*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

QUYỂN 1 - CƠN MƯA ĐẦU TIÊN

Chương 2: Từ chối người khác từ ngoài ngàn dặm.

Hơn mười năm trước, chính xác là mười hai năm trước, khi ấy điện thoại thông minh chưa phổ biến như bây giờ, WeChat cũng mới bắt đầu phát triển tính năng thoại. Còn Hướng Vinh vẫn là sinh viên năm nhất, một cậu thanh niên vô ưu vô lo luôn treo nụ cười trên môi.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, cậu đến sân bay để tiễn người hàng xóm đã gắn bó với mình suốt mười tám năm, sau đó trở lại trường đặng tham gia ngày huấn luyện cuối cùng của đội bóng rổ trong kỳ nghỉ. Mãi đến lúc trời sập tối, cậu mới đạp xe leo núi phóng nhanh về nhà.

Nhà của Hướng Vinh nằm trong một khu nhà máy quân sự cũ, vị trí đắc địa, toạ lạc ở chân Hoàng Thành trên đường vành đai 2. Dân cư sống trong khu này toàn thật thà chất phác, vốn dĩ mọi người đều là công nhân viên chức trong nhà máy quân sự, nhưng với chính sách cải cách nhà ở được đẩy mạnh trong mấy năm gần đây, nhà ở quân đội ngày trước đã trở thành nhà thương mại. Sau khi cho phép kinh doanh tự do, những gương mặt mới dần xuất hiện trong khu dân cư.

Diện tích nhà máy quân sự không lớn, nó cũng chẳng phải đơn vị mật vụ, bởi ở đây không sản xuất sản phẩm quân sự công nghệ cao, mà là quân dụng tổng hợp như đồng phục huấn luyện, áo chống đạn và những loại giày leo núi không thấm nước.

Bố của Hướng Vinh là một kỹ sư cao cấp trong nhà máy, mẹ của cậu cũng vậy, nhưng chẳng qua bà mất sớm. Lúc Hướng Vinh lên ba, bà ấy đã không còn nữa.

Vào đông, ngày ngắn đêm dài, đèn đường trong khu dân cư buộc phải bật trước năm giờ rưỡi. Mặt trời ở đằng xa vẫn chưa lặn hẳn, nó còn đang nép mình trong đám mây trắng toả ra giọt nắng cuối cùng. Trong làn gió thoang thoảng cuốn theo những hạt tuyết li ti, chúng đậu trên khuôn mặt của người đi đường, mang đến cảm giác se lạnh chẳng mấy dễ chịu.

Ỷ vào độ tuổi tràn trề nhựa sống, Hướng Vinh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, bên dưới là quần kaki đơn giản, thứ ấm áp nhất trên người là đôi ủng quân đội chống nước cổ cao dưới chân.

Người trẻ tuổi chỉ lo vui chơi quên bẵng thời gian, mãi mới nhớ đến đứa em gái Hướng Hân đang đói rã ruột, cậu chẳng thể làm gì hơn bèn đạp xe thật nhanh lao về nhà. Giữa lúc rẽ vào khúc ngoặt, cậu suýt đụng phải một người phụ nữ trung niên vừa đi ăn về. May mà kỹ năng lái xe của cậu không tồi, phản ứng cũng mau lẹ, cậu bẻ lái sang hướng khác, chiếc xe đang trên đà lao tới thình lình giảm tốc độ rồi dừng hẳn.

Siết chặt thắng xe, Hướng Vinh chống một chân trên mặt đất: "Dì Từ, con không có đụng trúng dì, dì không cần sợ tới vậy đâu."

Người phụ nữ trung niên vỗ ngực thở hổn hển, cô là thủ quỹ của xí nghiệp, mọi người thường gọi cô một tiếng 'Chủ nhiệm Từ'. Thấy người trước mặt là Hướng Vinh, dì Từ chửi mát: "Làm dì sợ chết khiếp, lái chi mà lái nhanh dữ! May là không đụng trúng, nếu không chắc dì chỉ có nước gãy xương!"

"Sao mà gãy được." Hướng Vinh cười tủm tỉm với dì Từ, "Dì còn trẻ chán, loãng xương nào tới sớm vậy."

"Tào lao!" Chủ nhiệm Từ cũng cười theo, bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì đó, "Nè, dì đang tính tìm con, bác Lương nhà con đi rồi hả?"

Hướng Vinh gật đầu: "Dạ đi rồi, chuyến bay mười hai giờ, hiện tại chắc đã bay đến Siberia."

"Vậy là tốt rồi, xem như suôn sẻ."

Chủ nhiệm Từ thở dài một hơi, bật chế độ máy hát bắt đầu dông dài: "Trước đây luôn bị cái mác có quan hệ bà con ở nước ngoài làm liên luỵ, sự nghiệp không tới đâu, vợ thì bỏ nhà theo người khác. Ai biết được người ta về già có thể thật sự đi Mỹ dưỡng lão. Bác Lương của con đấy, xem như là ở hiền gặp lành."

Chủ nhiệm Từ thổn thức trước số phận bấp bênh của bác Lương, âu cũng là thật lòng mừng cho bác. Mà bác Lương được chủ nhiệm Từ nhắc tới nhắc lui là hàng xóm lâu năm có quan hệ thân thiết với Hướng Vinh, ông ấy luôn sống đối diện nhà cậu.

Bác Lương tên đầy đủ là Lương Công Quyền, sinh vào cuối những năm 1940, tính ra còn lớn hơn Hướng Quốc Cường, bố của Hướng Vinh một con giáp. Vừa nghe tên đã biết, ông không thuộc tuýp người vừa hồng vừa chuyên* của thời đó. Trên thực tế, ông thật sự sinh ra trong một gia đình tư sản. Trước ngày giải phóng, bố của Lương Công Quyền đã đưa một nhóm vợ lẽ và con cái sang Mỹ, chỉ để lại một số người con do vợ cả sinh ra, Lương Công Quyền chính là một trong số đó. Ông đã hoàn thành việc học tại Đại học Thanh Hoa ở trong nước, chuyên ngành kỹ thuật vật liệu*, ông còn nói tiếng Anh rất cừ. Sau khi tốt nghiệp, ông được bổ nhiệm vào nhà máy quân sự, nhưng vì chủ yếu là những thành phần có trình độ thấp kém, trước những năm 1980, ông phải trải qua một cuộc sống bị người đời chỉ trỏ. [1; 2]

[1] Vừa hồng vừa chuyên (又红又专): được dùng để nói về lập trường cách mạng. Ý chỉ những người vừa có kiến thức lý luận kỹ thuật, lại tích cực, hăng hái trong chính trị.

[2] Ngành kỹ thuật vật liệu: kiến thức cơ bản về các nhóm vật liệu như Kim loại, Ceramic, Polyme, Compozit và các vật liệu tiên tiến như vật liệu bán dẫn, vật liệu siêu dẫn, vật liệu y sinh, vật liệu nano... từ đó có thể nắm bắt được mối quan hệ giữa cấu trúc và tính chất của vật liệu.

Qua được đoạn thời gian khó khăn là vậy, song Lương Công Quyền lại không thể nắm bắt cơ hội trở mình. Nửa đời trắc trở, nhưng ông vẫn không thoát khỏi sự thanh cao và kiêu ngạo của lớp trí thức thời bấy giờ. Thường xuyên nói thẳng nói thật ở đơn vị, dẫn tới chức vụ của ông vẫn giậm chân tại chỗ. Ông đối với bản thân thì sao cũng được, nhưng vợ ông lại cảm thấy sống thế này quá uất ức. Sau nhiều lần cãi vã không hồi kết, cuối cùng bà ta đã bỏ chạy theo một ông chủ nhỏ người phương nam trong đêm mưa đầu xuân.

Lương Công Quyền nhận lấy những cái đau lớn nhất của một người đàn ông, ông cảm thấy bản thân đang mang trong mình nỗi nhục nhã ê chề khó lòng chịu đựng. Giữa lúc hoảng loạn không tìm thấy lối ra, ông nhốt mình trong nhà, nuốt hơn nửa lọ thuốc ngủ.

Có lẽ chưa đến lúc phải chết, khi ấy Hướng Vinh mới sáu tuổi quên mang theo chìa khoá nhà, trẻ con hiếu động thích quậy phá, cậu men theo ống nước leo lên tầng năm, định chui thẳng vào nhà qua đường cửa sổ. Nhưng chẳng biết lý do vì sao, cậu lại chạy đến cửa sổ nhà hàng xóm nhìn ngó xung quanh, và vô tình phát hiện Lương Công Quyền đang bất tỉnh nằm sõng soài trên giường.

Về đến nhà, Hướng Vinh vội vàng bấm số 120. May mắn rằng xe cấp cứu tới rất nhanh, nhân viên y tế lập tức tiến hành cấp cứu, rốt cuộc cũng kéo Lương Công Quyền từ 'quỷ môn quan' trở về.

Trải qua một lần cận kề cái chết rồi được tái sinh, ông dần nhận ra giá trị của cuộc sống, đồng thời nỗ lực sống thật tốt, cũng nghĩ cách trả ơn cho cậu nhóc ân nhân của mình.

Lương Công Quyền không có con, kể từ đó, ông xem Hướng Vinh như đứa con trai ruột để chăm sóc. Hướng Quốc Cường bận rộn chuyện công việc, thường xuyên phải đi công tác, tính tình thì cẩu thả chẳng ai bằng, thế nên 'trái tim bố già' của Lương Công Quyền dậy sóng, ông dốc hết vốn liếng của mình để chỉ dạy Hướng Vinh —— bao gồm lịch sử, văn học, toán học, vật lý, tiếng Anh, còn có cả dương cầm và cờ vây.

Dưới sự giám sát tận tình của ông, Hướng Vinh đã vô tình đỗ vào lớp dương cầm nghiệp dư cấp mười* của Nhạc viện Trung Ương và giành lấy thứ hạng 7-dan* của cờ vây nghiệp dư. [3; 4]

[3] Cấp 10 của Piano (theo chứng chỉ Piara có 18 cấp độ, thấp nhất là cấp 18, cao nhất là cấp 1): tác phẩm tương ứng với trình độ là các tác phẩm Sonatine của Mozart, Beethoven, Haydn; tập tác phẩm Classic favorite vol.1, vol.2...

[4] Thứ hạng 7-dan của cờ vây: trình độ của người chơi được xác định bằng cách sử dụng các thứ hạng kyu và dan. Các thứ hạng kyu được coi là phân hạng của học trò, các thứ hạng dan được coi là phân hạng của bậc thầy. 7-dan là giai đoạn nghiệp dư nâng cao.

Tựu trung, trong mười tám năm đầu đời của Hướng Vinh, mọi thứ liên quan đến phong nhã, tế nhị, cảm xúc tinh tế đều liên quan đến Lương Công Quyền. Mà một chút dịu dàng, một chút lương thiện trong tính cách của cậu là dựa trên lời nói và việc làm mẫu mực của Lương Công Quyền trong chục năm đằng đẵng, cũng như kết quả của sự ảnh hưởng đến từ ông.

Nếu không có chuyện gì phát sinh, Lương Công Quyền ắt hẳn có thể sống hoà thuận với Hướng Vinh như người thân trong gia đình trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng mối quan hệ bà con cách hơn nửa thế kỷ đột nhiên xuất hiện vào năm ngoái. Một người cháu chạy đến Bắc Kinh từ đường sá xa xôi, bảo rằng muốn đại diện gia tộc để bù đắp cho người chú chịu đủ trắc trở trong quá khứ, sau đó đón ông sang Mỹ để an hưởng tuổi già.

Lương Công Quyền do dự, một bên là người thân đã lâu không liên hệ, một bên là cậu nhóc ân nhân do chính tay ông chăm nom, công bằng mà nói, ông là người cảm tính nên ông thiên về người sau hơn. Nhưng nếu ông ở đây, chẳng phải ông sẽ tạo thêm gánh nặng cho cậu ân nhân ở mai sau hay sao? Trải qua nhiều lần cân nhắc, ông quyết định lựa chọn người thân. Trước khi đi, ông uỷ nhiệm cho một đại lý bất động sản để rao báo nơi ở duy nhất mang tên ông. Nếu không có kỷ niệm nơi đây, Lương Công Quyền cảm thấy mình có thể ra đi dứt khoát hơn.

Đối với bác Lương vừa là cha vừa là thầy, Hướng Vinh hiển nhiên không nỡ chia xa, nhưng dù sao người ta sắp đoàn tụ với gia đình, cậu có tư cách gì để can thiệp vào lựa chọn của ông ấy. Trước lời thổn thức của chủ nhiệm Từ, cậu chỉ đành gật đầu, chân thành nói một câu 'ở hiền gặp lành' mà thôi.

"Ủa, còn nhà thì sao?" Chủ nhiệm Từ kết thúc màn xúc động, tức khắc chuyển sang màn tò mò, "Dì vừa đi ngang qua khu tụi con, hình như thấy có xe chuyển nhà, sắp tới có người mới ở hả?"

Cả ngày Hướng Vinh đều long nhong ngoài đường, nào biết nhà hàng xóm đã xảy ra chuyện gì, cậu nhún vai ý bảo "Con biết chết liền".

Chủ nhiệm Từ: "Vậy con nhớ cẩn thận chút, người mới như nào đâu biết được, phải tìm hiểu càng sớm sàng tốt nghe chưa. Ôi, chán bác Lương của con ghê, hai nhà có quan hệ tốt như thế mà không thèm để lại căn hộ cho con, cứ nhất định cho người ngoài hưởng lợi. Con nói coi, ông ấy đi Mỹ, đâu có thiếu tiền mà sao..."

Lời này càng nói càng khó nghe, người ta muốn xử lý nhà đứng tên mình như thế nào là quyền của người ta. Hướng Vinh không thích nghe mấy lời đó, cậu cười nhạt, đoạn nói: "Dì, con có việc, lúc khác nói tiếp nha." Sau đó cậu lập tức rút chân về, đạp xe thẳng tiến về phía trước.

Ở dưới lầu khoá xe cẩn thận, Hướng Vinh ba chân bốn cẳng chạy lên nhà, nhưng vừa đến lầu ba, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói cao vút của em gái Hướng Hân nhà mình.

"Rõ ràng anh đang ở nhà, tại sao lại không mở cửa? Anh để nhân viên gõ cửa cả buổi, không cảm thấy làm phiền hàng xóm xung quanh sao? Tầng này không phải của một mình anh, anh có thể nghĩ tới những người khác được không? Còn cái tủ to đùng đặt ở hành lang, anh cũng không sợ cản trở người khác đi lại hả?"

Có vẻ như đang nói chuyện với hàng xóm, nhưng giọng điệu rõ ràng pha lẫn mùi thuốc súng nồng nặc.

Hướng Hân là một cô gái tính tình có chút cục cằn, trong tình huống bình thường cũng không ôm được lửa giận, tất nhiên đây đều là kết quả bị hai bố con nhà họ Hướng chiều hư mà thành. Nghĩ đến em gái có thể xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm, Hướng Vinh tăng tốc chạy thẳng lên tầng năm.

Chạy đến bậc thang cuối cùng ở tầng năm, Hướng Vinh dừng lại ngẩng đầu lên, Hướng Hân quả nhiên đang đứng trước cửa 502 cách vách. Cô bé duỗi cổ nhìn chằm chằm bên trong cánh cửa, hơn nữa cả người còn đằng đằng sát khí.

Dõi theo ánh mắt nhìn sang người đang bị cô bé nhìn chằm chằm, Hướng Vinh hơi sửng sốt, đó là một người thanh niên trạc tuổi cậu, vóc dáng rất cao, ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch thì từ trên xuống dưới đều bọc trong màu đen tuyền. Hắn đứng bất động trước cánh cửa, nom như một pho tượng cao lớn tinh xảo. Hắn làm thinh chẳng nói chẳng rằng, đường nét trên mặt vô cùng lạnh lùng khó gần.

Nhưng dù lạnh lùng đến đâu thì vẫn là người sống, cho dù lúc này vẻ mặt của hắn cứng như cục đá, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể bắt gặp một tia khinh thường bên khoé miệng khẽ cong của hắn. Hắn nhìn xuống Hướng Hân, ánh mắt như thể đang đánh giá người thấp bé trước mặt, xem cô bé như mèo con chó con không biết sống chết cứ phải quấy rầy hắn.

"Này, tôi đang nói chuyện với anh đó. Tại sao anh không lịch..."

Trước khi từ 'sự' buột khỏi miệng thì đã bị tiếng tằng hắng của Hướng Vinh cắt ngang.

"Anh?!"

Hướng Hân đang mải đấu mắt với 'Pho tượng', không để ý Hướng Vinh đã đứng ở bậc thang từ khi nào. Thấy anh hai đã về, cô bé lập tức xốc lại tinh thần: "Anh, anh tới nói câu công bằng đi. Em không thể hiểu nổi cái anh này muốn làm gì nữa!"

Hướng Vinh không trả lời, cậu nhảy lên hành lang đứng cạnh Hướng Hân. Sau khi nhìn thoáng qua, cậu thấy một tủ sách lớn đang dựa tường đặt cạnh cửa 502 , nó được làm bằng gỗ nguyên tấm, kết cấu rắn chắc, hơn nữa trọng lượng có vẻ rất nặng.

"Có chuyện gì vậy?" Hướng Vinh tạm thời không để ý tới tủ sách và 'Pho tượng', cậu hỏi thẳng Hướng Hân, "Em nói gì với người ta vậy?"

Hướng Hân: "Anh ấy đặt một chiếc tủ, người ta giao hàng tới nhưng anh ấy không nhận, công nhân đành phải gọi điện với đập cửa, ồn ào đến nỗi em học bài không được. Cuối cùng họ để tủ ở đây, lúc em ra ngoài đổ rác, em nghe thấy có tiếng động trong phòng nên tính gõ cửa hỏi thăm. Ai dè người ta im lìm chơi trò giả chết, anh nhìn thử xem, cái tủ đó có choáng lối đi không chứ? Vả lại không được tự tiện ném đồ ở hành lang mà!"

Hoá ra sự việc bé tẹo chẳng bằng cái rắm, Hướng Vinh nhìn sang người hàng xóm tựa pho tượng đứng đối diện, cậu chỉ về phía tủ sách: "Hai người cùng làm chắc có thể dời đi, muốn tôi giúp không?"

Pho tượng lạnh lùng nhìn cậu, thật lâu sau, người nọ mới mở miệng vàng, súc tích thốt ra một chữ: "Muốn."

Vậy là xong rồi, Hướng Vinh gật đầu, toan nói "OK", nhưng thấy Pho tượng hất cằm về phía Hướng Hân: "Điều duy nhất cậu có thể giúp chính là xách người ồn ào này đi. Cảm ơn, không tiễn."

Nói xong xoay người, cửa phòng 502 đóng cái rầm.

Hết chương 2