Màn đêm buông xuống, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.
Những cơn đau dữ dội dồn dập kéo đến từ bụng dưới, như thể bị vô số bánh xe ngựa nghiền nát.Ta đau đớn đến mức không thể thở được."Dùng sức nào, Dì Triệu! Hít sâu, thở ra, rồi lại dùng sức!""Cố lên, một chút nữa thôi, đã thấy đầu đứa bé rồi..."Ta bấu chặt tấm chăn dưới thân, hoảng loạn, mồ hôi đầm đìa, gần như cắn nát môi mình.Mưa rơi tầm tã ngoài cửa sổ, kéo màn đêm lạnh lẽo vào một cơn run rẩy bất tận.Tiếng khóc trẻ thơ vang lên bên tai."Là một bé trai.""Triệu Oanh Oanh, nó rất giống với ca ca ta."Như một bản năng, nước mắt ta gần như rơi xuống.Đột nhiên, tiếng quạ kêu thảm thiết bị đánh thức bởi cơn mưa, mang theo một dự cảm chẳng lành.Ta bắt đầu cảm thấy lạnh, toàn thân run rẩy, bóng người trước mắt dần mờ đi.Có người hoảng hốt kêu lên: "Nhị công tử, Dì Triệu đang xuất huyết rất nhiều, tình hình không tốt."Giọng người nam nhân bực bội lo lắng: "Cầm m.á.u đi chứ, các ngươi không phải là đại phu sao?""Vâng, vâng...""Tại sao m.á.u của nàng vẫn chảy không ngừng?""E rằng..."Người nam nhân thô bạo vừa đá vừa mắng: "Câm cái miệng chó của ngươi lại, đi mời Cố Bác Ngạn đến đây, nếu nàng ta có mệnh hệ gì, các ngươi đừng hòng thoát tội."Như thể có một cái búa đang đập mạnh vào trong đầu ta, đau đến mức muốn nứt ra, ta không nhịn được mà than thở: "Ồn ào quá..."Tiếng quát tháo giận dữ đó chợt hạ xuống, run rẩy: "Được, không ồn nữa, không ồn nữa. Triệu Oanh Oanh, không sao đâu, nàng đừng ngủ.""Ta lạnh."Hắn dùng chăn bông bọc chặt lấy ta, lại ôm chặt ta: "Thế này thì sao, đỡ hơn chút nào chưa?""Giang Từ Dạ, ta lạnh."Không ai lên tiếng.Lông mi ta dần ướt nhòe: "Giang Từ Dạ, chàng còn giận ta sao? Hình như ta sắp c.h.ế.t rồi, chàng ôm ta lần cuối được không?"Đối phương im lặng một lúc, giọng trầm xuống: "Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, còn nghĩ đến hắn ta sao?""Ừm."Đối phương cứng đờ một lát, giọng khàn khàn: "Được rồi, ta sẽ để hắn ta đến gặp nàng, nàng chờ đó, Triệu Oanh Oanh, nàng có nghe thấy không? Muốn gặp hắn ta, thì nghiến răng cố gắng lên, chờ hắn ta đến."Ta muốn nói được, nhưng một chữ cũng không thốt ra được.Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy mình trở nên nhẹ bẫng, từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung.Ta nhìn thấy màn lụa đỏ bay phấp phới, người nữ nhân được Giang Đình Dã ôm chặt trắng bệch yếu ớt, tựa như con bướm giấy chạm vào là vỡ. Ga trải giường bị m.á.u nhuộm thành màu đỏ tươi rực rỡ, người người qua lại, từng chậu từng chậu m.á.u được bưng đi, ai nấy đều mang vẻ mặt u sầu ảm đạm.Một luồng sức mạnh đột nhiên kéo ta đến một con hẻm dài hun hút.Ta nhìn thấy nhị tiểu thư, nàng ấy cầm một chiếc ô, chạy trong mưa, ngã xuống, mặt đầy nước. Nàng ấy bò dậy, vứt chiếc ô đi, lại tiếp tục chạy về một hướng. Trong góc sâu của con hẻm có cây ngô đồng che phủ, nàng ấy gõ lên vòng cửa bằng đồng xanh, khóc nghẹn ngào: "Đại ca, đại ca, mẹ nhỏ sắp sinh rồi."Người mở cửa là Vương Mạn, nàng có chút kinh ngạc, kéo nhị tiểu thư đi thay y phục trước, rồi quay đầu đi tìm người nam nhân trong thư phòng.Giọng nàng bình thản: "Biểu ca, muội đến báo dì Triệu sắp sinh, Cố đại phu đã đến rồi, mọi chuyện đều thuận lợi, huynh có muốn qua xem không?"Người nam nhân đẩy cửa ra, ánh mắt lạnh nhạt: "Không đi."Hắn sẽ không đến gặp ta nữa.Vào khoảnh khắc đó, lòng ta đau như bị d.a.o cắt.Luồng sức mạnh kéo ta đột nhiên biến mất, ta từ trên cao rơi xuống, phía dưới là bóng tối vô tận.Ta nghĩ mình hẳn là đã tan xương nát thịt, nhưng không, cuối cùng, một đám mây mềm mại đã đỡ lấy ta.Ta nhìn thấy mẹ ta đứng bên một cây cầu, dáng vẻ dịu dàng hiền thục vẫn như trong ký ức, khóe mắt bà hơi đỏ lên, mỉm cười với ta: "Oanh nhi của chúng ta những năm qua vất vả lắm phải không."Mắt ta dần đỏ hoe, bao nhiêu uất ức và yếu đuối tích tụ như dòng nước lũ vỡ đê, tuôn trào ra hết.“Mẹ ơi, sau khi mẹ đi, cha không còn thương con nữa, mẹ kế ngày ngày đánh mắng con. Con cứ nghĩ lấy chồng rồi sẽ tốt hơn, nhưng vừa mới gả đi chồng đã chết. Con trêu chọc một người, vô tình yêu hắn, nhưng con không thể yêu hắn. Giờ đây, hắn hoàn toàn thất vọng về con, cũng không cần con nữa...""Mẹ ơi, con làm người thật tệ, chẳng ai yêu con cả."
“Con không muốn sống cô độc một mình nữa, cảm giác đó quá khó chịu. Không ai hỏi han cháo con đã đủ ấm chưa, không ai cùng con ngắm hoàng hôn. Mỗi ngày lồng n.g.ự.c như có gió lùa vào vậy, lạnh lẽo lắm. Con đã chịu đựng đủ những ngày tháng như thế này rồi, con muốn lại có thể làm con của mẹ.”Ta từng bước đi về phía bà: "Mẹ ơi, mẹ dẫn con đi được không? Con muốn trở về bên mẹ."“Không, đừng đi qua cây cầu này, Oanh nhi à. Trên đời này còn có người yêu con đấy. Con nhìn xem con đang nắm gì trong tay?"Ta cúi đầu, nhìn chiếc khóa bình an đang nắm chặt trong tay.Ta không kìm chế được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Hắn nói, đây là thứ cho chó cũng được.""Không phải đâu, đó là món quà hắn đã tốn bao tâm tư thắng được để làm con vui đấy."Trong làn nước mắt mờ mịt, ta ngẩng đầu lên, những bông hoa bỉ ngạn bên cầu nhanh chóng chuyển động, biến hóa thành một khung cảnh rực rỡ ánh đèn.Nơi ánh đèn lờ mờ, người nam nhân bế đứa trẻ, đứng dưới gốc cây nguyệt quế, nhìn nữ nhân đang chơi trò ném phi tiêu vào bình từ xa, vẻ mặt u ám."Tiểu Ngũ, muội giúp ca ca một việc được không?""Việc gì ạ?""Giúp ca ca đưa một chiếc khóa bình an cho mẹ nhỏ.""Tại sao ca ca không tự mình đưa?""Nàng ấy không muốn đồ của ca ca." Người nam nhân im lặng một lúc, giọng điệu kiên định, "Nhưng thứ nàng ấy muốn, ca ca muốn giành lấy cho nàng ấy.""Nếu mẹ nhỏ không thích ca ca, tại sao ca ca vẫn thích mẹ nhỏ?"Nét mặt thanh tú của người nam nhân chìm trong u buồn: "Ca ca cũng không rõ nữa, dù đã hết hy vọng với nàng ấy, ca ca vẫn muốn nàng ấy vui vẻ.""Ca ca thật sự thích mẹ nhỏ sao? Mẹ nhỏ tối nay rất đẹp, ca ca lại không thèm nhìn lấy một cái.""Ca ca không dám nhìn.""Tại sao?""Trong lòng ca ca có một kẻ xấu, nhìn nàng ấy thêm một cái, kẻ xấu đó sẽ nhảy ra, muốn giam cầm nàng ấy, chiếm hữu nàng ấy, điều này là sai trái."Sông sâu tĩnh lặng, không ai biết bên dưới sóng ngầm cuồn cuộn.Núi lửa im lìm, không ai biết bên trong dung nham đang sôi sục.Trong lòng chấn động, tay ta run rẩy, đưa ra muốn chạm vào người nam nhân trong hình ảnh, nhưng hình ảnh lại như bốc cháy, trong phút chốc hóa thành tro tàn."Giang Từ Dạ..."Một cảm giác run rẩy khó tả lan khắp toàn thân ta.