Lý Văn nhìn chằm chằm Tử Điệp Y một lúc lâu, lâu đến mức Tử Điệp Y có chút chột dạ cúi thấp đầu xuống hắn mới chậm rãi nói: "Ta đến thăm nàng."

Tử Điệp Y rùng mình, lạnh quá, có cần nói với cái giọng lạnh đến vậy không? Dù nghĩ vậy nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút ấm áp. Hắn đến thăm nàng a, Tử Điệp Y lúc trước không biết vui đến cở nào nữa. Haizz dù gì đây cũng là mơ ước trước kia của nàng mà.

Thôi thôi không nghĩ lung tung nữa, Tử Điệp Y lắc lắc đầu. Ngẩn đầu nở nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Phu quân làm thiếp mừng quá! Không ngờ lại được chàng đến thăm. Thiếp đã khỏe hẳn rồi!"

Lý Văn lạnh nhạt ừ một tiếng, ngồi xuống một chiếc ghế trống, không nói gì nữa. Mọi người im lặng nhìn nhau. Bầu không khí có chút ngột ngạt.

Tử Điệp Y có chút lúng túng với cái bầu không khí này, cô không thích im lặng quá mức như vậy nha, cười gượng nói: "Nếu chàng đến thì cùng ăn cơm luôn đi, Tiểu Linh lấy thêm đồ lên đi."

Tiểu Linh vừa nghe tiểu thư nói vội đi lấy thêm một bộ chén nữa mang ra đặt lên bàn cho Lý Văn.

Tử Điệp Y cười nói nhỏ bên tai Tiểu Linh: "Ngươi và Lãnh Thiên ra phía sau ăn đi, đồ ăn ta đã để phần rồi."

Tiểu Linh nghe liền cười thật tươi, đồ ăn tiểu thư làm là ngon nhất, thật là mỹ vị của nhân gian a.... Nhớ lần đầu tiên nàng cùng bọn Tiểu Thanh ăn đồ ăn tiểu thư làm, ăn lấy ăn để đến muốn nuốt luôn cả lưỡi của mình.

Tiểu Linh vui vẻ kéo Lãnh Thiên ra phòng sau mặc kệ không mặt vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng đến đỏ hết cả lên của hắn.

Lý Văn cảm thấy có chút lạ, thật hiếm khi thấy thuộc hạ cũng biết ngại ngùng. Hắn quay qua nhìn Tử Điệp Y thấy nàng đang dụ dỗ Tiểu Phong cùng Lam Nhi tiếp tục ăn không cần nghiêm nghiêm túc túc như vậy.

Tử Điệp Y cười nhìn Lý Văn nói: "Văn, chàng cũng ăn đi!"

Lý Văn sửng sốt, Tử Điệp Y chưa bao giờ cười gọi hắn thân thiết như vậy cả. Hắn nhìn quanh, bỗng hắn cảm thấy như một gia đình vậy.

Cái cảm giác này hắn chưa bao giờ cảm giác được trước kia. Môi Lý Văn chậm rãi cong lên mà chính hắn cũng không nhận ra.

Tử Điệp Y gắp đồ ăn cho Tiểu Phong và Lam Nhi, nàng nghĩ nghĩ cũng gắp cho Lý Văn. Ngẩn đầu nhìn Lý Văn bỗng thấy nụ cười của hắn, nàng ngẩn ngơ, đẹp quá....

Lý Văn để ý thấy Tử Điệp Y nhìn mình đến ngẩn người, hắn khụ khụ hai tiếng nhắc nhở nàng.

Tử Điệp Y giật mình, mặt đỏ lên cúi đầu vội ăn cố che giấu sự thất thố của mình.

Quê quá đi!! OMG sao nàng lại mắc bệnh mê giai rồi! Trời ơi!!!! Có cái lỗ nào không cho nàng chui xuống đi!

Lý Văn cảm thấy thật thú vị, Tử Điệp Y lúc này khác trước kia rất nhiều. Lúc trước lúc nào nhìn nàng đều có cảm giác lạnh nhạt, ưu sầu giờ lại tươi vui hơi rất nhìn.

Lý Văn chậm rãi cầm đũa ăn, hắn chợt ngẩn đầu nhìn Tử Điệp Y lãnh giọng nói: "Đây không phải đồ ăn phù bếp trong phủ nấu?". Là câu hỏi nhưng ý tứ khẳng định vô cùng rõ ràng.

Hắn ăn quen đồ ăn vị trù sư kia nầu rồi, chỉ cần ăn một miếng là hắn nhận ra ngay. Đồ ăn hương vị khác hoàn toàn như chỉ có ngon hơn chứ không kém.

Tử Điệp đang ăn vội giật mình bị sặc, vừa ho vừa cố nói: "Nước...khụ khụ...cho ta miếng nước....khụ khụ...".

Lý Quỳnh Lam thấy mẫu thân sặc vội đi lấy ly nước cho Tử Điệp Y, đưa nàng uống.

Tử Điệp Y cầm ly nước uống vào, thở ra một hơi dài, nhìn Lam Nhi cười xoa đầu bé nói: "Cám ơn Lam Nhi nhiều nha. Lam Nhi của mẫu thân thật giỏi."

Lý Quỳnh Lam được khen cười đến mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Tử Điệp Y lại quay nhìn Lý Văn, có chút tức giận, gằng từng chữ, thay đổi cả cách xưng hô nói: "Đây là đồ ăn ta nấu, nếu không ăn được thì mời vương gia về gia viên của mình mà thưởng thức đồ do chính trù sư vương phủ làm!"

Lý Văn có chút chột dạ, hắn chỉ nói một câu mà làm Tử Điệp Y bị sặc đến nước mắt đều chảy cả ra. Nhưng đây đâu phải hắn cố ý đâu.

Lý Văn ho khan vài tiếng rồi nói: "Ta... ta chỉ thấy lạ thôi, không có ý chê bai. Thật sự rất ngon!"

Lý Văn không nghĩ rằng mình có ngày phải giải thích xin lỗi đối với một người.

Tử Điệp Y không để ý nhiều, nghe Lý Văn nói liền cho qua. Thật ra nàng chỉ là có chút giận vì bị sặc thôi.

Bữa ăn lại trôi qua, đồ ăn trên bàn hết, Tiểu Phong cùng Lam Nhi ăn no căng cả bụng nhưng vẫn thèm thuồng muốn ăn thêm. Tử Điệp Y cười với hai bé, nói: "Hai con thỉnh thoảng qua đây ăn, mẫu thân sẽ nấu cho được không?"

Hai bé lập tức sáng mắt, liên tục gật đầu đáp ấn. Lý Văn cũng muốn ăn nhưng ngại không biết nói sao, thức ăn Tử Điệp Y thật sự quá ngon.

Tử Điệp Y nhìn Lý Văn đang không biết nói sao, chỉ biết nhìn mình tha thiết, nàng bật cười. " Văn chàng cũng thỉnh thoảng đến ăn luôn đi."

Lý Văn vừa nghe liền cười, chính hắn cũng không nhận ra khi ở bên Tử Điệp Y hắn thay đổi rất nhiều, hắn biểu hiện nhiều cảm xúc hơn. Trước kia hắn chỉ như pho tượng, lạnh băng.

Tiễn mọi người đi, Tử Điệp Y xoay người hướng gian phòng mình đi vào, tươi cười có chút gian xảo. Tiểu Linh bên cạnh nhìn thấy nụ cười của tiểu thư nhà mình mà rung lên, lông tóc đều dựng cả lên.

Kế hoạch dụ dỗ Lý Văn và hai nhóc tỳ thành công mỹ mãn a. Tử Điệp Y ơi Tử Điệp Y! Ta sẽ giúp ngươi chăm sóc gia đình này thật tốt, thỏa mãn ước nguyện lâu giờ của ngươi ha ha....

Còn về việc ngươi yêu hắn ta không quan tâm, ta chỉ làm hắn yêu ta cũng là yêu ngươi. Còn ta có lẽ sẽ không bao giờ có thể mở rộng trái tim mình được nữa rồi....

Tử Điệp Y đang cười vui vẻ bỗng trầm mặt, quay đầu nhìn lên bầu trời qua cửa sổ, những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên khuôn mặt nàng.

"Quân... anh có còn nhớ đến em hay không?"

Ánh chiều tà phủ lên người Tử Điệp Y làm những giọt nước mắt càng hiện rõ trên mặt nàng, mang đến một nỗi buồn man mát. Khung cảnh thật đẹp biết bao tựa như bức tranh tuyệt mỹ mà lại thê lương vô cùng.

Tiểu Linh sửng sốt, tiểu thư vốn đang vui vẻ sao tự nhiên lại ảm đạm đến vậy. Cô không biết làm sao, nhìn cảnh sắc này mà trong lòng cô cũng cảm thấy sót sa, cô thật sự rất muốn đi lên an ủi nhưng lại không thể cử động được, chỉ biết đứng đó nhìn....