể nghe thấy mùi ga trải giường.

Mặc kệ là ở đâu, ít nhất cô không còn ở trong căn phòng kia nữa.

Cô nghĩ hẳn là Đỗ đã thành công.

Đêm tối đen, mưa rơi không ngừng, chỉ có ánh sáng trắng không biết từ đâu ở ngoài chiếu vào.

Cô trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam Bắc không biết bản thân đã ngủ bao lâu, đau đầu kịch liệt. Từng trận đau đớn bắt đầu từ huyệt thái dương lan ra xung quanh, không thể kìm chế, chỉ có thể nhắm mắt lại, một lần lại một lần niệm Bát Nhã tâm kinh.

Đây là cô học được từ ở mẹ, chỉ cần lúc nào phiền lòng tức giận, liền niệm nó để tĩnh tâm.

Không có đường chết, ở bất cứ nơi nào trên thế giới này cũng không có con đường chết. Rời khỏi CIA chính là bước đi giải thoát đầu tiên.

“Quán-tự-tại Bồ-tát, hành thâm Bát-nhã Ba-la mật-đa thời chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá-Lợi-Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.”

Sắc tức là không, không tức là sắc.

Cô nghĩ đến Trình Mục Dương. Không không sắc sắc, sắc sắc không không, hắn thật ra đã hiểu hết những điều này.

Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, khiến cô nhớ lại những tháng ngày tại Bỉ, trí nhớ dần lan rộng, đi đến ngày đầu tiên đó.

Tại ghế ngồi chật chội sau xe, một tay hắn đặt trên tay vịn một tay kia đặt trên đầu gối, bởi vì chân dài, bất đắc dĩ phải nghiêng người kề sát vào cô. Bắt đầu tự nhiên như thế, cô chỉ là muốn nói chuyện phiếm không ngờ rằng hắn lại có thể nói tiếng Trung.

Trình Mục Dương.

Trình Mục Dương.

Ba chữ nãy lướt qua trái tim mang theo hơi ấm nóng rực.

Hy vọng hắn có thể thuận lợi làm xong mọi việc, mà cô cũng có thể trở về Uyển Đinh.

Âm thanh ngoài cửa đánh gãy mọi suy nghĩ của cô, là ngôn ngữ cô không hiểu. Được một lát, đang muốn từ bỏ thì nghe thấy giọng Philippines nói tiếng Anh. Qua đoạn đối thoại cô biết, đây là Manila(thủ đô Philippines).

Đỗ nhanh chóng chứng thực phán đoán của cô.

Hắn tháo băng keo trên miệng cô xuống, đút cô một ít bánh bao, trầm mặc không nói gì, cuối cùng đút cô ít nước, sau đó cũng nói: “Tôi sẽ để cô sống, cho đến khi anh trai cô đưa vợ cùng con tôi đến Anh quốc.”

Đưa đến Anh quốc?

Nam Bắc nuốt nước xuống không nói gì. Một người phản bội CIA, đồng thời lại đắc tội với người Moscow, gia nhập tổ chức tình báo Anh quốc là một lựa chọn không sai.

Sau khi cô ăn xong thì Đỗ dán miệng cô lại.

Hắn đi đến một cái giường khác trong phòng nằm xuống, không gian lại im lặng. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu niệm Bát Nhã tâm kinh trong lòng. Không biết chìm vào giấc ngủ lúc nào, Nam Bắc có một giấc mơ.

Trong mơ là Trình Mục Dương, thiếu niên Trình Mục Dương.

Trình Mục Dương mặc âu phục, trên cổ có chiếc nơ đen nho nhỏ, ánh mắt màu nâu, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại xoắn đến dưới lỗ tai, rất giống búp bê Tây Dương. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, lật xem từng trang kinh phật, một lát sau, ánh mắt cũng dời đi quyển kinh nghiêm trang nhìn về vách tường.

Nam Bắc cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, là một bức đông cung đồ.

Thật đúng là một đứa nhỏ háo sắc.

Cô giống như khán giả mà nhìn hắn chằm chằm, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhìn, nhìn, cứ nhìn như vậy mà trở nên ngây ngốc. Tình yêu này, mặc kệ là ai sa chân vào trước, đều đã định là một đời một kiếp.

—Hết chương 33—

***

Chú thích:

[1] Dịch nghĩa những câu này: Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy. (Tình hình là dịch cũng không hiểu, các bạn quan tâm có thể xem thêm tạiđây).

[2] Bát Nhã tâm kinh Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (phiên latinh từ Phạn ngữ: Prajñā Pāramitā Hridaya Sūtra, Prajnaparamitahridaya Sutra; Anh ngữ: Heart of Perfect Wisdom Sutra, tiếng Hoa: 般若波羅蜜多心經; âm Hán Việt: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh) còn được gọi là Bát-Nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền Tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.

Kinh này được hầu hết các Phật tử tại Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Tây Tạng, và Trung Quốc biết đến và rất thường dùng trong việc đọc tụng.

[3] Dịch nghĩ những câu này: Xá-Lợi-Tử! Thị chư Pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý-thức-giới, vô vô-minh diệc, vô vô-minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc. (Hichic, không hiểu có thể xem lại cái chú thích 1)