“Lưu Toàn, trong tay còn bao nhiêu bạc?” Vừa tan học, Thiện Bảo vội vàng trở về phòng, một tay vén rèm ngồi xuống, một tay phủi lớp tuyết đọng trên tay áo, Lưu Toàn nhanh nhẹn rót cho y một bát sữa nóng rồi mới nói: “Lại cần dùng đến bạc sao? Không phải hôm trước thầy Chu làm sinh nhật, gia vừa mới tặng một cái nghiên mực sao?” Thiện Bảo khựng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Lần này là cháu đích tôn của thầy Lưu đầy tháng…” Lưu Toàn khổ sở nói: “Gia, từ khi nhập học đến nay, số bạc ít ỏi của chúng ta đã tiêu như nước rồi, còn đâu ra mà dư dả? Theo tôi thấy, đám thầy giáo ở Hàm An cung này thật không ra gì, học phí đã được triều đình chi trả rồi, còn hết lần này đến lần khác đòi hỏi đủ thứ…”

“Lưu Toàn!” Thiện Bảo đặt bát sữa xuống, lạnh lùng nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trong cung không giống như ở nhà, làm gì cũng phải cẩn thận, đề phòng tai vách mạch dừng…” Lưu Toàn liếc nhìn cậu chủ nhỏ tuổi nhưng già dặn trước mặt, lập tức cúi đầu khép nép nói: “Vâng, nô tài nhớ rồi.”

Hai người chủ tớ đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng ồn ào, Thiện Bảo vừa mới đứng dậy, một giọng nói lảnh lót, khoa trương vang lên: “Ôi chao, căn phòng này sao lạnh như hầm băng vậy, từng cơn gió lạnh thấu xương!”

Thiện Bảo nhíu mày khó chịu, liếc nhìn Lưu Toàn, Lưu Toàn hiểu ý, lập tức cúi người tiến lên vén tấm rèm bằng vải nhung đỏ dày cộp chắn gió tuyết cho người vừa đến: “An Thất gia, trời gió tuyết lớn như vậy, ngài còn không quản ngại đường sá xa xôi đến thăm gia nhà chúng tôi, thật là có lòng, để tiểu nhân sai người chuẩn bị nước nóng cho ngài rửa mặt…”

“Ngươi làm nô tài chỉ có lúc này là nhanh nhẹn nhất, thảo nào người ta nói người Bảo Định khôn ngoan lanh lợi, sinh ra là để hầu hạ người khác…” An Thuận vừa cười mắng vừa tiện tay ném cho Lưu Toàn một thỏi bạc nhỏ, “Thưởng cho ngươi đó, hầu hạ gia nhà ngươi cho tốt, Thất gia ta còn thưởng!” Lưu Toàn cười toe toét nhận lấy. An Thuận nghênh ngang đi một vòng quanh căn phòng nhỏ hẹp, lúc thì chê nước chưa sôi, lúc thì chê trà không ngon, cuối cùng gọi Lưu Toàn: “Ngươi đi cùng tiểu thái giám đi theo ta đến Nội vụ phủ, lấy hai chiếc đèn lồng bằng thủy tinh hình sừng bò, đó mới là loại đèn nên thắp trong đêm tuyết – Còn nữa, lấy thêm một cái lò sưởi bằng đồng thau và một ít trà Bích Loa Xuân thượng hạng – cứ nói là ý của ta…”

Ôi chao, đến tận Nội vụ phủ sao? Đi một vòng như vậy chắc phải đến sáng mới về, vị gia này đúng là biết sai khiến người khác, Lưu Toàn vừa khom lưng đáp lời, vừa liếc nhìn gia, Thiện Bảo trên mặt không có chút biến sắc, chỉ thản nhiên nói: “Thất gia khách sáo rồi, tại hạ thấy nơi này đọc sách rất tốt, không thiếu thứ gì – Theo tôi thấy, không cần phải phiền phức như vậy.”

“Không được, không được.” An Thuận xua tay lia lịa, cười nói: “Căn phòng này của các ngươi quá mức sơ sài rồi, nhìn không giống nơi ở của một công tử Bát Kỳ giàu sang phú quý? Sau này mọi người cùng nhau uống rượu ngâm thơ, cũng không tiện tiếp khách.” Thiện Bảo vừa định phản bác, nhưng lại chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu với Lưu Toàn: “Đi đi, về nhanh đấy.”

Đợi Lưu Toàn và tiểu thái giám đi xa, An Thuận liền tự mình leo lên giường, nói chuyện phiếm với Thiện Bảo đang ngồi bên kia bàn, thấy y không mấy quan tâm, liền hết lời khen ngợi: “Tuy huynh đệ ta không đến đây thường xuyên, nhưng ta quan sát thấy, bài tập cưỡi ngựa bắn cung của huynh đều làm rất tốt, tư chất trong số chúng ta là hơn hẳn, kỳ thi hội năm sau, mọi người đều nói biết đâu trong số con cháu Mãn Châu lại xuất hiện thêm một A Quế!”

“So sánh ta với Quế Trung Đường? Thất gia, ngài quá lời rồi, đó là công lao hãn mã, chinh chiến sa trường mười chín năm, được Hoàng thượng đích thân phong là ‘Đương triều đệ nhất tuyên lực đại thần’, sau này sẽ được vẽ tranh treo ở Tử Quang Các, thờ phụng ở Phụng Tiên điện, Thất gia thân phận cao quý, hẳn là biết nói năng cẩn thận.” Thiện Bảo nhẹ nhàng đáp trả, An Thuận cũng tự biết mình lỡ lời, chỉ đành cười trừ. Yên phận được một lúc, hắn ta lại rung đùi, đảo mắt nhìn xung quanh: “Kẻ coi sóc này cũng thật là, sắp xếp cho huynh ở một nơi hẻo lánh, lạnh lẽo như vậy, đúng là lũ nô tài chó mắt xem người thấp! Huynh đệ tốt, hay là ngày mai chuyển đến chỗ ta ở đi, một căn nhà ba gian, lại gần trường học, vừa rộng rãi vừa tiện lợi, tốt biết bao?”

“Không cần đâu, ở đây rất tốt.” Thiện Bảo mỉm cười, thuận tay cầm lấy một quyển sách trên bàn lật ra, thầm nghĩ không biết bao giờ mới có thể đuổi được vị khách phiền phức này đi, An Thuận lại ghé sát người, đưa tay định lật bìa sách, miệng liên tục nói: “Huynh đệ tốt, giờ này rồi mà còn chăm chỉ như vậy sao? Đèn không đủ sáng, cẩn thận hại mắt, để ta chỉnh đèn cho…” Thiện Bảo nhìn hắn ta loay hoay chỉnh tim đèn, vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ đặt sách xuống, nhận lấy cây kim dài trong tay hắn ta: “Để ta làm cho, Thất gia sao lại làm việc này được.”

An Thuận nhìn nụ cười mỉm của y, như bị đóng băng, ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, cây nến bị hất tung lên, rơi xuống đất, hòa vào vũng nước mắt đỏ au – ngọn lửa cũng vụt tắt –

Trong bóng tối, An Thuận đã ôm chặt lấy Thiện Bảo, thở hổn hển nói: “Huynh đệ tốt, huynh có dung mạo như tiên, sao phải chịu cảnh cô đơn một mình? Ta, ta, ta nhớ huynh muốn chết – Huynh thương xót ta đi, từ khi huynh vào đây, ta ngày đêm đều không thể nào quên được huynh!”

Trong đầu Thiện Bảo trống rỗng trong giây lát, sau đó y vùng vẫy kịch liệt: “An Thuận! Ngươi coi ta là hạng người gì vậy!! Đều là học trò của thiên tử, ngươi dám làm càn như vậy sao!”

“Ta không phải, ta là thật lòng yêu thương huynh, tuy ta có được sủng ái, nhưng so với huynh, tất cả đều là thứ yếu! Huynh theo ta, vinh hoa phú quý gì mà chẳng có?!” An Thuận to béo, khỏe mạnh, Thiện Bảo nhất thời không thoát ra được, mặt không biết là tức giận hay mệt mỏi mà đỏ bừng, lại bị An Thuận ôm chặt, kéo quần xuống, sự xấu hổ và tức giận khiến y không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy cổ áo An Thuận đập mạnh vào bàn, An Thuận không kịp đề phòng, trán đập vào cạnh bàn, máu chảy đầm đìa, Thiện Bảo nhân cơ hội đá hắn ta xuống đất, nhanh chóng nhảy xuống giường – An Thuận đưa tay lên sờ, thấy một tay đầy máu tươi, từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng thấy máu bao giờ, liền sợ hãi hét lớn: “Giết người rồi, giết người rồi!!!”

“Im miệng! Nhìn ngươi kìa!” Thiện Bảo chỉnh trang xong quần áo, đã lấy lại bình tĩnh, lúc này cũng không còn giả vờ yếu đuối nữa, “Chuyện này mà ầm ĩ lên, Cửu Cách cách cũng sẽ mất mặt theo ngươi đấy!”

“Ngươi, ngươi, ta muốn trị tội ngươi! Ngươi làm ta bị thương – Ngươi dám làm ta bị thương! Ngươi được lắm!”

“Ta còn muốn hỏi An Thất gia ngươi được lắm đây này!” Thiện Bảo bình tĩnh lại, trong lòng đã có tính toán, y ngồi xuống, cười lạnh nói: “Ngươi dựa vào đâu mà trị tội ta?! Ta vào Hàm An cung, phạm lỗi gì thì cũng phải do Nội vụ phủ xử lý, Thất gia ngươi định khóc lóc mách với quan trên là vì cưỡng bức bất thành nên bị ta đánh bị thương sao? Ngươi đương nhiên cũng có thể dựa vào thế lực gia đình để gây khó dễ cho ta, khiến ta sống không được, chết không xong – Nhưng ngươi định giải thích với Cửu Cách cách như thế nào về lý do ngươi bị ta đánh?! Chuyện này mà ầm ĩ lên, những chuyện xấu xa mà ngươi gây ra ở trường học còn che giấu được nữa sao?!”

An Thuận trừng mắt nhìn y, máu trên trán vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ tay, đầu óc choáng váng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, Thiện Bảo thấy chỉ vài câu nói đã dọa được hắn ta, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nhặt cây nến trên đất lên, thắp sáng lại, An Thuận lúc này mới hoàn hồn: “Ngươi đừng đắc ý, Thiện Bảo, ngươi tự biết tình cảnh của mình, lão tử ngươi đã chết cách đây mười năm rồi, bây giờ ngươi không có quyền, không có thế, chỉ dựa vào một chức quan Tam đẳng khinh xa đô úy[1] để sống qua ngày – Ta nói cho ngươi biết, Thất gia ta không thể ra tay với ngươi một cách quang minh chính đại, nhưng ta nhất định sẽ trả thù ngươi sau lưng!”

Đang nói chuyện thì cửa lớn bỗng nhiên có động tĩnh, tiếp theo là tiếng bước chân chạy, sau đó là giọng nói của Lưu Toàn vang lên từ bên ngoài: “Thất gia, vừa hay ông Tần ở Nội vụ phủ đang trên đường đến chỗ Trần công công ở Cảnh Phúc cung để đưa đồ, nghe nói là ngài cần nên đã chia cho chúng tôi một ít, nhờ phúc của ngài mà tiểu nhân đã không phải đi một chuyến rồi ạ!”

“Cút!” An Thuận không ngờ Lưu Toàn lại quay lại nhanh như vậy, càng thêm tức giận, đứng dậy chỉ vào Thiện Bảo quát: “Chuyện hôm nay sẽ không kết thúc như vậy đâu, ta xem ngươi có thoát khỏi lòng bàn tay của ta hay không!”

“Ta khuyên ngươi nên đắp chăn kín mít, chuyện bé xé ra to làm gì.” Thiện Bảo không thèm nhìn hắn ta, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng, “Nhưng nếu ngươi thực sự muốn làm lớn chuyện, Nữu Hỗ Lộc Thiện Bảo ta xin được tiếp chiêu đến cùng.”

An Thuận tức giận hất tay, ôm trán lao ra ngoài, nhìn thấy Lưu Toàn đang quỳ trên tuyết, hắn ta liền giơ chân đá thêm một cái, đi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, vẫn còn nghe thấy tiếng hắn ta mắng chửi tiểu thái giám bên cạnh.

Lưu Toàn không dám xoa chân, vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cũng không dám khuyên can, chỉ đành dọn dẹp qua loa trong phòng, rồi thở dài nói: “Hắn ta nhất định sẽ không chịu bỏ qua đâu. Không ngờ vào đây rồi mà cũng không tránh khỏi thị phi!”

Trên đời này, làm gì có nơi nào thực sự yên bình – Nếu một người không có quyền, không có thế, đi đến đâu cũng như bèo dạt mây trôi, chẳng thể tự chủ được! Nghĩ đến những cay đắng mà mình phải chịu đựng trong mười năm qua ở nhà và tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, Thiện Bảo không khỏi đỏ hoe mắt, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, chỉ nói: “Sao ngươi lại quay lại nhanh như vậy?”

“Nô tài biết An Thuận này không phải là người tốt, nên đã đề phòng trước, đi được nửa đường thì quay trở lại…”

“Tốt, ngươi làm tốt lắm…” Thiện Bảo cũng không biết nên nói gì, chỉ gật đầu lia lịa, Lưu Toàn nhìn mà trong lòng chua xót, không khỏi quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói: “Nô tài là đứa trẻ đáng thương được lão gia nhặt về khi đến Phúc Châu nhậm chức, nếu không có lão gia và đại thiếu gia thì đã không có Lưu Toàn ngày hôm nay! Mấy năm nay phu nhân và lão gia lần lượt qua đời, người vợ kế của lão gia thì… Gia vì nhị gia, vì gia đình này, đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi…” Nói đến đây, Lưu Toàn không khỏi bật khóc nức nở.

Thiện Bảo im lặng ngồi đó, trên mặt không biết là vui hay buồn, chỉ có sự tê liệt, một lúc lâu sau mới nói: “Đứng dậy đi, đừng khóc nữa, đường đời còn dài, chúng ta phải tiếp tục bước tiếp.”

Mấy ngày sau, mỗi ngày đến trường, Thiện Bảo đều phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng An Thuận sau đêm hôm đó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn như thường lệ, cùng đám con cháu quý tộc thân thiết với hắn ta vênh váo đi qua, nhìn thấy y cũng chỉ liếc mắt, cười nhạo. Nhưng Thiện Bảo vẫn không dám lơ là, y quá hiểu rõ bản tính thù dai, nhớ lâu của những đứa con nhà giàu có này, thầm nghĩ An Thuận dù sao cũng không thể nào không kiêng nể gì, trong trường học, hắn ta dù sao cũng phải có vài phần kiêng dè, bản thân muốn đấu với hắn ta thì nhất định phải nắm được điểm yếu của hắn ta – Nói đến người mà An Thuận thực sự sợ, đó chính là học sinh nhỏ tuổi nhất Hàm An cung – vị công tử thứ tư nhà Phú Sát, con trai út của Phó Hằng, Thừa tướng, được phong tước nhất đẳng Trung Tương công. Chưa kể đến việc cô ruột của hắn là Hiếu Hiền hoàng hậu được Hoàng đế Càn Long hết mực kính trọng, sau khi bà qua đời, Hoàng đế Càn Long đã để tang ba năm, thường xuyên đến Dụ Lăng tế lễ, tưởng nhớ, đến nay vẫn còn rất thương tiếc – Chỉ riêng việc gia tộc Phú Sát giàu có, quyền thế ngập trời, cha nắm giữ triều chính, anh cả Phúc Linh An trấn giữ Vân Nam, là vị quan lớn nắm giữ binh quyền, anh hai Long An năm Càn Long thứ ba mươi hai kết hôn với Hòa Thạc Hòa Gia công chúa, được phong làm Đa La Ngạch phò, tam ca Khang An, từ nhỏ đã được Càn Long nuôi dưỡng trong cung, đối xử như con ruột, Càn Long từng khen ngợi “Ngựa chiến ngàn dặm của nhà ta”, tương lai hiển hách chỉ là chuyện sớm muộn – Vì vậy, Phúc Trường An tuy chỉ mới mười tuổi, nhưng lại là người được nuông chiều, kiêu ngạo nhất, luôn coi thường người khác. Ngay cả khi hắn nghịch ngợm, quậy phá, cũng không ai dám đến nhà họ Phú Sát để mách tội.

Ngày đầu tháng, theo lệ, thầy tổng quản sẽ giảng dạy Thập tam kinh. Thầy tổng quản Hàm An cung khác với thầy tổng quản Thượng Thư phòng, thầy tổng quản Thượng Thư phòng dạy dỗ các hoàng tử, phải là bậc đại nho, người nổi tiếng trong thiên hạ mới có thể đảm đương chức vụ “Đế sư”, còn thầy tổng quản Hàm An cung chỉ cần phẩm hạnh tốt, học vấn uyên bác, xuất thân từ Hàn lâm, những thứ khác không yêu cầu cao, vì vậy, Ngô Tỉnh Lan từ khi được bổ nhiệm vào Hàn lâm năm Càn Long thứ hai mươi tám, luôn tự cho mình là tài giỏi, ngày ngày mong muốn được làm “Đế sư” để lưu danh muôn thuở, không ngờ không được làm thầy của vua, lại bị đày ở Hàm An cung sáu năm, trong lòng có chút thất vọng khó nói nên lời.

“Hôm nay chúng ta sẽ học về – ‘Thiên thừa chi quốc’[2], câu này trích trong Luận ngữ. Tử lộ – Thiên thừa chi quốc, nhi gia chi dĩ sư lữ, tuy đại, tất có sở hoạch; hoạch chi tại nguy, bất khả bất phòng dã.”[3] Ngô Tỉnh Lan vuốt chòm râu ngắn, lắc đầu ngâm nga xong, “Mỗi người làm một bài luận, thời gian một nén nhang.”

Chủ đề này ít nhất cũng đã được học qua vài lần rồi, mọi người vừa lắc đầu cười thầm, vừa chấm mực viết, Ngô sư phụ này rất cổ hủ, ai cũng không muốn đắc tội với ông ta.

Thiện Bảo chép đề xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phúc Trường An ngồi bàn trên, đang cầm một chiếc hộp sứ nhỏ, dùng cọng cỏ lau trêu chọc con dế mèn, thi thoảng lại cười khanh khách, Thiện Bảo hơi nhướng mày, trong lòng nảy ra một kế, đặt bút xuống, mỉm cười.

Chẳng mấy chốc, bài luận đã được thu thập đầy đủ, Ngô Tỉnh Lan cẩn thận đọc từng bài một, đột nhiên sắc mặt thay đổi, đập bàn tức giận nói: “Bài luận này là của ai?! Chủ đề ‘Thiên thừa chi quốc’ trang nghiêm như vậy, mà lại đối đáp bằng câu ‘Mạc xuân giả, xuân phục ký thành, quan giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ kỳ, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy.’[4] lạc đề, gượng ép như vậy! Thật là, thật là hồ đồ! Ai là người viết bài luận này?!”

Phúc Trường An mím môi cười, đặt hộp đựng dế xuống, trên khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo lộ rõ ​​vẻ đắc ý: “Thưa thầy, làm văn không yêu cầu phải theo khuôn mẫu bát cổ, chỉ cần hợp tình hợp lý là được rồi ạ?”

Trong lòng Ngô Tỉnh Lan đã sớm căm ghét Phúc Trường An ngỗ ngược, vô lễ, chỉ là ngại thân phận của hắn nên không dám nói gì, lúc này cũng đoán được “bài luận” như vậy chỉ có tiểu tổ tông này mới dám viết ra, trong lòng tính toán nhất định phải nhân cơ hội này để trị tội hắn, vì vậy nghiêm khắc nói: “Còn dám nói bậy bạ, xuyên tạc gì nữa!! ‘Thiên thừa chi quốc’ là đề thi do Thái Tổ Hoàng đế đích thân ra, là lời vàng ngọc của bậc đế vương, vậy mà hôm nay lại có người viết ra những lời như vậy, đúng là tội đại bất kính! Có lỗi với Hoàng thượng, có lỗi với thầy, ta nhất định phải bẩm báo chuyện này lên trên, xem Hoàng thượng có thánh ý gì!”

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, lúc này mọi người mới biết Ngô sư phụ thực sự muốn làm lớn chuyện, nếu thực sự bẩm báo lên trên, với tính cách luôn tôn kính Thái Tổ Khang Hy của Hoàng thượng, cộng thêm tội danh coi thường thầy giáo, thì hình phạt gì cũng là nhẹ, nếu bị đuổi khỏi Hàm An cung, thì mới gọi là mất mặt. Phúc Trường An trong lòng cũng có chút lo lắng, vội vàng nhìn xung quanh, hy vọng có người đứng ra nhận tội thay mình, không ngờ những kẻ trước đây vây quanh cậu ta, luôn miệng gọi “Tứ gia”, lúc này đều cúi đầu im lặng hoặc nhìn trái nhìn phải, Phúc Trường An trong lòng vừa tức giận vừa hối hận, dù sao tuổi còn nhỏ, bảo hắn đứng ra nhận lỗi thì cậu ta không có dũng khí đó, hơn nữa chuyện này mà đến tai Hoàng thượng, a mã, ngạch nương, thì còn mặt mũi nào nữa!

Đang lúc nóng ruột như lửa đốt, không biết làm sao, thì bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thưa thầy, bài luận đó là do học sinh viết.”

Ngô Tỉnh Lan trợn tròn mắt, không ngờ Thiện Bảo, người luôn khiêm tốn, ôn hòa, lễ phép, am hiểu kinh sử tử tập, lại đứng ra nhận tội thay người khác.

“Những lời này là do học sinh viết, nhưng học sinh không cho rằng đó là những lời bậy bạ…” Thiện Bảo thản nhiên đứng dậy nói, “Câu ‘Thiên thừa chi quốc’ là do Tử Lộ nói, còn Khổng Tử chỉ ‘cười thầm’, bởi vì ‘Làm việc nước bằng lễ, lời nói không nhường nhịn, vì vậy ta cười ông ta’, là châm biếm Tử Lộ tự cho mình là tài giỏi, muốn nắm quyền cai trị đất nước nhưng lại không làm được ‘lễ phép, khiêm nhường’, khiến người đời cười chê – Còn điều mà thánh nhân cuối cùng ‘thở dài nói’ là câu ‘Mạc xuân giả, xuân phục ký thành, quan giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ kỳ, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy’ của Tăng Tử – cho rằng phong thái tao nhã, hơn hẳn ‘Thiên thừa chi quốc’ rất nhiều – Sống trên đời, an nhàn tự tại còn hơn là có tham vọng lớn mà không có tài năng, thật nực cười, con người ta bất kể thân phận địa vị, tuổi tác như thế nào, đều không thể vượt qua hai chữ danh lợi – Ý của học trò là như vậy. Học trò nghĩ muốn tìm một cách giải thích khác cho đoạn Luận ngữ này, cũng có ý mượn chuyện nhỏ để nói chuyện lớn, không trái với ý của Khổng Tử. Nếu thầy cảm thấy bài luận của học sinh nông cạn, thô thiển, cứ việc chỉ dạy, sửa chữa, nhưng nếu nói học trò có ý bất kính với Thái Tổ Khang Hy thì tuyệt đối không có chuyện đó!”

Một tràng dài hùng hồn nói xong, mọi người đều sững sờ, Ngô Tỉnh Lan càng tức giận đến run người, biết rõ chang ngụy biện, nhận tội thay người khác, còn ám chỉ mình “có tham vọng lớn mà không có tài năng”, nhưng lại không thể phản bác lại lời nào, nhưng muốn bỏ qua như vậy thì không thể nào được, vì vậy ông ta cầm thước gõ mạnh xuống bàn, quát: “Cho dù ngươi không có ý bất kính với Thái Tổ, nhưng lại công khai xuyên tạc, lấy lòng người khác, làm loạn triều cương, là tội không thể chối cãi! Ta không trách phạt ngươi, thì làm sao lập lại trật tự, nghiêm minh kỷ cương?!”

Thiện Bảo bị mấy tiểu thái giám xô đẩy đi, Phúc Trường An trong lòng thắt lại, bất giác đứng bật dậy, nhìn theo bóng lưng y…
[1] Khinh xa đô úy: Chức quan võ chỉ huy kỵ binh hạng nhẹ.

[2] Nguyên văn: Thiên thừa chi quốc, nhi gia chi dĩ sư lữ, tuy đại, tất có sở hoạch; hoạch chi tại nguy, bất khả bất phòng dã.

Dịch nghĩa: Nước có nghìn cỗ xe mà đem quân đi đánh nước khác, dù thắng cũng bị tổn thất; tổn thất ấy ở chỗ nguy hiểm, không thể không phòng bị.

[3] Nguyên văn: Thiên thừa chi quốc, nhi gia chi dĩ sư lữ, tuy đại, tất có sở hoạch; hoạch chi tại nguy, bất khả bất phòng dã.

Dịch nghĩa: Nước có nghìn cỗ xe mà đem quân đi đánh nước khác, dù thắng cũng bị tổn thất; tổn thất ấy ở chỗ nguy hiểm, không thể không phòng bị.

[4] Nguyên văn: Mạc xuân giả, xuân phục ký thành, quan giả ngũ lục nhân, đồng tử lục thất nhân, dục hồ kỳ, phong hồ vũ vu, vịnh nhi quy.

Dịch nghĩa: Chiều xuân, ta cùng lũ trẻ mặc áo xuân ra tắm suối Nghi, hóng gió trên đài Vũ Vũ, ca hát rồi trở về.