CHƯƠNG 10,

Hoàng Siêu bò từ một khung cửa sổ phía sau ký túc xá vào, lửa chỗ ấy không lớn, thế nhưng trong nháy mắt y bám vào bệ cửa sổ, Hoàng Siêu đã cảm thấy một trận tuyệt vọng.

Chỗ mà mắt có thể lia tới, hành lang bị từng tầng từng tầng khói bao phủ, không nhìn thấy chút tình hình nào bên kia phòng ngủ, đừng nói đến việc tìm người ấy chứ, nhưng Hoàng Siêu tùy tiện chạy ào vào, ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng khó bảo toàn.

Tình hình như vậy, y thử kêu lên vài tiếng ‘Uông Dương’, ngay từ đầu đã không thấy đáp lại, nhưng bốn năm tiếng gọi qua đi, cũng không biết là có phải dưới tình thế cấp bách này y đã sinh ra ảo giác hay không, y lại có thể nghe thấy tiếng rên rỉ!

Hoàng Siêu nghe tiếng lập tức sốt ruột, hai tay y dùng sức, phóng qua bệ cửa sổ vào bên trong, lúc chân chấm đất lập tức ngồi xổm xuống, móc ra chiếc khăn tay che miệng và mũi bò lổm ngổm từng bước một.

Phía trước không thấy rõ gì cả, Hoàng Siêu chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong đầu hướng về phía phòng ngủ Uông Dương, mà bò rồi bò, y đột nhiên lệ rơi đầy mặt nhớ ra một chuyện, lần đầu tiên y gặp Uông Dương xác thực là ở một cái ban công nào đó, nhưng ai mà bảo đảm được đó là ban công phòng 321 mà hắn sống chứ! Mà Hoàng Siêu càng không thể bảo đảm lúc Uông Dương xảy ra chuyện thì có ở trong phòng hắn hay không!

Bây giờ chỉ có thể thấp thỏm chờ mong bò từng bước tính từng bước, nếu như không tìm được thì lui về! Hoàng Siêu bi tráng nghĩ.

Có lẽ là bò qua khoảng ba gian phòng ngủ, cách gian Uông Dương có khả năng năng xuất hiện chắc chỉ còn lại chừng một phần ba, thắng lợi ngay trước mắt!

Hoàng Siêu tự cổ vũ tiếp thêm sức cho mình, y càng thêm ra sức bò về phía trước, mà vừa bò thêm được chừng một bước, tay y đã vô tình quơ được một thứ gì đó!

Cái gì vậy ta!? Hoàng Siêu đầu tiên là bị cảm xúc ấy dọa sợ, vô thức rụt tay lại, nhưng y ngẫm lại, khẳng định là người! Mà người bị đụng tới cũng vô cùng phối hợp ‘hừ hừ’ hai tiếng!

Hoàng Siêu bò tới theo hướng vừa quơ được, quả nhiên mơ hồ thấy dáng người, lại đưa mặt sát lại người kia, đây chính là Uông Dương mà y muốn tìm đây mà!

Sờ vào mũi một cái, giường như vẫn còn thở, chỉ là hơi thở quá yếu, vừa mới nghe thấy ‘hừ hừ’ xác thực là do Uông Dương phát ra, nhưng tựa hồ là khó chịu, cũng không phải đang cầu cứu, Hoàng Siêu không dám dừng lại, cởi cái áo khoác ướt nhẹp ra phủ lên người đang hôn mê, dùng khăn lông ướt xoa mặt cho hắn, kéo người vác lên vai, nín thở rồi xông về phía cửa sổ.