"A?" Ngũ Y Y mở to đôi mắt trong suốt, có chút không hiểu, dùng sức nháy mắt mấy cái, lắp bắp lên tiếng, "Oh, oh."

Có phải nói xong câu này thì cô sẽ bị thủ tiêu hay không? Ô ô ô.

Ngũ Y Y bày ra vẻ mặt méo mó khổ sở.

Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, đôi môi mê người gần như dán sát vào lỗ tai Ngũ Y Y, từng luồng hơi nóng phả vào mặt Ngũ Y Y, cả người cô như có luồng điện chạy qua, có chút tê tê.

"Hoắc Phi Đoạt."

Hoắc Phi Đoạt nói xong ba chữ này, đừng thẳng người, một tay tự nhiên cho vào túi, ánh mắt nhìn về phía trước sau cô.

A Trung đã dẫn mấy chiếc xe mở đường phía trước trở lại, đừng ngay ngắn nhìn anh. Sau lưng A Trung, có bảy tám người đàn ông cao lớn, vừa nhìn là biết phong cách của xã hội đen.

Hoắc Phi Đoạt nhìn thoáng qua mấy thuộc hạ, bên kia A trung đã hiểu, anh hai không muốn bọn họ qua đó, liền phất phất tay, mấy người đàn ông cao lớn trong mấy giây liền biến mất, không thấy bóng dáng.

Ngũ Y Y hí mắt len lén nhìn Hoắc Phi Đoạt một cái.

Con người nguy hiểm này nhìn cũng thật đẹp trai a! Chắc là đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng ba lần mười lượt rồi.

Mặt mũi người này không có một chút tì vết.

Đẹp đến người người ghen tỵ!

Hả? Anh vừa nói với cô cái gì?

Chẳng lẽ là tên anh ta?

Anh sao phải nói tên cho cô biết? Cô không có hỏi hắn a, thật là, ông chú rảnh rỗi.

Anh mới vừa nói anh tên là gì? Hoắc cái gì Diễn?

Cố Tại Viễn đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt cả người ngây ngẩn hóa đá, trợn mắt há mồm.

Anh hai không bị sao đó chứ?

Sao anh lại đột nhiên thân thiết với cô gái kia như vậy?

Anh hai chưa từng chủ động nói chuyện với bất cứ người nào a, nhất là phụ nữ!

Hôm nay anh hai thật kỳ lạ.

"Cô biết mình sai ở chỗ nào sao?" Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, lạnh lùng nhàn nhạt hỏi.

Đầu nhỏ của Ngũ Y Y cúi xuống, vừa vặn thấy được cơ bụng săn chắc của Hoắc Phi Đoạt.

Lại gần, cơ bụng của người đàn ông này không tệ nha, rất phát triển, nhìn qua thật săn chắc.

Bởi vì anh mặc áo trong màu vàng nhạt bó sát người, cái loại bó rất sát, thấp thoáng thật hấp dẫn, cũng có thể thấy rõ cơ bụng.

Đáng chết! Đang lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, cô còn có tâm trí YY người đàn ông đáng sợ này.

"Biết......" Ngũ Y Y hiếm khi nói chuyện biết điều như vậy.

Cô là đứa nhỏ thích mạnh miệng, không bao giờ nói mấy lời mềm mại dịu dàng, như là lúc mẹ còn sống, cô rõ ràng rất quan tâm bà, nhưng miệng luôn nói mấy lời phản nghịch.

Gặp phải người đẹp trai anh tuấn như Hoắc Phi Đoạt, cô không tự chủ liền trở nên ngoan ngoãn.

"Lỗi chỗ nào?" Hoắc Phi Đoạt truy hỏi.

"Lỗi ở..... cản đường xe của ngài......."

"Ừ? !" Hoắc Phi Đoạt nguy hiểm nheo mắt.

"A, là sai ở chỗ đập xe của ngài! Tôi sai rồi, sai rồi." Trời ạ, người đàn ông này chỉ hơi nhíu mắt, hừ hừ mấy tiếng, cũng có thể dọa người như vậy a.

"Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt tức giận một tay vén lên áo vét.

Ngũ Y Y bị dọa đến cao thấp cả người run lên, răng đánh lập cập, hốt hoảng nói nhanh, "Không đúng không đúng, lỗi của tôi rất nhiều, tôi không nên cản đường ngài, lại càng không nên đem xe leo núi đập vào kính xe ngài, tôi biết xe rất rất rất đắt, tôi cũng biết thời gian của ngài rất quý báu, cho nên ngài đại nhân đại lượng, ngài tha cho tôi đi."

Ngũ Y Y thành tâm thành ý tự kiểm điểm bản thân, ai ngờ, gương mặt yêu nghiệt của Hoắc Phi Đoạt lại càng ngày càng kém.