“Cầu xin trẫm! Chỉ cần ngươi nói lần sau không dám, trẫm liền buông tay, nhanh lên một chút, mở mắt ra nhìn trẫm!” Nội tâm Vi Phong không ngừng gào thét. Đáng tiếc, Hàn Lăng không như mong muốn của hắn. Nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết, thấy chết không sờn, bộ dáng phảng phất như chờ đợi được chết của nàng, một cảm giác thất bại từ trước tới nay chưa từng có xuất hiện, hắn vô lực buông lỏng tay ra.

“Khụ… Khụ khụ… Khụ khụ…” Hàn Lăng được tự do, cơ hồ hít thở không thông, ho liên tục, hít vào từng ngụm không khí, khuôn mặt đỏ bừng. Một hồi lâu sau nàng mới bình phục được một chút, đặt mông ngồi xuống mặt cỏ mềm mại.

“Đa tạ hoàng thượng! Đa tạ hoàng thượng khai ân!” Thấy Hàn Lăng từ cõi chết trở về, Cốc Thu và Nhị Cẩu vui mừng hướng Vi Phong dập đầu bái tạ.

Vương Cảnh Thương cùng Tiễn Cẩm Hoành âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Lam phi nét mặt nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng…”

“Theo trẫm trở về!” Vi Phong trầm giọng phân phó, phất tay áo bỏ đi.

Lam phi tức giận trợn mắt nhìn chúng nhân rồi cũng vội vàng chạy đi đuổi theo Vi Phong.

“Lăng, ngươi không sao chứ?” Chúng nhân vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Lăng hỏi.

“Ta còn chưa chết được!” Hàn Lăng dõi theo bóng dáng màu lam đang dần khuất, nàng còn tưởng rằng lần này nhất định phải chết, không ngờ lại thoát được. Ai! Chẳng lẽ lão thiên gia thật sự muốn nàng ở nơi này chịu tội cả đời?

“Vừa rồi ngươi thật to gan, từ trước tới giờ không ai có can đảm biểu hiện chống đối như thế trước mặt hoàng thượng.” Vương Cảnh Thương cảm phục dũng khí của Hàn Lăng, đồng thời cũng vì tính cách quật cường này của nàng mà cảm thấy lo lắng.

“Đúng vậy, lần trước có một cung nữ đắc tội Lam phi, hoàng thượng lập tức xử tử. Ngươi hôm nay coi như được tổ tiên phù hộ.” Tiễn Cẩm Hoành cũng thở ngắn than dài.

“Lăng, bình thường ngươi luôn dặn ta phải biết nhẫn nhịn, còn nói trong hoàng cung này khắp nơi đều là cạm bẫy, kêu ta không được tùy ý hành động, không phải sao? Ngươi có biết vừa rồi ta suýt bị ngươi hù chết không? Chúng ta đã nói cùng nhau đi vào, cùng nhau trở về; vạn nhất ngươi có việc gì, ta biết làm sao bây giờ?” Cốc Thu trong lòng vẫn còn sợ hãi khóc.

Nhị Cẩu cũng yên lặng nhìn Hàn Lăng, trong mắt lộ vẻ đau thương cùng lo lắng.

Nhìn mọi người quan tâm lo lắng cho mình, nhìn Cốc Thu hai mắt đẫm lệ, lòng Hàn Lăng ngổn ngang trăm mối. Quyết định vừa rồi đúng là có điểm chủ quan. Nàng lúc đó căn bản không nghĩ đến việc nếu bản thân thật sự có thể lấy cái chết làm phương tiện quay về thế kỷ hai mươi mốt thì sẽ làm khổ bọn họ. Bởi vì bọn họ không hề biết nàng vẫn còn sống ở một thời không khác, bọn họ chỉ biết nàng đã chết. Hàn Lăng ơi Hàn Lăng, ngươi có thể nào để những người quan tâm ngươi bi thương rơi lệ?

“Ngốc, đừng khóc, ta lúc ấy là bị Quỷ Hồn mê hoặc mới làm ra việc không có lý trí đó. Ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ nóng vội như vậy nữa.” Hàn Lăng đau lòng ôm Cốc Thu, nhẹ nhàng vuốt sau lưng nàng rồi nhìn về phía những người khác: “Là ta có lỗi, làm cho các người lo lắng.”

“Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, vô luận ngươi làm cái gì, sẽ không chỉ là vô trách nhiệm với bản thân mà còn là vô trách nhiệm với cả chúng ta, bởi vì chúng ta là bạn tốt của ngươi!” Vương Cảnh Thương, Tiễn Cẩm Hoành và Nhị Cẩu ba người trăm miệng một lời nói.

Hàn Lăng yết hầu căng thẳng, mắt rưng rưng, gật đầu: “Được, ta đáp ứng các ngươi!” Nếu như trước đây nàng có bao nhiêu oán giận lão thiên đã an bài bản thân ở nơi lạc hậu này thì giờ đây tâm tình đó hoàn toàn biến mất, dù sao lão thiên gia cũng có bồi thường cho nàng khi ban cho nàng những người bạn tốt như thế này.

o(∩_∩)o o(∩_∩)o một đêm ân sủng o(∩_∩)oo(∩_∩)

“Sự kiện” Vân Tiêu đảo chẳng những cải biến tâm tư Hàn Lăng mà còn xúc tiến mối quan hệ của mọi người.

Không chỉ Vương Cảnh Thương mà cả Tiễn Cẩm Hoành cũng dần dần trở thành bạn tốt của Hàn Lăng. Lúc chạm mặt nhau mà có mặt người ngoài, họ hàn huyên đôi câu, nếu không có người ngoài họ liền không cố kỵ gì chơi chung một chỗ.

Hôm nay, bóng đêm ôn nhu, ánh trăng vằng vặc chiếu sáng khắp Vân Tiêu đảo làm tăng thêm vẻ an bình, yên tĩnh. Nước hồ bích lục trong suốt phản chiếu hai bóng người ngồi sóng vai nhau.

“Dụ Hoa điện hôm nay đèn dầu sáng rỡ, chúng nhân ca múa mừng cảnh thái bình, muốn náo nhiệt có náo nhiệt, muốn sung sướng có sung sướng, ngươi vì sao lại muốn tới chỗ này cho muỗi đốt?”Gió mát từ mặt hồ thổi lại, thấm vào tâm can, Hàn Lăng không khỏi nhắm mắt hưởng thụ.

“So với yến hội huyên náo thì ta thích sự yên tĩnh của nơi này hơn.” Vương Cảnh Thương mê muội ngắm khuôn mặt Hàn Lăng nhìn nghiêng. Từ góc độ này nhìn lại, nàng càng thêm mỹ lệ, lông mi dài đẹp, khuôn mặt ửng hồng, thật là động lòng người. Chiều nay trong cung tổ chứ khánh điển, hắn ngồi được nửa buổi liền len lén rời đi, chạy tới nơi này.

“Ánh trăng đêm nay thật đẹp!” Hàn Lăng mở mắt, mơ màng ngắm vầng minh nguyệt xa xa tịch liêu giữa bầu trời đêm. Nửa canh giờ trước, Tiễn Cẩm Hoành len lén xông vào tẩm phòng của nàng, nói Vương Cảnh Thương đang ở Vân Tiêu đảo chờ nàng. Nàng lòng tràn đầy nghi hoặc, mặc áo khoác, báo Cốc Thu cứ ngủ trước, sau đó được Cẩm Hoành đưa tới đây.

Đột nhiên, Vương Cảnh Thương từ trong ngực lấy ra một đồ vật đưa tới trước mặt nàng.

Dưới ánh trăng, một đôi bông tai đang lòe lòe tỏa sáng, Hàn Lăng bất ngờ ngẩn người.

“Tặng ngươi!” Vương Cảnh Thương lấy dũng khí, trong mắt lấp lánh ánh trăng.

Ánh mắt phượng nóng bỏng của hắn làm lòng Hàn Lăng run lên. Từng ở hiện đại hai mươi năm, xem vô số chuyện tình yêu tình báo nàng đương nhiên hiểu ánh mắt như thế biểu hiện cái gì; không biết bắt đầu từ khi nào, Vương Cảnh Thương đã dùng một ánh mắt không giống người thường để nhìn nàng, còn nàng một mực lờ đi, hy vọng hắn chỉ là nhất thời “say nắng”. Dù sao ở nơi này quan niệm về dòng dõi, huyết thống còn rất mạnh mẽ. Hai người đích thực là không môn đăng hộ đối. Nhưng mà hắn chẳng những không lùi bước, tình cảm ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, đến hôm nay còn đưa ra “tín vật đính ước”!

“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta nhận ra ngươi là một nữ tử mạnh mẽ, trái lại với vẻ ngoài khúm núm. Sự lớn mật của ngươi làm ta tò mò. Sự tài tình cùng vẻ thiện lương và tính cách kiên cường của ngươi gây cho ta ấn tượng sâu đậm, làm ta rung động.” Một Vương Cảnh Thương hào hoa phong nhã lúc này chỉ có một biểu hiện chân thành.

Thấy vẻ lo lắng của Hàn Lăng, Vương Cảnh Thương đoán là nàng đang băn khoăn chuyện thân phận của hai người, vì vậy an ủi nàng: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì! Kỳ thật, ngươi đừng để những gì muội muội ta nói lần trước ở trong lòng, chỉ cần là người ta thích, cha mẹ ta cũng sẽ đón nhận, mặc kệ thân phận, bối cảnh hay xuất thân!”

Hàn Lăng không biết làm sao để nhìn hắn. Bề ngoài hắn nhã nhặn anh tuấn, tính cách hắn dịu dàng thiện lương, xuất thân hắn cao quý lại có chức vị, nhìn đâu cũng thấy ưu điểm, quả thực là nam nhân xuất sắc, muốn không làm người khác động tâm cũng không được. Tuy nhiên, nghĩ đến hoàn cảnh không bình thường của bản thân, tùy thời đều có thể rời đi, Hàn Lăng không dám tùy ý nảy sinh bất cứ tình cảm nào.

“Cảnh Thương, Cảnh Thương…” một tiếng kêu từ xa dội lại, Cẩm Hoành thở hồng hộc chạy tới.

“Chuyện gì?” Cảnh Thương vội vàng thu vòng tai lại bên người.

“Hoàng thượng tìm ngươi!”

“Hoàng thượng tìm ta? Hắn có nói tìm ta có chuyện gì không?”

“Không có nói gì, chỉ là hỏi ngươi đã đi đâu.”

“Cảnh Thương, mau đi đi, vạn nhất tên hôn quân lại trách tội…” Hàn Lăng thúc giục.

Vương Cảnh Thương trầm ngâm một hồi, đứng lên, “Ta… trước hết đưa ngươi trở về đã.”

“Không cần, ta biết đường.” thấy bộ dáng không yên tâm của hắn, Hàn Lăng tiếp tục nói: “Hoàng cung thủ vệ an toàn, nơi này lại cách Ti Thải phường không xa, ta không sao đâu, các ngươi mau đi.”

“Vậy ngươi cẩn thận.” Vương Cảnh Thương kéo tay nàng, đặt đôi hoa tai vào bàn tay nàng, nhìn sâu vào mắt nàng rồi mới theo Tiễn Cẩm Hoành rời đi.

Mãi đến khi bọn họ dần dần đi xa, Hàn Lăng mới thu hồi tầm mắt, mượn ánh trăng tỉ mỉ xam xét đôi hoa tai trong tay.

Dần dần nàng cảm thấy một cảm giác quỷ dị đang tới gần, ngẩng mặt lên nhìn, cả người liền chấn động.

Giờ này hoàng thượng không phải là ở tại Dụ Hoa điện sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ ác mộng từ lâu biến mất lại quay lại? Nàng dùng sức xoa hai mắt, bóng người kia không những không biến mất, mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

“Nhìn thấy trẫm còn không quỳ xuống?” Trong đôi mắt âm trầm ẩn chứa một cỗ cảm xúc lãnh liệt.

“Hoàng… Hoàng thượng vạn phúc!” Hàn lăng không tự chủ quỳ xuống.

Vi Phong đột nhiên kéo mặt nàng lên, quát mắng: “Ngươi thật to gan lớn mật, dám ở sau lưng trẫm thâu nhân!”

Hàn Lăng thất kinh, trợn mắt cứng họng nhìn Vi Phong. Ông trời, hắn nói bậy bạ cái gì vậy? Cái gì thâu nhân?

“Xem ra là trẫm đã dung túng ngươi quá, khiến ngươi ỷ thế làm bậy, không chịu yên phận…” Khuôn mặt Vi Phong từ từ áp sát Hàn Lăng, mùi rượu phả vào mũi nàng.

Nhìn ánh mắt hắn dần dần trở nên mê mị, lại ngửi mùi rượu nồng nặc, Hàn Lăng càng ngày càng sốt ruột. Hắn uống rượu, hắn mê muội, hơn nữa hắn mượn rượu giả ngu! “Hoàng thượng, ngài say rồi, nô tỳ không phải lão bà của người, ách… không phải thê tử của người… không phải phi tử của người, người nghĩ sai rồi.” Hàn Lăng thất kinh, lời nói không còn mạch lạc.

Đáng tiếc, Vi phong không nghe không thấy, nộ khí đằng đằng túm lấy Hàn lăng…

Tiếng y phục bị xé rách như một thanh đao nhọn đâm vào tâm trí Hàn Lăng, nàng hoảng sợ, dùng toàn lực ngăn cản hắn.

“Đồ hoàng đế chết bầm, mau buông tay, ngươi cút ngay!” Hàn Lăng vừa thẹn vừa giận, khóc.

Nhìn cảnh trước mắt, lòng Vi Phong dậy sóng: “Ngoan, trẫm sẽ yêu thương ngươi, đừng sợ…”

“Không cần, lần đầu tiên của ta không thể ở chỗ này, không thể cho đồ gia hỏa ác tâm nhà ngươi…” Hàn Lăng tuyệt vọng khóc, cầu xin, nàng hy vọng lão thiên nghe được cầu khẩn của nàng, làm hắn tỉnh lại.

“Không thích nơi này sao? Tốt lắm, trẫm mang ngươi về tẩm cung.” Vi Phong nói xong điểm huyệt đạo của nàng, nhặt xiêm y lên bao lấy nàng, ôm lấy nàng rồi thi triển khinh công chạy thẳng tới Dụ Kiền cung.