Vân Anh sợ mọi chuyện còn chưa đủ loạn, nên cô ta chen miệng vào khiêu khích:

- Anh Hùng ơi, anh nói chuyện với bác như thế là hỗn láo đấy. Mau xin lỗi bác đi, trên đời này làm gì có ai thương con hơn mẹ chứ?

Hùng nghe chói tai, trợn mắt quát ngược lại cô ta:

- Cô im đi, chỗ này không đến phiên cô lên tiếng.

Mặt Vân Anh ngắn tũn lại, phụng phịu bỏ ra ngoài. Hùng chẳng thèm liếc mắt chạy vào phòng kéo cái vali bỏ đi thẳng. Mặc kệ sau lưng tiếng chửi bới không ngớt của mẹ chồng tôi:

- Các người đã vừa lòng chưa? Giờ thì đến lượt các người rồi đấy.

Chú già gật đầu đồng ý luôn:

- Được thôi. Coi như đây là lần cuối cùng tôi nghe theo lời bà.

Tôi không biết trong đầu chú già có những tính toán gì, mà thái độ mấy hôm nay của chú khác lạ lắm. Kéo tay tôi lên phòng thu dọn quần áo của hai vợ chồng bỏ vào hai cái vali rất to:

- Chúng ta dọn ra ngoài ở thật sao? Chú tin vào bản di chúc đó à?

- Có nhiều chuyện bây giờ tôi chưa thể nói rõ ràng cho e hiểu được, nhưng mong rằng e sẽ tin tưởng tôi.

- Thực ra tôi chẳng luyến tiếc gì căn nhà này đâu. Chỉ hơi tò mò một chút về quyết định của chú thôi. Nhưng giờ chú đã nói thế rồi, tôi sẽ chọn tin tưởng chú đến cùng.

Chú già bất ngờ vươn tay kéo tôi vào lòng, vỗ vỗ lên lưng tôi thì thầm:

- Cảm ơn em.

Nửa tiếng sau chúng tôi xuống nhà mang theo đống đồ dùng cá nhân. Mẹ chồng cười đến sáng lạn:

- Đây chính là kết cục của bọn mày khi đối đầu với tao.

Tôi bĩu môi cãi lại vài câu cho đỡ tức:

- Bà cứ chờ đấy. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, tất cả những việc xấu xa bà làm sớm hay muộn cũng bị bại lộ thôi.

- Lúc đấy hãy hay. Tao chỉ biết bây giờ chúng mày phải cút khỏi đây.

Chúng tôi vừa bước lên xe thì bà ta lại sai chị Diệu mang muối ra giải khắp cổng, như xua đuổi thứ gì bẩn thỉu ghê tởm lắm. Trên đường đi tôi nhìn trộm chú già vài cái, góc nghiêng thần thánh tôi càng bị nhan sắc của chú mê hoặc. Khi bị phát hiện thì lại quay mặt đi trốn:

- Em nhìn đủ chưa?

Tôi tảng lờ giả vờ giả vịt, chú hỏi một đằng tôi trả lời một nẻo:

- Trời mùa thu mà nắng thế chú nhỉ?

Chú già bật cười thành tiếng, đưa tay cốc nhẹ vào đầu tôi:

- Ơ kìa, lại còn học ở đâu cái thói giả nai thế?

- Học trên tivi đấy. Chú cũng biết tôi thông minh lắm mà.

- Tôi phát hiện ra điều này kì lạ lắm nhé, khi biết tôi không được thừa kế công ty em có vẻ dửng dưng nhỉ? Không thích làm phu nhân tổng giám đốc à?

Tôi ngồi thẳng người quay sang chú già nói rất nghiêm túc:

- Không. Tôi chẳng cần phu nhân, đại nhân gì hết. Quan điểm hạnh phúc của mọi người như thế nào tôi không biết, nhưng đối với bản thân tôi chỉ cần sống đơn giản bên cạnh người mình yêu là được rồi. Tiền bạc tất nhiên phải có nhưng không cần quá nhiều. Danh phận địa vị hão huyền tôi càng không mơ đến.

- Giỏi lắm. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao mình bị e quyến rũ rồi.

- Chú đừng điêu nhé, ai quyến rũ ai chứ? Chú đừng quên tôi kém chú 9 tuổi đấy.

Mặt chú cau lại, hiển nhiên quan tâm tới vấn đề này:

- Em nói vậy là có ý gì? Chê tôi già phải không?

Tôi tự nhiên lại nổi chút hứng thú muốn trêu chọc:

- Đâu có. Đấy là chú tự thừa nhận mà sao lại đổ lên đầu tôi? Mặc dù chuyện đó cũng không sai sự thật 😁

- Tôi chịu thua em luôn, không cãi lại nổi. Con gái con đứa gì chẳng có chút nữ tính nào. Tôi già nhưng tôi mặn nà được chưa? 😉

Bản thân khi nghe xong câu này, tôi cười như nắc nẻ. Bình thường tôi biết chú rất giỏi trong giới kinh doanh, nhưng nay nghe chú đối đáp ngược lại tôi cũng đầy thú vị:

- Thế mà nãy bảo không cãi lại được tôi cơ. Hai chữ "nói xạo" hiện rõ lên mặt chú rồi kìa.

Chú cực kì phối hợp đưa tay sờ nhẹ lên mặt, hỏi một câu ngây ngô vô số tội:

- Chỗ nào?

Tôi vỗ nhẹ vào tay chú một cái, tự nhận bại trận đầu hàng trước con cáo già này thôi:

- Không đùa giai nữa, giờ chúng ta đi đâu đây?

- Bó tay với em luôn, đi cả gần tiếng trời mới nhớ ra hỏi giờ mình đi đâu.

- Trước lúc cưới bố mẹ có cho tôi một căn nhà, giờ vẫn đang để trống hay mình dọn tạm đến đó được không?

- Không

Câu trả lời dứt khoát của chú già, làm tôi có chút nghĩ ngợi:

- Sao thế? Chú ngại chuyện gì à?

- Không phải tôi ngại, mà mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Tôi muốn chúng ta đến ở nhà của mình. Em hiểu ý tôi nói không? Là nhà của em và tôi đó, chứ không phải tạm bợ ở đâu hết.

Tôi nghe chú nói vẫn mông lung mơ hồ lắm:

- Nhà nào?

- Giờ tôi có nói e cũng không hiểu đâu. Thôi ngồi im đấy sắp đến nơi rồi...