Tử Điệp Y cố nhớ thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Điều nàng nhớ rõ nhất chỉ có khuôn mặt tươi cười của người em gái mình đang ngồi trong chiếc xe. Tử Điệp Y giật mình, nàng đã nhớ lại tất cả. Hóa ra sau khi bị em gái mình sát hại thì Tử Điệp Y đã xuyên qua thời không nhập vào người của cô nương này.

Bỗng dưng Tử Điệp Y cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng lảo đảo ngã xuống.

Trung niên nữ tử thấy vậy vội vàng đỡ lấy Tử Điệp Y, la lên với tiểu cô nương Tiểu Thanh bên cạnh: " Bảo bối, bảo bối... con sao vậy, con đừng làm nương sợ. Tiểu Thanh mau..mau... giúp ta đỡ tiểu thư lên giường ngay."

Tiểu Thanh chạy nhanh đến bên trung niên nữ tử, giúp bà đỡ Tử Điệp Y lên giường. Đặt Tử Điệp Y lên xong, trung niên nữ tử gấp gáp sai Tiểu Thanh đi tìm đại phu. Còn bà thì ở lại chăm sóc Tử Điệp Y.

Tử Điệp Y trong cơn mê mang, nàng cảm thấy đầu óc mình vô cùng đau đớn, như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến gặm nhắm.

Từng mảnh kí ức rời rạc không ngừng dung nhập vào đầu Tử Điệp Y. Cảm giác này khiến Tử Điệp Y muốn chết đi cho xong, dù đã ngất nhưng cơn đau nhức vẫn đang hành hạ nàng.

Cơ thể Tử Điệp Y liên tục vã mồ hôi. Trung niên nữ tử lo lắng, vừa lau mồ hôi cho Tử Điệp Y vừa ngóng ra cửa chờ Tiểu Thanh gọi đại phu đến.

Một lúc sau, Tiểu Thanh chạy vội kéo theo đại phu vào. Vị đại phu già mệt mỏi, thân thể của lão đã quá già rồi mà vị tiểu cô nương này cứ lôi kéo kiểu này chắc lão chưa kịp chữa bệnh đã xỉu trước rồi.

Trung niên nữ tử vừa thấy đại phu liền mừng rỡ, cùng Tiểu Thanh kéo nhanh đại phu vào. Lão đại phu chỉ biết cười khổ theo hai người đến bên giường.

Lão đại phu đặt đồ nghề xuống bắt đầu xem bệnh cho Tử Điệp Y. Lão bắt mạch cho Tử Điệp Y, lão càng xem mạch càng cảm thấy lạ, lông mày nhíu lại một chỗ. Lão lại xem sắc mặt, mở mắt, mở miệng Tử Điệp Y ra xem rồi lại bắt mạch lại.

Trung niên nữ tử cùng Tiểu Thanh bên cạnh đang lo lắng thấy lão đại phu nhíu mày lại càng hoảng loạn hơn. Chiếc khăn tay của vị trung niên nữ tữ đã bị bà xoắn đến biến dạng. Tiểu Thanh nước mắt đã lăn dài, nhưng nàng sợ ảnh hưởng đến tiểu thư mình nên cố gắng không phát ra âm thanh.

Lão đại phu khám xong, rút tay lại, ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Trung niên nữ tử sốt ruột vội hỏi: " Đại phu, con nữ nhi nhà ta có sao không? Chính người bảo chỉ cần nó tỉnh lại thì sẽ không sao nữa mà, sao chưa gì đã thành ra thế này rồi."

Tiểu Thanh cũng gạt nước mắt, chăm chú chờ đợi câu trả lời của lão đại phu. Chính nàng là người rõ ràng nhất, lúc tiểu thư tỉnh lại không có biểu hiện kì lạ gì sao lại bị ngất.

Lão đại phu vừa ngẫm nghĩ vừa trả lời trung niên nữ tử: " Ta đã qua khám rồi, mạch tượng hoàn toàn bình thường không có vấn đề gì cả, sắc mặt đều bình thường. Ta cũng đang thắc mắc, tất cả mọi thứ đều ổn, sao vị tiểu thư này đột ngột ngất đi như vậy."

Lão đại phu thở dài, chính lão là đại phu tốt nhất trong cung được cử đi xem bệnh cho vị vương phi này.

Lúc đầu không biết nguyên nhân gì mà vị vương phi này bị đầu độc, cơ thể vốn đã ốm yếu. Lão đã tốn rất nhiều công sức mới giải được gần hết độc dược trong người nàng. Sau khi giải độc xong, lão đã kê nhiều đơn thuốc bổ để vị vương phi này nhanh hồi phục thân thể. Nhưng bây giờ không biết nguyên lai vì sao nàng bỗng dưng ngất xỉu.

Lão đại phu không biết sao đành kê một vài đơn thuốc bồi bổ cơ thể cho Tử Điệp Y, rồi cất bước ra ngoài. Trung niên nữ tử vội đi theo lấy thuốc, bà dặn dò Tiểu Thanh ở lại chăm sóc Tử Điệp Y cho thật tốt.

Tử Điệp Y trong cơn mê mang dần hiểu ra mình đang gặp chuyện gì, hóa ra những kí ức còn sót lại trong cơ thể này đang dung nhập vào trí nhớ của nàng.

Thân thể này cũng có tên là Tử Điệp Y giống cô nhưng cuộc đời của người này tốt hơn nàng rất nhiều. Thân thể này luôn được cha mẹ nhất mực yêu thương.

Nhưng thân thể này tính tình rất kì lạ, không thích nói chuyện, không thích nơi đông người, luôn trầm lặng. Người mà Tử Điệp Y nói chuyện nhiều nhất chỉ có đại ca Tử Thiên của nàng.

Khi Tử Điệp Y kết hôn với nhị vương gia Lý Văn, đại ca Tử Thiên nàng từ phản đối kịch liệt vì lo lắng cho muội muội của mình. Nhưng rốt cuộc Tử Thiên cũng mềm lòng đồng ý.

Sau đám hỏi của Tử Điệp Y thì Tử Thiên không ở lại nhà nữa mà ngao du thiên hạ, lấy bốn bể làm nhà.

Đây là những kí ức còn xót lại mà có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho Tử Điệp Y sau này.