Nghe xong câu này, tất cả mọi người ở gần đó ngay lập tức sững sờ, bao gồm cả Hà Vân.

Ban nãy Tô Vũ Phong không tỏ rõ thái độ có nhận cô hay không, nhưng bây giờ lại nói với đám lính thế này, khiến bọn chúng đang hung hăng đến mấy cũng không dám động vào Hà Vân nữa.

Bọn chúng nghi hoặc nhìn Tô Vũ Phong vài giây, thấy anh không đổi sắc mặt, cuối cùng đành ấp úng nói: "Anh Phong, cô gái này hình như… là người anh Kỳ đưa về".

"Thế thì sao?".

Ngữ điệu của anh lạnh khiến tên lính kia cuống quít lùi về sau mấy bước: "Ý của cậu là tôi cướp người của hắn?"

"Không phải anh Phong, em không có ý đó.

Em thấy trời còn chưa sáng, nhìn gì cũng không rõ.

Em sợ anh Phong nhận nhầm người".

"Mắt tôi còn chưa mù".

"Vâng, vâng.

Là mắt bọn em mù.

Em không nhìn ra đó là người của anh Phong, em xin lỗi anh".

Nói rồi, tên lính đó ngay lập tức quay lại, quát những người phía sau: "Chúng mày còn ngây ra đó làm gì, mau thả người của anh Phong".

"Vâng".

Thoát khỏi sự trói buộc của những kẻ đó, Hà Vân ngay lập tức chạy về phía Tô Vũ Phong.

Anh không hề tỏ ra nhiệt tình với cô, cũng không buồn nhìn Hà Vân, nhưng khi cô chạy đến, Tô Vũ Phong mới tiếp tục đi về phía trước.

Hành động này có nghĩa là anh đang cố ý chờ cô.

Tên lính ban nãy thấy vậy, càng sợ làm phật lòng đại ca của Uy Việt nên còn cố nói với theo: "Anh Phong đi thong thả".

Tô Vũ Phong không đáp, chỉ cùng Hà Vân đi thẳng về phía trước.

Đám lính nhìn theo bóng dáng hai người cho đến khi khuất hẳn, xác định Tô Vũ Phong đã đi xa rồi mới thấp giọng bàn tán với nhau: "Anh thấy lạ không? Cái con bé kia rõ ràng là do anh Kỳ đem về.

Mấy hôm vừa rồi còn bị xích ở cây cột trước cửa nhà anh Kỳ, thế mà bây giờ anh Phong lại nói đó là người của anh ấy".

"Đồ ngu này, mày thấy anh Phong thu nhận nô lệ bao giờ chưa?".

Tên kia gườm gườm nhìn về phía ngôi nhà gỗ lớn thứ hai ở Đông Xưởng, hừ lạnh một tiếng: "Anh Phong trước nay chưa bao giờ ra mặt bảo vệ bất cứ ai, cũng không nhận những thứ vô dụng.

Lần này ngang nhiên cướp người của anh Kỳ như vậy, chắc chắn không phải là giỡn chơi đâu.

Ban nãy tao mà dám ngăn cản, đảm bảo tối nay người của Uy Việt sẽ xử lý tao gọn gàng, thậm chí xác cũng chẳng còn cho chúng mày nhặt".

"Nhưng nếu lát nữa anh Kỳ quay lại, không thấy người lại hỏi tội chúng ta thì phải làm sao?"

"Lúc đó cứ nói sự thật, đổ cho người của Uy Việt tự ý thả cô ta.

Khi ấy hai bên đánh nhau, thương tích của ai người ấy tự chịu".

Tên lính mặt mày non choẹt nghe thế, vẻ mặt lo sợ cuối cùng cũng bừng sáng, hắn gật đầu lia lịa: "Em hiểu rồi.

Anh Kỳ với anh Phong trước giờ không ưa nhau, Uy Việt với Cảnh Kỳ đối đầu bao nhiêu năm nay rồi, sau lần này có khi thù mới thù cũ giải quyết cả một thể".

"Biết thế thôi, còn lại ngậm miệng.

Giờ đi tuần tiếp đi".

"Vâng".

Trong khi đó, sau khi rời khỏi bìa rừng, Hà Vân đi theo Tô Vũ Phong đến một ngôi nhà gỗ rất lớn, bên ngoài trông có vẻ đồ sộ chẳng khác gì nhà của Cảnh Kỳ, ở hành lang cũng có rất nhiều đàn em cầm súng canh gác.

Bọn họ nhìn thấy đại ca về thì lập tức cúi đầu chào: "Đại ca".

Tô Vũ Phong gật đầu: "Sắp xếp cho cô gái này một căn phòng".

Mấy người đó theo phản xạ liếc nhìn Hà Vân, thấy cô cả người nhếch nhác, quần áo rách tươm, hơn nữa lòng bàn tay còn dính rất nhiều máu, ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ tò mò và khó hiểu.

Tuy nhiên, bọn họ không dám hỏi nhiều mà chỉ khẽ "Vâng" một tiếng, hơi cúi người làm động tác mời Hà Vân đi theo.

Lúc này, Hà Vân biết Tô Vũ Phong đang bị thương như vậy nên không muốn rời đi, chỉ ngẩng lên nói: "Anh Phong, để tôi xử lý vết thương cho anh trước đã".

"Đại ca bị thương?".

Mấy người đàn em bên cạnh nghe thế cũng giật mình, nhìn kỹ áo của Vũ Phong mới thấy đó là máu chứ không phải mồ hôi thì sốt sắng nói: "Đại ca, anh có sao không?".

"Không sao".

Tô Vũ Phong khoát tay tỏ ý không cần lo lắng, nhưng Hà Vân thấy máu trên người anh càng lúc càng chảy nhiều, sợ không cầm máu kịp thì Tô Vũ Phong chắc hẳn sẽ mất máu mà c.hế.t.

Cho nên cô không bận tâm đến việc anh có đồng ý hay không đã quay sang nói với mấy người đàn em: "Phiền các anh chuẩn bị cho tôi một ít cồn, bông băng, panh inox cùng với kim chỉ khâu.

Vết thương của đại ca các anh là do mảnh vỡ của mìn, chắc là ghim rất sâu.

Nếu không gắp ra kịp thời sẽ mất rất nhiều máu và ảnh hưởng đến nội tạng".

Mấy người đàn ông không biết Hà Vân là ai nên có chút chần chừ, tuy nhiên khi liếc thấy Tô Vũ Phong không có ý phản đối, bọn họ đành gật đầu: "Được, bọn tôi sẽ chuẩn bị ngay".

Trong lúc chờ mọi người chuẩn bị đồ đạc, Hà Vân đi theo Tô Vũ Phong vào bên trong căn nhà gỗ đó, lúc đặt chân vào mới biết nơi đây tuy đầy súng đạn nhưng không gian lại khác hoàn toàn đối với bên Cảnh Kỳ.

Phòng khách chỉ có một bộ bàn trà trông có vẻ đơn sơ, bên cạnh là một tủ sách đựng đầy những cuốn sách cổ, trên nóc có treo một chiếc đầu sói chẳng rõ thật hay giả, ở bệ cửa sổ còn có một bình sen.

Mọi thứ bình dị và ưu nhã khiến Hà Vân phút chốc lầm tưởng đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ bên sườn núi giống như nhà của cô ở Việt Nam chứ không phải là một nơi đầy máu và tội ác như Đông Xưởng.

"Sen Quan Âm".

Giọng của Tô Vũ Phong truyền đến khiến Hà Vân giật mình, quay đầu lại mới phát hiện ra anh đã cởi trần ngồi ở bàn trà từ bao giờ.

Hà Vân có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng anh, nhưng lại sợ Tô Vũ Phong nghĩ mình có tâm tư mờ ám, cuối cùng đành cố tỏ ra thoải mái đáp: "À… Thời tiết ở Bentu không thích hợp để trồng sen, mà ở đây chắc cũng không có loại cây này.

Anh mang từ Việt Nam sang à?"

"Không".

Tô Vũ Phong thờ ơ trả lời: "Nhặt được nó ở hồ nước sau nhà".

"À… Thế mà tôi cứ tưởng anh mang từ Việt Nam sang.

Màu hoa này đẹp lắm, hồi ở Việt Nam tôi cũng thích trồng nhưng cứ trồng cây nào là ch.ế.t cây ấy.

Không nuôi tươi tốt được như anh".

"Người trồng sen phải có tâm trong sạch, bác sĩ đầu óc không trong sáng thì không trồng được đâu".

Nghe đến đây, hai má Hà Vân bất chợt đỏ bừng, trong bụng thầm rủa cái gã này tinh như cú vọ, đôi mắt sắc bén của anh ta chỉ cần nhìn lướt qua đã mổ xẻ được toàn bộ nội tâm cô.

Cơ thể nửa trần của anh ta đầy sẹo nhưng quyến rũ như vậy, cô nhìn quá 3 giây thì cũng có sao đâu chứ?

Hà Vân đang xấu hổ không biết đáp thế nào thì may sao mấy người đàn em bên ngoài lại ôm hộp dụng cụ y tế bước vào.

Cô ngay lập tức nắm lấy cơ hội này, đổi chủ đề nhanh như chớp: "A, có dụng cụ rồi, để tôi kiểm tra vết thương cho anh"

Tô Vũ Phong không thèm nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ngồi nhìn Hà Vân lôi từng món đồ ra khử trùng, sau đó chuẩn bị gắp bi sắt găm trên người ra cho anh.

Ban nãy mặc dù đã dùng súng bắn xuyên qua mìn S-mine, nhưng bi sắt bắn ra quá nhiều, chỉ trong vài giây mà 360 viên trong mìn cùng bắn ra, chỉ trúng 3 viên thế này đã quá nhẹ.

Vậy mà lúc Hà Vân lau máu xong, nhìn thấy ba vết thương sâu hoắm ghim trên khắp sườn anh thì đầu mày vẫn cứ cau chặt lại, còn không quên lẩm bẩm:

"Ba viên, ghim sát sườn, có một viên nếu ghim chệch xuống 2cm sẽ rất dễ xuyên qua phổi".

Cô nhăn mày: "Ở đây điều kiện vật tư y tế không như bệnh viện, lúc gắp ra sẽ rất dễ đụng vào nội tạng, anh ngồi nguyên một tư thế nhé.

Cố đừng nhúc nhích".

"Làm đi".

Hà Vân khẽ gật đầu, sau đó tỉ mẩn dùng panh gắp bi sắt ghim trên người cho anh.

Lần trước gặp nhau cũng là anh bị thương, cô giúp anh gắp đầu đạn, lần thứ hai gặp cũng y như vậy, chẳng thể đếm nổi trên người Tô Vũ Phong có bao nhiêu chiếc sẹo.

Sẹo mới sẹo cũ chồng lên nhau, có những chỗ da thịt còn chưa lành hẳn đã lại bị thương thêm lần nữa, Hà Vân thực sự không hiểu, rút cuộc là cuộc sống của người đàn ông này đến tận cùng là như thế nào.

Tuy nhiên, cô lại biết rất rõ một điều, hôm nay Tô Vũ Phong bị thương là vì cứu cô một mạng, vì cô mà cơ thể anh lại có thêm ba vết thương, Hà Vân cảm thấy bản thân mình nợ Tô Vũ Phong cho nên mọi động tác đều chuyên tâm và nhẹ nhàng.

Thậm chí thỉnh thoảng chọc panh vào sâu quá, nơi đó thuốc tê không thể ngấm vào hết, cô sợ anh đau nên còn cúi xuống khẽ thổi vào vết thương.

Người đàn ông đang cởi trần ngồi yên trên ghế bị hành động này của Hà Vân làm cho khó chịu, anh quay đầu định bảo cô cách ra xa một chút, nhưng lại thấy Hà Vân tập trung đến mức mắt cũng không thèm chớp, cuối cùng nghĩ sao rồi lại thôi.

Cứ như vậy cho đến khi gắp xong ba viên bi sắt và khâu lại, thấy Tô Vũ Phong vẫn ngồi nghiêm nghị tựa như núi, Hà Vân mới khẽ thở hắt ra một hơi rồi nói với anh: "Xong rồi, vết thương hơi sâu nên anh không nên vận động mạnh nhé.

Dễ bị đứt chỉ và chảy máu trong.

Tốt nhất nên dành thời gian nghỉ ngơi".

Tô Vũ Phong xưa nay dù bị thương cũng hiếm có thời gian nghỉ ngơi, nhất là đối với những vết thương cỏn con thế này lại càng không cần phải nghỉ ngơi như lời cô bác sĩ kia nói.

Thế nhưng, không hiểu sao anh lại không muốn thẳng thừng từ chối cô, chỉ im lặng không đáp, sau đó đứng dậy mặc áo sơ mi vào người.

Tô Vũ Phong vừa mặc xong áo sơ mi thì một người đàn em từ bên ngoài vội vã chạy vào báo cáo:

"Đại ca, lô hàng mới chuyển đến quân đội Bentu có vấn đề".

"Có việc gì?"

Người đàn em kia thở hổn hển: "Một nửa số súng lúc mang ra khỏi thùng, mở ra mới biết bị cưa gãy.

Bọn họ nói chúng ta theo phe phiến quân nên cố tình chơi xấu bọn họ.

Đại ca, đại tướng của quân đội Bentu nói muốn gặp anh".

"Trạch đâu?".

Tô Vũ Phong nhíu mày.

"Anh Trạch đang bị quân đội Bentu giữ lại, họ nói anh đến nói chuyện thì họ mới thả người".

"Chuẩn bị xe, bây giờ đến đó"

"Vâng, đại ca".

Tô Vũ Phong ăn mặc chỉnh tề xong thì lập tức đi ra khỏi cửa, Hà Vân muốn nhắc nhở anh lần nữa, nhưng nghe cuộc nói chuyện ban nãy, biết tình hình trước mắt gấp gáp không thể trì hoãn, cuối cùng lại đành thôi.

Có điều, trước lúc Tô Vũ Phong chuẩn bị lên xe rời khỏi Đông Xưởng, anh bỗng nhiên lại liếc thấy bóng dáng của Hà Vân trong gương chiếu hậu, gương mặt của cô lấm lem bùn đất và nhợt nhạt, quần áo trên người rách tả tơi, thậm chí trên cần cổ trắng muốt vẫn còn vương mấy giọt máu vì ban nãy rút bi sắt ra cho anh bị bắn vào.

Tô Vũ Phong ngẫm nghĩ vài giây, sau cùng lại quay sang nói với người đàn em đứng bên cạnh:

"Sắp xếp cho cô ấy căn phòng tử tế một chút".

"Vâng, em biết rồi, đại ca".

Sau khi anh đi khỏi, đám đàn em liền đưa Hà Vân đến một căn phòng ở cuối dãy nhà của Uy Việt.

Nơi này không có người ở nhưng mọi thứ rất gọn gàng sạch sẽ, trên bàn được đặt một khay đồ ăn nóng hổi, sau bức rèm lụa màu xanh còn có một bồn tắm bằng gỗ riêng.

Mặc dù điều kiện vật chất thể bằng Việt Nam, nhưng đối với một kẻ có thân phận thấp kém nhất ở Đông Xưởng như Hà Vân thì đây đã là một sự ban ơn quá lớn.

Cô lịch sự nói cảm ơn bọn họ, sau đó, đợi mấy người đàn em đi rồi, Hà Vân liền đi đến tủ gỗ để tìm quần áo đi tắm, không ngờ mở ra chỉ thấy bên trong có hai bộ quần áo đàn ông.

Ở một nơi hiếm phụ nữ thế này, tìm được đồ phù hợp với giới tính của mình là chuyện chẳng dễ dàng, cô cũng không dám đòi hỏi thêm, chỉ đành cầm hai bộ đồ đó đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong mới thấy cơ thể đã thực sự rã rời, mấy ngày này Hà Vân dường như đã nỗ lực chống đỡ bằng 200% sức lực của mình.

Bây giờ tinh thần có thể buông lỏng, cô cảm thấy mệt mỏi không sao gắng gượng được nữa, ăn một mạch hết khay đồ ăn đó, leo lên giường là liền ngủ say như chết, lúc tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối rồi.

Hà Vân vừa định mở cửa ra ngoài hít thở không khí thì lại gặp mấy người đàn em từ đầu hành lang bên kia đi đến.

Ngủ một giấc xong tinh thần sảng khoái, cô niềm nở chào hỏi:

"Chào mọi người".

"Chào bác sĩ".

Chỉ trong nửa ngày, toàn bộ đàn em từ trên xuống dưới của Uy Việt đều biết đại ca họ không những ngang nhiên cướp người của bên Cảnh Kỳ, còn dặn dò sắp xếp cho Hà Vân một căn phòng tốt nhất.

Tô Vũ Phong trước nay chưa từng làm những điều như vậy nên đám đàn em đều lầm tưởng Hà Vân là người rất quan trọng đối với đại ca mình, không ai bảo ai đều đối đãi rất nhiệt tình với cô: "Bác sĩ ngủ dậy rồi đấy à?".

"À… vâng.

Cảm ơn các anh, cơm ngon lắm, chỗ ở cũng sạch sẽ".

"Không có gì.

Đại ca bảo chúng tôi sắp xếp cho cô chu đáo một chút"

Một người nói: "Đại ca về rồi, anh ấy bảo cô lên nhà chính ăn cơm".

"Vâng, tôi biết rồi"

Hà Vân ngoan ngoãn đi theo mấy người đàn em của Tô Vũ Phong, lúc lên gian nhà chính thì thấy có một mâm thức ăn đầy được bày trên bàn, Tô Vũ Phong ngồi ở vị trí chính giữa, nhàn nhã thưởng thức trà giống như chưa từng bị thương.

Ngồi ở đối diện anh có hai người đàn ông khác, một người trông có vẻ băm trợn, một người trông lại hòa nhã hơn, nhưng khí chất toát ra từ bọn họ lại khiến Hà Vân có thể cảm nhận rõ ràng: đây chính là xã hội đen chính cống, giống hệt với Tô Vũ Phong.

"Chào… các anh".

"Ồ…".

Người đàn ông trông hòa nhã nhìn cô bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thích thú, phấn khích reo lên: "Đây là…".

Anh ta định nói gì đó, tuy nhiên còn chưa kịp dứt lời thì đã bị người đàn ông băm trợn ngồi bên cạnh huých vai, cuối cùng đành ỉu xìu nói: "Đây là bác sĩ mới của Uy Việt à?".

"Uy Việt ấy ạ?"

"À".

Anh ta tốt bụng giải thích: "Ở Đông Xưởng có hai phân nhánh chính, một là Cảnh Kỳ do cái gã bắt cô về đứng đầu, hai là Uy Việt do đại ca tôi đứng đầu.

Giới thiệu với bác sĩ, chỗ này là Uy Việt nhé"

"À vâng.

Tôi mới đến đây, rất vui vì được làm quen với các anh".

Hà Vân chìa tay ra định bắt tay, hai người kia đúng kiểu người nhà võ nên luống cuống mất vài giây, sau đó thậm chí người đàn ông đô con kia còn lau tay vào quần áo mấy lần rồi mới nắm lấy tay cô.

Có điều, bọn họ không khống chế được lực, hoặc là vì luyện võ lâu ngày nên lòng bàn tay rất rắn chắc, khi bắt tay làm Hà Vân đau.

Người đàn ông băm trợn cười to: "Chào...!bác sĩ.

Tôi là Long".

Còn đây là…

Lần này đến lượt anh ta chưa nói hết lời đã bị người còn lại huých vai, nhanh nhảu cắt ngang: "Tôi là Trạch, không phải cá trạch đâu, tên của tôi là Minh Trạch"

Hai người này nói chuyện khiến Hà Vân không nén nổi buồn cười, nhưng cô có thiện cảm đối với bọn họ nên vẫn lịch sự đáp: "À vâng.

Tôi là Vân, tên đầy đủ là Đỗ Hà Vân".

"Tên của bác sĩ đẹp quá".

Minh Trạch niềm nở cười tươi, cũng không để ý đến việc mình bắt tay quá mạnh làm sắc mặt Hà Vân tái mét.

Cuối cùng, Tô Vũ Phong đành phải lên tiếng:

"Thủ tục chào hỏi xong chưa?".

"À… xong rồi đại ca".

Minh Trạch lập tức buông tay Hà Vân rồi ngồi xuống bàn, không quên mời cô: "Mời bác sĩ ngồi".

Hà Vân tủm tỉm ngồi xuống vị trí ngay sát cạnh Long, nhưng cô để ý ở đây vẫn còn trống một chiếc ghế nữa, nhưng không tiện hỏi mà chỉ nói: "Cảm ơn mọi người".

Tô Vũ Phong thường không nhiều lời, anh đặt tách trà sang một bên rồi chậm rãi cầm đũa, lúc này, hai người đàn em thấy đại ca mình bắt đầu dùng bữa thì cũng mới dám cầm đũa lên ăn.

Hà Vân biết mình ở Đông Xưởng thân phận chỉ ngang với nô lệ, được ngồi ăn cùng bàn với mấy người đàn ông này có lẽ đã là một đặc ân quá lớn.

Cô biết điều, lí nhí nói cảm ơn lần nữa rồi dè dặt ăn từng chút.

Minh Trạch thấy cô ăn chậm như vậy thì ngạc nhiên nói: "Bác sĩ ăn đi, ở đây không cần khách sáo".

Anh ta cười cười: "Khách sáo là mất phần đấy".

"Không sao".

Hà Vân cũng cười lại: "Bình thường tôi cũng ăn rất ít".

"À… Mốt bây giờ là phải gầy đúng không? Tôi xem tiktok thấy cô nào cô nấy gầy như que củi, chân còn dài ngoằng nữa.

Bác sĩ không định giảm cân thành cái que đấy chứ?".

"Không đâu, tại vì dạ dày tôi nhỏ thôi.

Các anh cứ ăn đi, không cần để phần cho tôi".

"Vậy chúng tôi không khách sáo nữa nhé".

"Vâng, mọi người cứ ăn tự nhiên".

Hà Vân nhìn hai người bọn họ hùng hục ăn, chỉ lua ba đũa là hết cả một tô cơm đầy, thực sự cảm thấy những người này rõ ràng cùng xuất thân ở Đông Xưởng nhưng lại khác hẳn đám tay chân thô tục bẩn thỉu bên cạnh Vũ Kỳ.

Cô có cảm giác như Long và Minh Trạch tuy có hơi thô lỗ, nhưng bọn họ là người tốt, có thể tin tưởng.

Nhưng còn Tô Vũ Phong…

Nghĩ đến người đàn ông đó, Hà Vân bất giác ngẩng lên nhìn, liền thấy giữa anh và hai người còn lại trên bàn ăn giống như một bức tranh tương phản, nếu không muốn nói thẳng ra là Tô Vũ Phong hoàn toàn khác biệt với hai người kia.

Anh ăn uống rất từ tốn, động tác nho nhã, thậm chí khi ăn còn không phát ra tiếng động, nếu không phải nhìn thấy bộ đồ đen trên người cùng đôi bàn tay chuyên cầm súng nên rất có lực của anh, Hà Vân đã nghĩ người trước mặt chỉ là một người có học thức bình thường chứ không phải một đại ca xã hội đen ở Đông Xưởng.

Một người sống ở thế giới đầy rẫy những thứ trần trụi và bẩn thỉu này, sao lại có thể khác biệt như vậy được chứ?

Mới nghĩ đến đây thì đột nhiên Tô Vũ Phong ngước lên, Hà Vân như làm việc xấu bị phát hiện, lập tức cụp mắt xuống rồi giả vờ ăn uống.

May sao anh cũng không buồn vạch trần cô như hồi sáng mà chỉ liếc một cái rồi thôi.

Cứ như vậy, đợi đến khi mọi người ăn uống gần xong xuôi thì bỗng nhiên ngoài cửa vọng vào mấy âm thanh ồn ào và có cả mấy tiếng bước chân rầm rập.

Giọng của đám đàn em của Tô Vũ Phong vọng vào: "Anh Kỳ…"..