Trâm gật đầu đưa bàn tay thon gọn sơn móng đỏ chói, bưng cốc nước còn lại lên giọng điệu giả lả:

- Em đừng khách sáo với chị như vậy, chị ngại lắm. Toàn người một nhà với nhau mà, chị đi công tác có mua quà cho em và chị Hà đấy tí nữa lên phòng chị chị đưa cho nhé.

Mẹ chồng cười cười, có vẻ như bà ấy hết sức vừa lòng với thái độ của Trâm:

- Con đi công tác kí được hợp đồng đã vất vả lắm rồi, còn mua quà cáp làm gì cho tốn công lại còn tốn kém?

- Dạ không ạ. Con tiện đưa khách hàng đi mua sắm, nên mua thêm cho em Mai vài món đồ bình thường thôi. Con thấy em cũng hơi ít quần áo, dù sao con dâu của mẹ cũng không được làm mất mặt nhà họ Giang chứ..

- Chỉ có con là hiểu mẹ thôi. Nhà họ Giang có đứa con dâu như con, cũng gọi là may mắn. Thôi Trâm đã nói vậy rồi, tí nữa Mai lên phòng chị lấy đồ nhé. Nhớ lời mẹ dặn đấy, mặc gì làm gì cũng phải cân nhắc kĩ càng đừng để mất mặt mẹ. Mấy cái bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, con cũng đừng mặc nữa bảo chị Trâm chỉ cho mấy cách phối đồ.

Tôi thấy Mai đứng im chịu trận, người ngoài nhìn vào khéo họ tưởng Mai chỉ là giúp việc thôi chứ làm gì có giống con dâu của một gia đình giàu có. Trong mắt mẹ chồng chắc chỉ có mình Trâm, mới đủ khí chất và thần thái làm con dâu của bà. Còn tôi và Mai đều là dạng con gái tầm thường, bất cứ lúc nào cũng có thể làm mất mặt nhà họ Giang...

Vào trong bếp tôi để ý thấy mắt Mai rưng rưng, khuôn mặt không còn chút khí sắc nào:

- Em ốm à?

- Em không sao chỉ bị cảm qua loa thôi, chị đừng lo.

- Bị cảm thì lên phòng nghỉ ngơi đi việc ở dưới đây để chị làm cho.

- Không được đâu. Tí nữa còn phải chuẩn bị cơm tối, lách cách nhiều món lắm em sợ chị chưa quen...

Tôi rót cho Mai cốc nước lọc, rồi tự tin vỗ nhẹ vào ngực mình:

- Gì chứ mấy việc này chị lo được, còn có chị Loan giúp đỡ nữa cơ mà.

- Vậy em lên đó có gì chị không biết thì cứ gọi em xuống nhé, đừng làm bừa không mẹ chửi đấy.

- Okii..Chị biết mà, em cứ nghỉ ngơi đi..

Dứt lời tôi đẩy Mai ra khỏi phòng bếp, còn bản thân thì tự giác đi nhặt rau rửa thịt. Chị Loan cũng xúm vào làm cùng tôi.

Đến khoảng 6h tối mọi người về đông đủ, tôi dọn hết đồ ăn dọn ra bàn. Mẹ chồng không thấy Mai đâu, mới hỏi chị Loan:

- Cái Mai đi đâu rồi? Sao giờ còn chưa thất mặt mũi đâu?

Chị Loan len lén nhìn tôi mẹ chồng hắng giọng lạnh lùng:

- Có gì thì chị nói nhanh đi..

- Cô Mai bị cảm đang nằm trên phòng, để tí nữa tôi lên gọi cô ấy xuống ăn cơm

- Chị lên gọi luôn đi, còn đợi đến bao giờ nữa?

Mai lật đật bước xuống đứng trước mặt mẹ chồng:

- Con xin lỗi mẹ...

Còn chưa nói hết câu, mẹ chồng đã chen ngang:

- Con bị ốm à? Có cần gọi bác sĩ đến không?

- Dạ không cần đâu, con chỉ bị cảm nhẹ thôi.

Trâm từ trong bếp đi ra cũng nhẹ giọng hỏi thăm:

- Hay em cứ nghe lời mẹ để bác sĩ đến khám xem sao, chứ sức khỏe bản thân không coi nhẹ được đâu.

- Em không sao thật mà chị, tí nữa em uống liều thuốc cảm là đỡ ngay thôi..

Dứt lời cũng là lúc cả nhà tập trung đông đủ, cùng ngồi xuống bàn ăn nhưng hôm nay chú già đi tiếp khách nên cái ghế ngay cạnh tôi phải để trống.

Mẹ chồng bắt đầu khen ngợi chiến tích của Trâm, gắp vào bát cô ấy con tôm to nhất:

- Ăn nhiều lên con, đi công tác có 1 tuần mà nhìn người gầy hẳn đi..

Trâm cười sáng lạn:

- Con vẫn 48kg mà mẹ.

- Mẹ nhìn con hốc hác lắm, có phải công việc căng thẳng quá không?

- Dạ không. Hôm đầu tiên con vào tuy gặp chút rắc rối nhưng cuối cùng cũng giải quyết xong, hợp đồng đã có đầy đủ chữ kí của hai bên. Đơn hàng con cũng gửi email cho anh Huy rồi, chỉ hai ba hôm nữa là họ chuyển khoản tiền cọc cho mình thôi.

- Con làm tốt lắm, giờ mẹ đã hiểu lí do vì sao bố lại tin tưởng giao những công việc quan trọng cho con...

Bố chồng kí được hợp đồng lớn thì vui ra mặt:

- Thôi cả nhà ăn cơm đi, chuyện công việc để sau hãy nói. Thực lực của cái Trâm như nào, mọi người cũng rõ cả rồi..

Tôi ngồi im nghe không dám lên tiếng, thầm đánh giá về con người Trâm. Đúng kiểu phụ nữ hiện đại, gia đình giàu có bản thân tài giỏi chẳng kém gì đàn ông. Hình như tất cả ưu điểm của phụ nữ đều tụ tập trên người cô ấy...

........

Kết thúc bữa ăn mọi người ai về phòng nấy, chỉ còn mỗi Mai và mẹ chồng ngồi lại nói chuyện. Tôi nằm trằn trọc trên giường định lôi điện thoại ra chơi game, thì phát hiện để quên dưới bếp. Mở cửa bước xuống cầu thang, tôi không có ý nghe trộm nhưng mẹ chồng nói to quá hình như bà đang rất tức giận. Còn bên kia Mai chỉ cúi đầu rất sâu, không có phản ứng gì:

- Con và thằng Hùng có chuyện gì giấu mẹ không?

- Dạ không. Bọn con không có chuyện gì đâu.

- Thế hai đứa bao giờ đi thụ tinh lần tiếp theo?

- Con không biết, anh Hùng vẫn chưa quyết định ạ.

- Con là vợ nó, lại không làm tròn trách nhiệm sinh nở khó khăn đi thụ tinh 2 lần rồi vẫn không có kết quả còn không biết khuyên nhủ chồng à? Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, nhà họ Giang cần phải có người nối dõi tông đường. Vợ chồng thằng Huy mải làm ăn thì mẹ không nói, nhưng còn con sao cứ để mẹ phải đau đầu thế?

- Con xin lỗi mẹ..

- Mẹ không cần con phải xin lỗi, con nên nhớ gia đình mình họ gì và con là ai?

- Lần này con sẽ cố gắng..

- Mẹ không còn gì để nói với con nữa, các con tự biết đường mà tính toán với nhau. Đừng ép mẹ phải làm những chuyện trái với lương tâm, sau này nghĩ lại ai cũng oán hận nhau.

- Vâng ạ..

Cánh cổng "cạch" một tiếng đèn xe chiếu thẳng vào nhà. Tôi nhìn ra thấy chú già vừa đi làm về, vẫn phong thái lạnh lùng có chút bất cần như mọi ngày. Nhớ về trận say xỉn tối qua, mặt tôi bất giác nóng lên chạy tọt vào trong phòng không cả dám xuống lấy điện thoại nữa.

10 phút sau đến lượt cánh cửa phòng tôi bị đẩy ra dứt khoát. Tôi trốn tránh ánh nhìn dò xét của chú già, giả vờ giả vịt nhắm chặt mắt lại:

- Chưa tỉnh à?

Tôi vẫn cố chấp không trả lời, thì nghe thấy tiếng nói đều đều:

- Đây có phải điện thoại của nhóc không? Không muốn nhận à?

Đi đến gần cửa sổ, chú già còn cố tình nói to hơn:

- Không cần thì vứt đi, chứ để làm gì cho chặt phòng?

Lúc này tôi có muốn giả vở thêm nữa cũng không được. Ngồi bật dậy mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào tay ông chú:

- Điện thoại của tôi đấy, chú đừng vứt đi.

- Sao nãy giờ nhóc không nói gì? Tôi còn tưởng nhóc ngủ rồi cơ.

- Thì tại tôi sợ chú.

Ông chú nhếch mép lên cười khó hiểu:

- Tôi có ăn thịt nhóc đâu mà phải sợ. Tối qua ai to mồm muốn làm đại ca bang phái chống lại mẹ chồng cơ mà. Nay lá gan ấy trốn đi đâu mất rồi?

Tôi ngại quá quay mặt đi hướng khác, không dám nói nhiều:

- Chú trả điện thoại cho tôi trước đi.

- Này...

Ông chú chìa cái điện thoại ra trước mặt tôi, giọng điệu bình thản:

- Của nhóc đây

Tôi cúi đầu lí nhí:

- Cảm ơn chú..

- Có mỗi thế thôi à, chuyện tối qua có muốn giải thích gì với tôi không?

- Tôi xin lỗi..

Nụ cười nửa miệng càng lúc càng nở rộ trên khuôn mặt chuẩn chỉnh của ai kia, làm tôi lúng túng không biết phải nói thế nào cho hợp lí, chỉ dám lắp ba lắp bắp vài câu:

- Tại bạn tôi có chuyện buồn, nên chúng tôi mới rủ nhau đi giải tỏa strees thôi.

- Giải tỏa đến nỗi quên cả đường về nhà, thì tôi thấy nhóc cũng đỉnh thật...

Nói hết câu chú già cũng chẳng đợi tôi trả lời, mà bước vào phòng tắm luôn. Tôi trầm ngâm nhìn theo, rồi khẽ thở dài. Đang quen lối sống tự do, tự tại đùng một cái vướng vào hôn nhân, thực lòng tôi vẫn còn bỡ ngỡ lắm. Sinh ra ở vạch đích tiền bạc tôi không phải lo, nhưng vấn đề tình cảm chính bản thân tôi nhiều lúc cũng không tự mình quyết định được đâu...

Một lúc sau đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì thấy chú già khoác cái choàng tắm đi ra, tóc trên đầu vẫn còn ướt nhẹp:

- Tôi biết mẹ khó tính, nhưng không phải hạng người đen trắng lẫn lộn. Nhóc muốn yên ổn trải qua 2 năm này, thì nhất định phải học được chữ nhịn. Tôi có thể bênh nhóc, không chấp dăm ba chuyện điên khùng nhóc làm, nhưng thân phận của nhóc bây giờ vẫn là con dâu cả nhà họ Giang.

Tự dưng nghe lão nói, tôi lại thấy tủi thân. Danh phận con dâu trưởng đâu phải là ước muốn của tôi, mà hở tí lại lôi ra nói này nói nọ? Gả vào gia đình truyền thống lắm khuôn phép, nhiều quy tắc tôi đã bức bối lắm rồi. Cả ngày nghe mẹ chồng dạy dỗ, đến tối muốn ngủ ngon một giấc cũng không yên càng nghĩ tôi càng uất ức. Cuối cùng không chịu được, mới cau có gắt nhẹ:

- Chú không cần nhắc tôi vẫn nhớ mình là dâu trưởng nhà họ Giang. Làm gì ăn gì cũng phải suy nghĩ trước sau. Nhà chú bề thế tôi không có quyền lên tiếng được chưa? Từ mai tôi sẽ im, sẽ nhịn cho chú vừa lòng.

Chú già nghe tôi ăn nói nhăng cuội, thì có vẻ bất ngờ lắm nhưng tôi mặc kệ. Ai bảo chọc tôi trước làm gì. Tính tôi trước giờ vẫn vậy, việc gì khiến tôi uất ức là tôi phải cố gắng cãi lại vài câu cho đỡ "nội thương trong người"

Còn về phía ông chú kia chỉ nhìn tôi chằm chằm, để tôi tuôn ra hết mấy lời khó chịu trong lòng rồi mới nhẹ nhàng đáp lại:

- Tôi không có ý đó.

- Vậy ý chú muốn tôi làm gì?

- Nhóc không cần làm gì cả, trước khi lấy tôi nhóc sống thế nào thì bây giờ cứ sống như vậy, nhưng trước mặt mọi người trong gia đình nhóc phải cẩn thận hơn. Tôi bảo nhóc học chữ nhịn, không phải để chịu thiệt thòi mà muốn nhóc hiểu rõ nhà tôi không đơn giản như trong tưởng tượng của nhóc đâu. Lời hứa trả tự do cho nhóc 2 năm sau, tôi nhất định sẽ thực hiện chỉ cần nhóc đừng cản trở mục đích cuối cùng của tôi là được.

Từng câu chữ từng chữ của chú già tôi nghe không sót tí nào. Không biết tại sao hôm nay lại nói với tôi nhiều như thế? Ban đầu tôi cứ tưởng hắn bắt tôi học chữ nhịn để phục vụ mẹ chồng, nên tôi mới có phản ứng gay gắt như vậy. Còn bây giờ thì tôi cũng ngầm hiểu ra mục đích sâu sa trong lời nói của hắn ta là gì.

Bố tôi vẫn hay gọi điện dặn dò rất kĩ, chú già không phải dạng người tầm thường dễ qua mặt đâu. Hơn nữa tham vọng của hắn cũng không nhỏ. Gây thù chuốc oán với ai, chứ tuyệt đối không được làm hắn mất tin tưởng. Công ty nhà tôi trong tương lai vẫn còn phải hợp tác chặt chẽ với nhà họ Giang.

Nhận thấy mình cư xử hơi quá, tôi mới hắng giọng vài cái tìm cách giải quyết căng thẳng giữa hai người:

- Chú cho tôi xin lỗi, tại hôm nay nắng quá tôi mới giở chứng thôi. Giờ cũng muộn rồi, chú sấy tóc còn đi ngủ...

- Ừ.

Tiếng máy sấy vang lên "o..o.." tôi nhắm mắt lại định thần, cả ngày nay cũng thấm mệt rồi, bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra khiến tôi không kịp đỡ...

Rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết trong giấc mơ tôi thấy một người đàn bà. Khuôn mặt bà ta giữ tợn, cứ chỉ tay vào thẳng mặt tôi quát lớn rồi đuổi tôi cút. Tiếp theo có một đứa bé trai, khoảng 6 - 7 tuổi từ đâu chạy đến ôm chặt lấy chân tôi khóc lóc:

- Cô chạy đi, chạy nhanh lên..

Tôi cúi đầu xuống định lau nước mắt cho nó, nhưng không sao lau hết được. Toàn thân nó run rẩy nhưng vẫn không ngừng giục tôi chạy đi. Mắt tôi muốn mở ra thoát khỏi ám ảnh kinh hoảng, có điều càng mở càng rơi vào mộng mị.

Người đàn bà kia đầu tóc rũ rượi tiến đến phía tôi nghiến răng ken két. Còn muốn vươn tay bóp lấy cổ tôi, tôi theo phản xạ lùi về phía sau. Đứa bé cũng hoảng hốt theo tôi, nó đứng phắt dậy chạy ngược về phía người đàn bà kia thì thầm nói câu gì đó, tôi không nghe rõ.

Khi tôi vẫn chưa hoàn hồn, tay phải nắm chặt lấy sợi chỉ đỏ có mix mấy hạt trầm hương đang đeo bên tay trái. Nó bây giờ là hy vọng cuối cùng của tôi, vì sợi chỉ này cái Yến mới thỉnh trên chùa cho tôi mấy tháng trước. Tôi chớp nhẹ mắt một cái, hai người kia cùng lúc biến mất vào hư không. Ngồi sụp xuống đất, tôi ôm chặt lấy hai đầu gối không dám ngẩng mặt lên.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mơ thấy giấc mơ kì lạ vừa đáng sợ, vừa tò mò như này. Tôi sợ người đàn bà kia, tất cả mọi động thái của bà ta đều muốn ám hại tôi, dồn tôi vào đường cùng không cho tôi cơ hội trốn thoát. Nhưng cũng tò mò về cậu bé trắng trẻo, đẹp trai kia. Vì sao cậu ấy lại muốn cứu tôi? Rõ ràng chúng tôi không có bất cứ quan hệ nào mà?

Rốt cuộc đằng sau giấc mơ huyền bí này, có ẩn chứa điều gì khác hay không? Hay đơn thuần chỉ là một cơn ác mộng thông thường thôi?

Làm dâu trưởng nhà họ Giang là phúc, hay họa của tôi đây?

Một vòng quanh co đời này tôi có bình yên không?

***