Một đám người vây quanh bảng thông báo, bàn tán lao nhao.

Hàn Giang Đình đẩy mọi người ra, vọt tới phía trước, lướt qua từng mục.

Chỉ thấy trên bảng thông báo dán ảnh chụp của Ngũ Y Y, bên cạnh dùng bút xóa viết mấy chữ:

Hoa hậu giảng đường là con riêng!

Phía dưới còn có mấy chữ: mẹ đẻ là vũ nữ ở quán bar!

Sau cùng viết: Không biết ai là cha.

Oanh!

Đầu Hàn Giang Đình nổ mạnh.

"Mẹ nó, đây là tên khốn nào dám viết bậy? Đây không phải là nói bậy sao? Người nào dám tung tin bậy bạ? Cái này cũng không chính xác! Viết lung tung vu oan người khác, muốn bị bắt đến cục cảnh sát sao! Để tôi biết được tên khốn nào làm mấy chuyện xấu này, tôi nhất định không tha cho người đó, chờ tôi xé xác người đó đi!"

Hàn Giang Đình tức giận xé mấy bức ảnh.

Một bàn tay nhỏ chặn lại động tác của anh, Hàn Giang Đình đỏ mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngũ Y Y.

"Y Y?" Hàn Giang Đình khẩn trương muốn che giấu những thông tin này, "Y Y, cậu đừng nhìn, chuyện ở chỗ này, cậu đừng để ý."

Ngũ Y Y đột nhiên nở nụ cười, ánh sáng lạnh trong con ngươi giảm dần, "Có thể đi viết tiểu thuyết, quay phim truyền hình rồi. Giang Đình, cậu xem, tấm hình này chụp mình thật tốt nha, không thể tưởng tượng mình lại đẹp như vậy. Ha ha."

Sắc mặt Hàn Giang Đình xanh mét.

Anh hiểu rõ Ngũ Y Y, cô càng tức giận, càng giả vờ kiên cường, giả vờ không sao, thật sự thì rất đau, rồi lại tìm chỗ không người, chính mình vụng trộm tiêu hóa nó.

"Y Y, để mình bắt tên khốn dám nói hươu nói vượn kia, mình nhất định giết hắn!"

Ngũ Y Y cười gượng xoay người, "Mình thành người nổi tiếng vậy, thật vinh hạnh nha."

"Y Y....." Hàn Giang Đình khẩn trương xé tất cả ảnh trên bảng thông báo, ném vào thùng rác, bước nhanh đuổi theo Ngũ Y Y.

Hàn Giang Đình tìm, nhưng không thấy bóng dáng của Ngũ Y Y.

"Shit! Nha đầu kia chạy thật nhanh!" Hàn Giang Đình không có cách, dành phải tìm dọc theo đường về nhà Ngũ Y Y.

Đôi mắt Ngũ Y Y híp lại, cúi người, đạp xe thật nhanh.

Không biết đi tới đâu, đi đường nào, giống như người điên, điện cuồng đạp xe.

Vì sao lại muốn đem huyết thống của cô công khai trước mặt mọi người?

Vì sao phải tàn nhẫn như vậy!

Tôi là con gái riêng, mà tôi không phải là đứa không cha!

Tôi có cha!

Mẹ tôi cũng không phải là tiểu tam xấu xa, bà chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc, ngốc đến nỗi đem sinh mạng làm của hồi môn tặng cho người đàn ông không nên yêu.

Bất tri bất giác, cô đã đên trước mộ mẹ.

Ngôi mộ được tân trang, bia mới, cỏ xanh mới mọc.

Ngũ Y Y thất thần ngồi xuống bên cạnh ngôi mộ, dựa vào, giống như dựa vào trong lòng mẹ.

"Mẹ, con đến rồi đây, Y Y đến thăm mẹ, mẹ có phải rất vui không?" Mộ chuỗi nước mắt chảy xuống. Ngũ Y Y hít hít mũi, cũng không lau sạch nước mắt.

Trước mặt mẹ, cô không cần ngụy trang thật tốt?

"Mẹ, con nhớ mẹ, con muốn ôm mẹ một cái, giống như trước kia lúc con bị người khác bắt nạt, mẹ cũng ôm con như vậy. Con nhớ mẹ, mẹ ơi."

Ngũ Y Y rốt cuộc nhịn không được, hu hu lớn tiếng khóc.

Sắc trời, dần dần tối.

Bên ngoài nghĩa trang gió nổi lên, làm cho nơi này càng trở nên tĩnh mịch vắng vẻ.

Ngũ Y Y khóc mệt, nói hết tất cả trong lòng, tâm tình bình phục đôi chút.

Cô đứng lên, sờ sờ mộ bia, nhàn nhạt, "Mẹ, con đi đây, mẹ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Hôm khác con lại đến thăm mẹ."