Du Thiên Ân đi đến phòng khách, bước vào đã thấy một binh sĩ mặt giáp, vừa thấy hắn tên binh sĩ liền quỳ xuống hành lễ.

-Nô tài tham kiến nhị vương gia.

-Ngươi nói mình là binh sĩ của hoàng thượng phái đến? Du Thiên Ân nhìn hắn.

Tên binh sĩ gật đầu xác nhận, sau một lúc quan sát Du Thiên Ân chau mày quay sang nhìn A Triệu một cái, sau đó đi đến bàn ngồi xuống rồi nói:

-Ngươi đứng lên đi, hoàng thượng phái ngươi đến là có chuyện gì?

-Khởi bẩm nhị vương gia, tam vương gia khởi binh mưu phản, hiện giờ tình thế cấp bách hoàng thượng phái thần đến mong nhị vương gia có thể trở về giúp hoàng thượng một tay.

-Vậy sao? Hoàng thượng quả là xem trọng hoàng đệ như ta, nhưng ta đây chẳng có gì trong tay, tài mọn cũng kém làm sao mà giúp được hoàng huynh.

Tên binh sĩ có vẻ khó xử.

-Xin nhị vương gia đừng nói vậy, hoàng thượng trọng dụng người ắc có lý do của hoàng thượng, cầu xin ngài vì tình nghĩ mà giúp hoàng thượng một tay.

Du Thiên Ân nhếch miệng cười, cùng lúc đó Triệu Long cũng bước vào, Triệu Long gật đầu với hắn.

-Diệp Ân huynh!

Du Thiên Ân cũng gật đầu đáp trả.

-Triệu huynh.

Triệu Long đưa mắt nhìn tên binh sĩ đứng đó, liền xó chút hoài nghi vội hỏi Du Thiên Ân.

-Vị này là bằng hữu của Diệp huynh sao?

Du Thiên Ân lắc đầu.

-Không phải, là...à mà ngươi tên gọi là gì ấy nhỉ? Du Thiên Ân đưa mắt nhìn tên binh sĩ.

Tên binh si chấp tay cúi người và nói:

-Nô tài tên gọi là Mộc, là binh sĩ do hoàng thượng phái đến gặp nhị vương gia có chuyện.

Triệu Long có chút bất ngờ, như tên binh sĩ nói vậy Diệp Ân này chính là nhị vương gia sao? Không đúng hoàng đế của Thiên Long Quốc họ Du kia mà, nếu là vương gia thì cũng phải họ Du chứ? Nếu là thật vậy cái Diệp Ân này có lẽ là giả.

-Triệu huynh chuyện này ta sẽ giải thích với huynh sau, còn bây giờ ta muốn hỏi huynh một việc.

-Xin hỏi Diệp Ân huynh cần hỏi gì?

Du Thiên Ân đứng dậy, đi từng bước chậm gần tên binh sĩ, sau đó nhếch miệng cười.

-Cho hỏi các thuộc hạ của huynh, có phải hôm nay nghỉ phép hết rồi không?

Hỏi chuyện này ở thời điểm này, có liên quan sao? Triệu Long thấy khó hiểu, nhưng vẫn lên tiếng trả lời.

-Không có, thường làm quanh năm không có nghỉ.

Du Thiên Ân “Oh” lên một tiếng sau đó lại nói tiếp.

-Vậy có nghĩa bọn họ làm việc cẩu thả, bình thường bọn họ canh trừng đến một con muỗi cũng không lên được đây vì sao một binh sĩ lạ mặt lại lên được đây?

Triệu Long và tên binh sĩ kia liền giật mình, Triệu Long giật mình vì nãy giờ lo thắc mắc chuyện của Du Thiên Ân mà hắn ta quên mất việc chỗ của mình có canh giữ nghiêm ngặt, vì sao có thể lên đây được? còn tên binh sĩ giật mình là vì cảm thấy chột dạ.

-Sao lại ngẩn người ra như vậy? Có phải ngươi nên giải thích cho bọn ta một chút không? Du Thiên Ân nhìn tên binh sĩ.

-B..Bẩm vương gia, nô tài từ dưới chân núi lên đây thật sự không nhìn thấy ai canh giữ cả! Mắt tên binh sĩ dè chừng không dám nhìn thẳng.

Triệu Long thấy điểm vô lý liền phản bác.

-Không thể nào, thuộc hạ của ta chưa bao giờ trốn việc, xưa nay chưa bao giờ phạm lỗi gì.

-Triệu huynh đã khẳng định như vậy, phải chăng người đang nói dối bọn ta?

Tên binh sĩ vội vàng quỳ xuống, chấp tay lại.

-Nhị vương gia xinh đừng nghi ngờ nô tài, nô tài là được hoàng thượng phái đến, thỉnh cầu vương gia hồi cung việc đại sự thật sự rất gấp.

Du Thiên Ân lại nhếch miệng cười.

-Vậy sao? Hoàng huynh trước giờ có việc gì cần sẽ luôn luôn ra thánh chỉ, vậy cho hỏi thánh chỉ mà hoàng huynh gửi cho bổn vương đâu?

Tên binh sĩ vẫn còn cứng miệng.

-Bẩm vương gia, do tình thế cấp bách nên hoàng thượng không kịp ra thánh chỉ.

-Muốn lừa bổn vương thì cũng chuẩn bị tốt một chút, ngươi nghĩ giữa lúc chiến sự rối rắm hoàng thượng rất rảnh rỗi cho người điều tra bổn vương ở đâu sau đó tốn công sức ngày đêm đi đến nơi xa xôi như thế này để nhờ sự giúp đỡ của bổn vương sao. Còn nữa lúc hành sự xong rồi ngươi cũng nên làm sạch sẽ một chút, vết máu trên giầy của ngươi vẫn chưa lau kìa.

Tên binh sĩ nghe nói vậy liền cúi đầu nhìn xuống chân, quả thật có một vệt máu trên giầy, thấy mọi chuyện bại lộ, hắn ta định đưa tay kéo thanh kiếp bên hông nhưng A Triệu phía sau nhanh hơn đã đặt lưỡi kiếm sắc bén lên cổ hắn.

-Nói, là ai phái ngươi đến đây?! Du Thiên Ân hỏi.

Tên binh sĩ không chịu mở miệng, Du Thiên Ân bảo A Triệu bắt hắn quỳ xuống nền nhà.

-Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói, là ai phái ngươi đến!!

Lưỡi kiếm của A Triệu đặt lên cổ tên binh sĩ càng ngày càng bị đè vào, lưỡi kiếm sắc bén, khứa vào cổ máu dần dần chãy xuống, tên binh sĩ lúc này bắt đầu rung sợ.

-Cầu xin nhị vương gia tha tội.

-Không muốn chết thì nói mau!! A Triệu lên tiếng.

-L..Là tam vương gia.

Hai hàng chân mày của Du Thiên Ân chau lại, lúc nãy nhận ra tên binh sĩ hân đã có chút nghi ngờ là Du Thiên Vũ, nhưng chính miệng tên này nói ra vẫn có chút bất ngờ,vì sao lại muốn lừa hắn lên kinh thành? Rốt cuộc tình hình chiến sự đã ra sao?

-Lý do của tam hoàng đệ phái ngươi đến là gì? Vì sao lại muốn lừa bổn vương trở về kinh thành?

Tên binh sĩ chần chừ không nói, A Triệu lại ép lưỡi kiếm vào cổ làm hắn đau nhói.

-Nhị vương gia tha mạng, là vì tam vương gia muốn đưa vị cô nương tên là Ngô Thanh Tâm về cung cho nên mới bày ra kế này nhằm đưa nhị vương gia đi khỏi sau đó...sau đó diệt khẩu.

Du Thiên Ân cười lạnh vài tiếng, ra là muốn cướp người, tốn công tốn sức như vậy là muốn che mắt nàng, muốn nàng về sau không hận Du Thiên Vũ.

-Triệu huynh, lần này làm liên lụy đến gia đình huynh ta đây thật có lỗi, bọn chúng đến bắt người, chỉ cần không có người nhất định sẽ không động đến huynh và gia quyến.

Triệu Long nghe nãy giờ xem như cũng không hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, vì Lâm Xuyến sắp sinh nên mấy tháng hắn ta không có xuống núi, cho nên cũng chẳng nắm được tình hình như thế nào.

-Ý của Diệp huynh là mọi người định rời đi sao?

Du Thiên Ân gật đầu.

-Tình thế cấp bách, chỉ e là phải rời ngay lập tức, Tiểu Hạo còn nhỏ không thể đi theo bọn ta, phiền Triệu huynh chăm sóc nó một thời gian.

Triệu Long gật đầu đồng ý.

-Diệp huynh cứ yên tâm, Tiểu Hạo lanh lợi từ lâu ta đã xem nó như con trong nhà, nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, để ta kêu gia nhân chuẩn bị một ít đồ cho mọi người.

-Không kịp đâu, binh lính đã bao vây dưới chân núi, tam vương gia cũng đang trên đường đến đây, các người có bay cũng không thoát được!! Tên binh sĩ liền lên tiếng.

-Khốn kiếp!! Du Thiên Ân tức giận.

Tên binh sĩ thấy Du Thiên Ân mặt tức giận, cứ nghĩ hắn không nghĩ ra cách tên binh sĩ liền nói.

-Bây giờ Thiên Long Quốc đã là của tam vương gia, hoàng đế nhu nhược đã tự động trả ngôi vị, ngài cũng nên thuận theo ngài ấy, chỉ là một nữ nhân nếu tam vương gia muốn muốn thì cứ nhường cho ngài ấy, ngài sau này vẫn là vương gia, vẫn thiếu gì mỹ nhân…

-Câm miệng cho ta! Du Thiên Ân quát.

Dường như cảm nhận được luồng sát khí, tên binh sĩ liền im lặng ngay lập tức. Nàng vừa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng quát của Du Thiên Ân, sợ có chuyện gì nàng liền nhanh chân đến phòng khách, vừa vào đã thấy cảnh này, nàng nhìn Du Thiên Ân rồi hỏi.

-Có chuyện gì sao? Sao mặt chàng lại nhăn nhó thế kia? Ơ..Có cả Triệu Long huynh ở đây nữa.

Triệu Long quay sang cúi đầu chào nàng, nàng cũng lịch sự chào lại, vì A Triệu đứng ở phía ngoài nên đi vào trong nàng mới nhìn thấy tên binh sĩ kia, nàng có chút giật mình.

-Nàng về phòng đi ta sẽ trở lại ngay.

Vẻ mặt Du Thiên Ân sao lại nghiêm trọng thế này? Nàng cảm thấy khó hiểu, nàng đưa mắt nhìn tên binh sĩ đang quỳ dưới đất, bộ giáp trên người...hình như là người của hoàng cung.

Tên binh sĩ thấy nàng nhìn hắn ta, liền liều mạng cầu cứu.

-Cô nương xin hãy cứu ta, cô nương hãy cầu xin nhị vương gia tha cho ta đi, ta đây cũng là nghe theo mệnh lệnh.

-Xảy ra chuyện gì thế, binh sĩ này là từ hoàng cung đến sao? Nàng thắc mắc nhìn Du Thiên Ân.

Du Thiên Ân thở dài.

-Chuyện này sẽ nói với nàng sau, nàng về phòng thu dọn đồ đạt đi, nửa canh giờ nữa chúng ta rời khỏi đây!

Nói xong Du Thiên Ân nắm tay nàng kéo ra ngoài, nhưng vừa đến cửa cái tên binh sĩ kia gào lên.

-Vô ít thôi, như binh sĩ đã ở dưới chân núi, mà núi này lại chỉ có một đường xuống, ngài chỉ cần đưa nữ nhân này ra thì mọi người sẽ an toàn, vị đại huynh này ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, tam vương gia nếu biết ngươi bao che nhất định cả nhà ngươi sẽ…

-A Triệu!!! Du Thiên Ân quát lên.

A Triệu liền nâng kiếm kéo một phát, tên binh sĩ chỉ kịp “hự” một tiếng liền ngã xuống đất, máu từ động mạch không ngừng chảy ra.

Nàng muốn quay lại nhìn xem xảy ra chuyện gì, nhưng tay Du Thiên Ân bấu mạnh vào vai nàng, ngăn không cho nàng quay đầu lại.

-Triệu huynh xin lỗi vì đã làm nhà huynh vấy bẩn.

Triệu Long cả người cứng đờ, ánh mắt vô định nhìn vào thanh kiếm A Triệu cầm trên tay vẫn còn dính máu kia, sau đó vô thức nói.

-Kh..không có gì!

Du Thiên Ân đưa nàng về phòng, sau đó lấy túi vải đưa cho nàng.

-Lấy những thứ cần thiết mang theo, cũng thay y phục của ta vào.

Nàng vẫn chưa hết bàng hoàng, là chuyện gì đang xảy ra? Từ chuyện bộ áo cưới cho đến chuyện này?

-Chuyện này là sao? Tại sao liên quan đến Du Thiên Vũ? Không phải hắn ta và hoàng thượng đang xảy ra chiến loạn sao?

Du Thiên Ân thở dài, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, nắm tay nàng chấn an.

-Tên binh sĩ kia nói tam đệ đã mưu phản thành công rồi, bây giờ đang lùng xục để tìm nàng muốn bắt nàng về cung, ta không ngờ mọi chuyện xảy ra nhanh như vậy, chúng ta chỉ có ba người không đấu lại tam đệ chỉ còn cách trốn tránh.

-Vì sao muốn bắt ta? Chẳng phải ta đã nói không có bất cứ tình cảm gì với hắn rồi sao? Nàng vẫn không hiểu vì sao Du Thiên Vũ lại cố chấp như vậy.

-Chuyện này không phải dễ dàng như nàng nghĩ, thời gian không còn nhiều, bọn chúng thấy tên binh sĩ kia không quay lại nhất định sẽ xong lên đây, khi đó trốn đi càng khó.

Hết hắn rồi đến nàng thở dài, lại xảy ra chuyện này nàng càng thấy vận mệnh của nàng và hắn giống như quẻ bói kia.

Nàng bắt tay vào thu dọn đồ, còn Du Thiên Ân đến tìm Triệu Long hỏi đường xuống núi, đến lúc nàng thu dọn xong, Du Thiên Ân cũng nói chuyện xong với Triệu Long, cũng còn may, phía sau phủ còn một con đườg xuống núi nhưng đoạn đường này khá xa, chính là đi qua bên ngọn núi bên cạnh rồi xuống bằng đường đó, thà có đường vẫn hơn, trứng chọi đá thì kết cục vẫn là trứng vỡ trước.

Lâm Xuyến vẫn chưa hết bàng hoàng khi nghe phu quân kể lại tình hình, Ngôn Ngôn vô tìng nghe được, nó không hiểu được mấy chuyện khác nhưng nó hiểu được việc nàng sắp rời đi, như vậy Tiểu Hạo cũng rời đi, nó liền nằm vạ dưới đất mà khóc lóc.

Lâm Xuyến dỗ không được, đành lấy roi ra dọa nó, nhưng cũng không có tác dụng, nó nhất quyết gọi nàng đến, Lâm Xuyến hết cách đành kêu Tiểu Kiều đi gọi nàng.

-Tỷ tỷ lại muốn bỏ đi, không phải lần trước bỏ đi rất lâu rồi sao, là vì thúc thúc áo xanh lè kia phải không?? Huhu thật không công bằng, đệ mới là hoàng tử kia mà, mẫu thân nói nàng tiên cá sẽ lấy hoàng tử kia mà huhu!!

Đang buồn phiền mà thấy Ngôn Ngôn thế này nàng cũng phải bậc cười, nàng bắt đầu vỗ nó.

-Thôi, thôi, đừng khóc nữa, thật ra ta không phải công chúa gì cả, cho nên không thể lấy đệ, ta chỉ có thể lấy thúc thúc xanh lè kia thôi, sau này đệ sẽ gặp được công…

-Tỷ nói dối!! Tỷ từ dưới nước lên, tỷ là công chúa tiên cá, đừng hòng lừa gạt đệ, hứ!! Ngôn Ngôn làm mặt giận dỗi.

Tên nhóc con này cứng đầu quá, nàng thật sự hết cách rồi, nàng nhìn Lâm Xuyến, nàng ta ái ngại nói xin lỗi nàng.

-Đã bảo nàng đừng kể mấy câu chuyện kỳ hoặc đó cho nó mà! Triệu Long thì thầm bên tay Lâm Xuyến.

Lâm Xuyến liền lườm ngược lại.

-Là ai bảo nó phá rối rồi bắt thiếp phải vỗ nó ngủ? Không kể chuyện cho nó nghe thì chàng nói ta phải làm gì? Hát cho nó nghe sao?

Triệu Long liền sống chết lắc đầu, bởi vì giọng hát của Lâm Xuyến cho chút xíu vấn đề.

Sau một lúc khổ xở, cuối cùng Du Thiên Ân cũng đến, Du Thiên Ân vừa mới tâm sự với Tiểu Hạo một chút, nói ra đứa trẻ này rất nghe lời, nói một lần đã hiểu.

-Ngôn Ngôn, ngươi có phải nam nhi không đấy, sao lại ngồi khóc nhè như vậy, ngươi xem Tiểu Hạo cứng rắn như thế nào! Du Thiên Ân trêu chọc Ngôn ngôn.

Ngôn Ngôn lườm hắn.

-Hứ, đó là vì Hạo Hạo cũng rời đi đương nhiên là không khóc, nam nhi thì được cái gì chứ, muốn khóc cũng không thể khóc, ta đây không thèm!

-Như vậy đi, nếu Tiểu Hạo ở lại chơi với ngươi, ngươi còn muốn khóc nữa không? 

Nghe Du Thiên Ân nói xong, Ngôn Ngôn liền suy nghĩ, nghĩ xong rồi thì kêu ngạo gật đầu, vợ chồng Lâm Xuyến lấy tay che mặt, thật sự quá mất mặt.

Ngôn Ngôn giải quyết xong, đến lượt Tiểu Hạo, nàng dặn dò nó vài câu sau đó liền mang túi vải đi.

Lâm Xuyến có phái hai thuộc hạ đi theo chỉ đường, nàng, Du Thiên Ân và A Triệu bắt đầu rời đi thì khoảng nửa canh giờ sau quả thật binh sĩ kéo đến.